Chương 115:
“Nếu như không có vấn đề gì, vậy thì ký bản này.” Mộ Tấn Dương nói xong, liền đưa bút ra ký tên, còn đóng dấu.
Diệp Du Nhiên liếc nhìn, phát hiện ra là dấu tiếng anh.
Lúc Diệp Du Nhiên mới ký được một nửa, nhận thấy mình có gì đó không đúng lắm.
Cái loại cảm giác quen thuộc này, là lúc mới về nước, đã trải qua ở chỗ của Diệp Yến Nhi.
Sắc mặt của Diệp Du Nhiên khó chịu ghê gớm, tay ký tên cũng bắt đầu run rẩy, trên trán cũng đầy những giọt mồ hôi.
Tâm tư của Mộ Tấn Dương luôn rất tinh tế, rất nhanh liền phát hiện ra Diệp Du Nhiên có gì đó không đúng lắm.
Thấy Diệp Du Nhiên cắn răng chịu đựng để tiếp tục ký tên, Mộ Tấn Dương nhăn mày, cũng không nói gì.
Ký xong hợp đồng, cả người Diệp Du Nhiên đều là mồ hôi.
An Hạ không nhịn được hỏi cô: “Du Nhiên, sao cậu ra nhiều mồ hôi vậy? Cậu bệnh hả?”
Tầm mắt của Mộ Tấn Dương rơi vào đôi môi càng ngày càng đỏ của Diệp Du Nhiên, quay đầu nói với An Hạ: “Cô ra ngoài trước đi.”
Diệp Du Nhiên như là phản xạ có điều kiện nắm lấy tay An Hạ.
“ Tớ…” An Hạ do dự không động đậy.
Mộ Tấn Dương đứng dậy, một tay kéo Diệp Du Nhiên dậy, vừa ôm vừa dìu cô đi về phía bên kia.
“Ánh…Du Nhiên…” An Hạ không biết nên đi theo hay là mặc kệ đây.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đi theo.
Mộ Tấn Dương đá cửa phòng nghỉ ra, ôm Diệp Du Nhiên vào trong.
Lúc này lý trí của Diệp Du Nhiên vẫn còn.
Cô biết người ôm cô đi là Mộ Tấn Dương: “Mộ Tấn Dương, anh lại muốn làm gì?”
Mộ Tấn Dương không lên tiếng, trực tiếp đưa cô vào phòng tắm.
Động tác của anh trông rất thô lỗ, nhưng Diệp Du Nhiên không thấy đau chút nào.
Mộ Tấn Dương vặn vòi hoa sen, dòng nước mát lạnh xối lên người của Diệp Du Nhiên.
“Anh…”
Thanh âm của Mộ Tấn Dương vẫn rất êm tai: “Em chịu đựng một chút.”
Diệp Du Nhiên đột nhiên nhớ đến dáng vẻ của Mộ Tấn Dương khi lần đầu gặp anh, anh lúc đó cũng y như bây giờ, lạnh lùng thần bí, không giống với những người khác, nhưng lại là người thu hút nhiều sự chú ý nhất.
Diệp Du Nhiên bị dòng nước lạnh xối ướt khắp người, ngọn lửa hừng hực trong lòng cô cũng từ từ biến mất.
An Hạ đi theo sau nhìn thấy một màn này, đáy lòng thầm hiểu, nên âm thầm lui ra ngoài.
“Được rồi.” Diệp Du Nhiên đứng dậy tắt vòi hoa sen.
Cô vểnh môi không biết nên nói gì đây.
Lúc nãy cô bị Mộ Tấn Dương ôm vào đây, cô còn tưởng anh….
Mộ Tấn Dương quay người lại đi ra ngoài, lấy một tấm khăn lớn đưa cho cô, con ngươi sâu thẳm nhìn cô: Lau đi, tôi kêu người ra ngoài mua cho em bộ đồ.”
“Cảm ơn.” Diệp Du Nhiên lấy tấm khăn, lau lau nước trên người mình.
Lúc này điện thoại của Mộ Tấn Dương đột nhiên reo lên.
Là số điện thoại riêng chỉ có ba người biết.
Anh lấy ra xem, là một số điện thoại lạ, anh chau mày một cái, sau đó bấm nghe.
Người bên đầu dây kia rõ ràng là đang sử dụng máy thay đổi giọng nói, âm thanh quái gở không bình thường.
“Mộ tiên sinh, vợ của anh đang ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung làm bậy đó, muốn xem thử Diệp Du Nhiên là loại người thế nào, mau qua đó xem đi.”
Chỉ nói một câu như vậy liền cúp máy.