Chương 130:

Diệp Du Nhiên đi theo sau: “Không phải anh định để tôi tự về đấy chứ? Xe tôi còn đang ở CLB Ngọc Hoàng Cung.”

Hơn nữa biệt thự này còn ở trên đỉnh núi, bây giờ đã sắp mười một giờ, đừng nói là xe, ngoài kia đến quỷ còn chẳng có.

Mộ Tấn Dương vẫn không nói gì, anh ung dung thong thả vặn mở vòi nước, tay chưa khô lại dùng khăn lông lau đi cho khô.

Động tác của anh cực kỳ chậm.

“Anh… a…”

Diệp Du Nhiên bất ngờ không kịp phòng bị, cả người bị anh bế ngang lên, theo bản năng ôm lấy cổ anh.

Mộ Tấn Dương bế cô lên lầu, đi thẳng đến phòng ngủ chính.

“Mộ Tấn Dương, anh làm gì vậy?”

Mộ Tấn Dương đá văng cánh cửa phòng ngủ, bước nhanh đến ném cô lên giường, vừa kéo cà vạt vừa trả lời câu hỏi khi nãy của cô.

Anh nói từng chữ một: “Em nói xem!”

Vừa ngã xuống giường cô đã lật người muốn xuống nhưng lại bị Mộ Tấn Dương luôn chú ý đến động tác của cô ấn trở lại.

Anh chỉ cởi cà vạt ra còn áo sơ mi vẫn chưa cởi hẳn, chỉ tháo ba bốn cúc đầu lộ ra da thịt vòm ngực rõ ràng.

Anh như vậy quả là gợi cảm chết người.

Tầm mắt di chuyển lên trên, Diệp Du Nhiên chống lại con ngươi đen tối, trầm tĩnh của anh.

Trong đôi mắt đen trầm của anh hiện lên ánh sáng sắc bén giống như con báo ngủ đông đã lâu trong rừng sau khi nhìn thấy con mồi vừa ý, chuẩn bị ra tay đang ở tình thế bắt buộc trước khi công kích.

Diệp Du Nhiên có chút sợ hãi dáng vẻ này của anh, giọng nói bắt đầu run rẩy: “Mộ Tấn Dương, anh đừng như vậy, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi.”

“Vừa nãy tôi nói chuyện đàng hoàng với em nhưng em không nghe.”

Tim Diệp Du Nhiên đập nhanh như muốn vọt từ cổ họng ra ngoài, sức lực của Mộ Tấn Dương lớn đến đáng sợ.

Sau khi cô giãy giụa không có tác dụng, mềm giọng cầu xin anh: “Tôi nghe, anh có gì muốn nói thì bây giờ nói đi…”

“Muộn rồi, bây giờ tôi không muốn dùng lời nói nữa.”

Cùng với giọng nói mỗi lúc một trầm khàn của anh là tiếng quần áo Diệp Du Nhiên bị xé rách.

“Xoạt” một tiếng, bộ váy đỏ mà cô yêu quý đã trở thành miếng vải rách trong tay Mộ Tấn Dương.

Lời Mộ Tấn Dương với động tác của anh đều cho thấy hôm nay nếu không đạt được mục đích thì anh sẽ không bỏ qua.

Nhưng Diệp Du Nhiên cũng không phải kiểu người mặc cho người khác chi phối.

Mộ Tấn Dương tùy tay vứt bộ quần áo trong tay đi, đôi mắt đen bóng đến dọa người.

Trước đây khi anh nhìn thấy cô ở cửa CLB Ngọc Hoàng Cung đã rất muốn làm như này rồi.

Cô mặc váy đỏ giống như yêu tinh trên núi, vừa thanh thuần vừa mị hoặc…

Cho nên, ban đầu anh chỉ định lái xe đưa cô về nhà, làm bữa cơm đơn giản, ăn xong sẽ đi nhưng giữa đường lại thay đổi ý định, trực tiếp đưa cô đến biệt thự.

Dù sao sớm muộn gì cô cũng trở thành nữ chủ nhân của nơi này.

Môi Mộ Tấn Dương đã di chuyển từ tai cô đến đôi môi mọng nước của cô.

Nụ hôn của anh mang theo sự vội vàng, không hề có chút dịu dàng.

Giống như một con sói đói lâu ngày, cuối cùng cũng tìm được món ăn khoái khẩu nên không thể nhai kỹ nuốt chậm, chỉ muốn nhai ngấu nghiến lấp đầy cái bụng trước rồi nói sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play