Chương 150:
Diệp Du Nhiên thay đổi tâm trạng đi vào trong.
Diệp Thành đang tựa vào đầu giường, cặp kính đeo trễ đến sống mũi, trong tay cầm một quyển sách, cũng không biết là loại sách gì.
“Ông nội.” Diệp Du Nhiên gọi ông ta một tiếng, đi tới bên cạnh, đặt giỏi trái cây sang một bên.
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn cô, chỉ nói một câu không lạnh không nóng: “Tới rồi.”
“Vâng.” Diệp Du Nhiên nhìn xung quanh, lại rời mắt lên người Diệp Thành: “Sức khỏe ông không sao chứ?”
“Không có sao.” Diệp Thành đặt quyển sách trong tay xuống, gỡ kính: “Nếu như ta có xảy ra chuyện gì, tập đoàn Diệp thị phải làm thế nào.”
“Không phải có chú và chị họ rồi sao? Bọn họ đều rất giỏi giang.” Diệp Du Nhiên cầm dao lên gọt trái cây.
Cô muốn tìm chuyện gì đó để làm, nếu cứ chỉ nhìn ông ta nói chuyện, không chừng thật sự sẽ bị mù.
Diệp Thành nhìn cô, không lên tiếng.
Diệp Du Nhiên mơ hồ cảm thấy Diệp Thành thật ra cũng không yên tâm khi giao tập đoàn Diệp thị cho Diệp Nguyên Minh.
Mỗi người của Diệp gia đều đang tính kế.
Giữa Diệp Du Nhiên và Diệp Thành cũng chẳng có chút tình cảm gì.
Cô gọt xong một quả táo thì rời đi.
Lúc đi tới bãi đỗ xe, lại thấy Huỳnh Thư Triết và Lưu Bích.
Hai người dường như đang tranh chấp cái gì, sắc mặt cũng không tốt.
Diệp Du Nhiên cũng không biết bản thân có phải ma xui quỷ khiến không , lặng lẽ nhích tới gần bọn họ, muốn nghe xem bọn họ đang nói gì.
Nhưng bởi vì cách quá xa, cô chỉ mơ hồ nghe thấy một cái tên.
“Mộ Lê…”
Mộ Lê?
Một người không quen.
Hai người tranh chấp một hồi thì rời đi.
Diệp Du Nhiên ngồi vào trong xe, trong đầu chỉ toàn là dáng vẻ vừa rồi của Huỳnh Thư Triết và Lưu Bích.
Vì Diệp Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương đã đính hôn, cho nên nhà họ Cung rất thân thiết với nhà họ Diệp, nhưng dáng vẻ vừa rồi của hai người rõ ràng là đã xảy ra tranh chấp chuyện gì.
Huỳnh Thư Triết và Lưu Bích…
Diệp Du Nhiên cảm thấy kì lạ, nhưng lại không biết rõ là kì là chỗ nào.
Cho đến khi cô lái xe rời đi, một chiếc Bentley màu đen đã đi ra từ bên kia.
Nam Sơn nhìn Mộ Tấn Dương từ trong kính chiếu hậu.
Thấy sắc mạt Mộ Tấn Dương âm trầm đáng sợ, anh ta cũng không dám mở miệng.
Một lát sau, ánh ta mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mộ Tấn Dương: “Đi thăm dò.”
…
Tối thứ sáu, trong công ty có tổ chức buổi tiệc.
Diệp Du Nhiên vốn dĩ không hề có hứng thú.
Nhưng An Hạ lại bừng bừng chạy tới: “Đi đi, ở CLB Ngọc Hoàng Cung đấy, công ty bỏ tiền.”
Ngọc Hoàng Cung…
“Không có hứng.” Diệp Du Nhiên liền từ chối.
“Nào, đi đi mà, cậu và Boss Mộ đã có qua lại, nhưng tớ còn phải bồi đắp tình cảm với Nam Sơn nữa mà.” An Hạ bưng mặt, dáng vẻ tràn ngập xuân xanh.