Chương 139:
Diệp Du Nhiên thấy dáng vẻ không sao cả của anh, không nhịn được nổi giận: “Chào cái con khỉ, anh bị sốt rồi!”
Mộ Tấn Dương nghe vậy, đưa tay sờ trán mình: “Hình như có hơi hơi.”
Sau đó anh cử động một chút, cố sức ngồi dậy.
“Đi, đến bệnh viện.”
Diệp Du Nhiên nhảy xuống giường muốn đến phòng thay đồ lấy quần áo để thay lại thấy Mộ Tấn Dương vẻ mặt thần bí, khó lường nhìn cô.
Sau đó chậm rãi phun ra hai chữ: “Không đi.”
“Bị ốm không đến bệnh viện, có phải anh muốn chết trong nhà tôi rồi vu cáo tôi không?” Diệp Du Nhiên quay đầu trừng mắt nhìn anh, tìm quần áo cho mình rồi chuẩn bị vào phòng tắm để thay.
Giọng nói bảy bổng, nhẹ nhàng của Mộ Tấn Dương truyền tới: “Của tôi đâu?”
Cái gì của anh?
Mộ Tấn Dương dựa vào đầu giường, chăn trượt xuống đến eo anh lộ ra cơ ngực săn chắc…
Diệp Du Nhiên đột nhiên nhớ đến tối hôm qua, cô đã cởi… sạch quần áo anh rồi.
Sắc mặt cô trong nháy mắt trở nên có đủ mọi loại sắc màu.
“Quần áo anh đều ướt hết rồi.” Cho nên cô mới cởi đó.
“Ừ.” Mộ Tấn Dương trả lợi một tiếng dường như lâm vào trầm tư, lại nói: “Là em làm ướt?”
Câu này sao nghe nó cứ kỳ kỳ, ý anh là, cô cố ý làm ướt quần áo anh sau đó cởi ra?
Diệp Du Nhiên vẫn không tìm được lời phản bác, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa phòng tắm lại.
Thay quần áo xong đi ra, phát hiện Mộ Tấn Dương vẫn đang dựa vào đầu giường, đôi mắt khép hờ.
Vừa nãy anh còn có thể nói lại cô, cô cho rằng anh bệnh không nặng nên không để ý anh nữa.
Cô tìm điện thoại anh rồi vứt tới trước mặt anh: “Gọi cho Nam Sơn, bảo anh ấy mang quần áo anh tới đây đi.”
Lời đã dứt nhưng không thấy có phản ứng.
“Mộ Tấn Dương.” Cô đi đến gọi một tiếng, lại sờ trán anh, rất nóng.
Mộ Tấn Dương chỉ hơi mở mắt, ánh mắt không có tiêu cự, hiển nhiên là đã sốt đến hồ đồ.
Diệp Du Nhiên gấp gáp tìm túi chườm đá đắp lên trán anh, lúc định rút tay lại gọi điện thoại lại bị Mộ Tấn Dương giữ lấy.
Thanh âm anh khàn khàn, yếu ớt: “Không được đưa tôi tới bệnh viện, nếu không tôi sẽ huỷ bỏ hiệp ước với tập đoàn Diệp thị……”
Diệp Du Nhiên nghe lời này xong liền trừng mắt nhìn anh: “Đúng là quấy rối người khác mà!”
Nếu không phải anh ta vừa khéo ốm ở tại nhà cô, cô còn chả thèm chấp anh ta ấy chứ, lại còn uy hiếp cô không được đưa đến bệnh viện!
“Tôi nói được làm được……” Mộ Tấn Dương dần khép mắt lại, giọng nói nhỏ tới mức gần như không nghe ra.
Đã ốm đến mức này rồi mà còn đe doạ cô.
Rốt cuộc Diệp Du Nhiên vẫn chịu ảnh hưởng bởi lời đe doạ ấy.
Cô chạy ra bên ngoài gọi cho Nam Sơn: “Anh có thể tới đón ông chủ về không?”
“Thực xin lỗi, cô Diệp, em gái tôi ở đây không thể xoay sở được người……”
Giọng của Nam Sơn nghe có chút khó xử, xen lẫn áy náy.
Một bên là em gái, một bên là ông chủ, đương nhiên là em gái vẫn quan trọng hơn rồi, Diệp Du Nhiên còn có thể nói gì nữa chứ?