Chương 112:
…..
Diệp Du Nhiên và An Hạ về tới tập đoàn Diệp Thị mới nhớ ra là đã quên đem túi xách về.
Chìa khóa nhà, bóp tiền đều để ở đó.
Hễ nhớ tới những việc mà Mộ Tấn Dương làm trong văn phòng, ý niệm đi L.K lấy lại túi xách của cô cũng tan biến.
Cô sợ cô lại không nhịn được mà đem dao thái rau đi gặp anh ta mất.
Cho đến lúc tan ca, Diệp Du Nhiên mới đưa ra một quyết định khó khăn: Thôi thay cái cửa khác vậy.
Kết quả vừa mới ra khỏi cửa công ty, Diệp Du Nhiên nhìn thấy Nam Sơn.
Nam Sơn nhìn thấy Diệp Du Nhiên, liền nở nụ cười với cô: “Cô ch….”
“Ngậm miệng lại!” Diệp Du Nhiên đi qua đó, lạnh lùng trừng anh ta một cái, kéo anh ta đến một nơi không người: “Có chuyện gì?”
“Ông chủ kêu tôi đem túi xách trả cho cô.” Nói xong liền quay người đi về phía xe lấy túi xách.
Đúng là túi của Diệp Du Nhiên.
“Cảm ơn.”
Diệp Du Nhiên nhận lấy túi, lãnh đạm cảm ơn một tiếng, sau đó quay người lại rời đi.
Nam Sơn đi theo sau cô, anh cao cỡ một mét chín, vì để theo tốc độ của cô, chỉ có thể đi từng bước nhỏ.
“Cô chủ, tôi đưa cô về.”
“Lần trước tôi nói thế nào? Anh quên rồi sao? Anh có tin tôi đem số điện thoại và ảnh chụp của anh dán trên toilet của công ty, tiện tay viết luôn sáu chữ “Thông báo tìm bạn trăm năm” không?”
Nam Sơn lập tức dừng bước, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc: “Cô Diệp, cô đi thong thả.”
Diệp Du Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi vào trong xe của mình, lái xe về nhà.
…..
Vừa bước vào cửa, cô phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Trong nhà có người đến.
Sắc mặt Diệp Du Nhiên căng thẳng, tay chân nhẹ nhàng cởi giày cao gót, sau đó cầm lên một chiếc.
Cô khép cửa lại, nhưng không có đóng chặt.
Men theo vách tường, từng bước từng bước đi vào trong.
Đi đến chỗ rẽ, cô đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện không có ai hết.
Không lẽ cô nghĩ nhiều rồi?
Không đúng, còn phòng tắm.
Cô đánh liều vô nhà bếp lấy dao thái rau, đi về phía phòng tắm.
Cô vừa mới tới cửa phòng tắm, thì có người mở cửa phòng tắm ra.
Nhìn thấy người đàn ông trong phòng tắm, cô càng không có ý định bỏ con dao xuống.
“Sao anh vô đây được?”
Mộ Tấn Dương liếc mắt nhìn con dao sáng quắc trong tay cô, khoanh tay đứng dựa vào cửa, thanh âm không mang theo chút cảm xúc nào: “Mở của vô.”
“Anh làm chìa khóa của tôi!” trên đường về đáng lẽ cô phải kêu người thay cửa mới đúng.
Mộ Tấn Dương cúi đầu nhìn cô: “Đương nhiên phải làm một cái chìa khóa nhà rồi, nếu không làm sao vô nhà?”
“Mộ tiên sinh, e là anh nhầm lẫn rồi, đây là nhà tôi, không phải nhà của anh.”
Diệp Du Nhiên lạnh lùng lườm anh một cái, sau đó quay người vô nhà bếp cất dao.
Mộ Tấn Dương chả để ý mà đi theo cô: “Trần thái thái, em phải làm rõ một chút, tên người chồng ghi trên sổ hộ khẩu của em, chính là tên của tôi.”
Anh vừa đến gần, Diệp Du Nhiên lại ngửi thấy mùi dầu gội thơm ngát quen thuộc trên người anh, đó chính là dầu gội mà tuần trước cô mua khi đi dạo phố với An Hạ.