Chương 155:

“Thật sự qua đó sao.” An Hạ thấy Diệp Du Nhiên xê dịch về phía trước, vội vàng hỏi cô:”Du Nhiên, người phụ nữ vừa nhìn đã thấy có ý xấu, nhanh gọi điện thoại cho Boss Mộ. Nếu không đợi lúc nữa sẽ chết mất.”

Diệp Du Nhiên đơ người. Mộ Tấn Dương quả thực vẫn đang ở CLB Ngọc Hoàng Cung, hơn nữa điện thọa của cô vẫn để ở trong ví.

Chỉ cần cô cẩn thận thì chắc có thể lấy điện thoại ra thành công.

Mà thôi, trong lòng cô có sự tự tin khó hiểu. Chỉ cần gọi điện cầu cứu Mộ Tấn Dương thì Mộ Tấn Dương chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô.

“Nhanh lên.” An Hạ thúc giục cô ở phía sau.

Diệp Du Nhiên cắn chặt môi. Ngày hôm đó giữa cô và Mộ Tấn Dương hoàn toàn là trạng thái không thể nói chuyện. Bây giờ lại tìm anh ta thì không phải là tự vả mặt sao!

Bị anh đóng cửa sổ xe, vẻ lạnh lùng của anh trước đó ở nhà vệ sinh nam. Những điều này đã đủ để chứng minh anh quả thực cũng không phải là cô thì không được.

Giám đốc bộ phận thấy cô vẫn không đến đây thì vẻ mặt lạnh xuống: “Lề mà lề mề, một chút cũng không nhanh nhẹn.”

Giọng nói vừa rơi xuống thì hai người đàn ông khác đang ngồi đều bước qua chỗ Diệp Du Nhiên.

Trong đầu Diệp Du Nhiên chợt lóe: “Giám đốc, có phải Diệp Yến Nhi sai bà?”

“Đứng đơ đó làm gì, còn không mau động thủ!” Giám đốc bộ phạn quát với bọn chúng.

Hai người đàn ông lập tức tiến lên bắt Diệp Du Nhiên.

Lúc trước Diệp Du Nhiên có thể đánh Hoắc Tuấn Anh đến mức không thể đáp trả là hoàn toàn là vì một chân của Hoắc Tuấn Anh không linh hoạt. Hơn nữa cô còn đánh lén sau lưng nên mới thành công.\

Mà bây giờ hai người cao to lực lưỡng đang bắt cô. Cô vốn không có sức lực đánh trả.

An Hạ thấy vậy thì cầm ví trong tay hung hăng đập một người trong đo: “Các người làm gì vậy! Thả cô ấy ra!”

“Câm mồm!” Giám đốc bộ một nhanh chóng bước đến, một cái tát rơi trên mặt An Hạ: “Cô nếu như không phát ra tiếng và không nói gì cả thì hôm nay còn có thể tha cho cô. Mục tiêu của chúng tôi vốn chỉ có Diệp Du Nhiên. Nếu không…”

Giám đốc nguy hiểm mà nhìn cô ấy.

An Hạ che mặt của mình, hai mắt trừng lớn giống như chuông đồng vậy: “Bà già ác độc, bà dám đánh tôi.”

Nói xong thì An Hạ vứt ví trong tay đi rồi túm lấy tóc của giám đốc bộ phận. Một tay khác thì cấu mạnh trên mặt bà ta.

“Á! Cô buông tay, An Hạ con tiện nhân này! Buông tay!”

Giám đốc bộ phận có thể do quá gầy nên nhìn có vẻ cao hơn An Hạ nửa cái đầu. Nhưng An Hạ cứ túm như vậy cũng vẫn ở thế yếu.

An Hạ cưỡi trên người bà ta, hung hăng tát cho bà ta mấy cái thật đau: “Bà vậy mà dám đánh tôi. Mẹ của tôi còn chừa từng đánh tôi đâu.”

“Các người làm gì vậy!”

Ở một bên đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai của Diệp Du Nhiên.

An Hạ vội vã quay đầu thì nhìn thấy hai người đàn ông. Một người đang ấn Diệp Du Nhiên, một người khác thì tay đang cầm một ống kim đang muốn tiêm vào tay Diệp Du Nhiên.

Đó là…

An Hạ bỗng hoảng sợ: “Các người dừng tay!”

Cô ấy đứng dạy muốn qua đó giúp đỡ nhưng lại bị giám đốc bộ phận quấn lấy một lần nữa.

Khuôn mặt giám đốc dữ tợn mà kéo cô ấy: “Cô không được đi qua đó. Không có ai có thể ngăn cản tôi lấy năm triệu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play