Chương 128:
Người của Diệp gia, mãi mãi đều như vậy, mãi mãi đều không được dễ dàng tin tưởng bọn họ.
Bọn họ sẽ vì lợi ích, đeo lên mình chiếc mặt nạ hoàn mỹ nhất, che đậy đi trái tim đầy sự độc ác và nhan hiểm.
Đi ra từ CLB Ngọc Hoàng Cung, Diệp Du Nhiên cảm thấy không khí xung quanh đã trong lành hơn không ít.
Ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, cô mới đi về phía bên kia đường.
Đi được hai bước, cảm thấy có người đang nhìn cô.
Diệp Du Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Mộ Tấn Dương ở phía trước, cách đó không xa.
Trên mặt thoáng qua một chút bất ngờ, không phải anh nói phải đi nước ngoài một tuần sao? Làm sao nhanh như vậy đã quay lại rồi?”
“Diệp Du Nhiên.”
Điếu thuốc Mộ Tấn Dương đang cầm trong tay rơi xuống, tiện tay vứt vào thùng rác sau xe, gọi tên cô.
Lúc nhỏ Diệp Du Nhiên không quá thích tên của mình, bởi vì cô luôn cảm thấy không hay, nhưng mỗi lần khi Mộ Tấn Dương gọi tên cô, cô liền cảm thấy tên mình đặc biệt hay.
Thấy cô chậm chạp mãi không đi tới đây, Mộ Tấn Dương mất kiên nhẫn.
Anh bước nhanh lên trước, nắm tay cô dắt về phía ô Diệp.
“Anh làm cái gì vậy?” Diệp Du Nhiên hất tay anh ra nhưng không được.
Mộ Tấn Dương không khỏi phân bua ấn cô ngồi vào xe còn mình thì sang bên kia ngồi, sau đó nói: “Tìm một nơi để ăn cơm.”
Diệp Du Nhiên quay đầu lại, chỉ vào CLB Ngọc Hoàng Cung: “Ở đây không ăn được à? Anh muốn đi đâu ăn?”
Im lặng vài giây, Mộ Tấn Dương mới nói: “Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh.”
Diệp Du Nhiên: “…” Thì ra anh cảm thấy nhà hàng trong CLB Ngọc Hoàng Cung mình mở không vệ sinh?
Mộ Tấn Dương thấy cô không nói gì, dặn dò một tiếng: “Dây an toàn.”
Diệp Du Nhiên theo bản năng thắt dây an toàn sau đó mới đột nhiên nhớ ra điều gì không đúng.
“Đợi đã… Anh đi ăn cơm sao lại dẫn tôi theo làm gì? Mà sao anh biết tôi ở CLB Ngọc Hoàng Cung?”
Thật kỳ lạ, anh ăn cơm còn dẫn cô theo làm gì chứ, cô vừa mới ăn cơm xong đó.
Hai mắt Mộ Tấn Dương chăm chú nhìn phía trước, chỉ trả lời câu sau của cô, môi mỏng khẽ nhếch phun ra hai chữ: “Nam Sơn.”
Sau đó không quan tâm Diệp Du Nhiên còn hỏi gì nữa, Mộ Tấn Dương đều không trả lời cô.
…
Nửa tiếng sau, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Vân Du Nhiên mở cửa xuống xe trước, nhìn thấy cảnh đêm của cả thành phố Vân Châu, quay người lại thì thấy một tòa biệt thự hào hoa.
Mặt Diệp Du Nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi Mộ Tấn Dương: “Vịnh Vân Thượng ?”
Vịnh Vân Thượng là khu biệt thự hào hoa nhất thành phố Vân Châu.
An toàn, bảo mật, tự nhiên, thoải mái, chính là khẩu hiệu của khu biệt thự Vịnh Vân Thượng .
“Ừm.”Mộ Tấn Dương trả lời: “Lại đây.”
Diệp Du Nhiên vừa nghe thấy hai chữ ‘lại đây’ liền lùi về sau một bước: “Không phải anh nói muốn tìm một nơi để ăn cơm sao?”
Mộ Tấn Dương nhếch khóe môi: “Tôi còn nói đồ ăn bên ngoài không vệ sinh.”
Cho nên, anh muốn về nhà nấu cơm.
Diệp Du Nhiên không còn biết phải nói gì nữa.
Mộ Tấn Dương nhìn ra sự không bằng lòng từ đáy lòng cô, cũng không trực tiếp kéo cô vào như khi nãy.
Chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi vừa xuống máy bay liền đi tìm em, trên máy bay cũng chưa ăn gì.”
…