Editor: Cô Rùa

*

Khâu Ngôn Chí siết chặt con dao trong tay mình nhưng lại không có cách nào đâm về phía Tần Hạ được.

Trực giác mách bảo Khâu Ngôn Chí rằng có chỗ nào đó không đúng.

Mới đầu cậu cho rằng Tần Hạ mất trí nhớ, nhưng khi Tần Hạ chạm tay lên vết thương của cậu, sau đó hỏi cậu tại sao không đi làm, cậu đã cảm thấy mọi chuyện không còn đơn giản như vậy nữa.

Tần Hạ và Hạ Châu vốn có gương mặt giống nhau như đúc, ngay cả giọng nói cũng không khác gì nhau.

Nhưng cái cách Tần Hạ nghiêm túc hạ giọng hỏi cậu như vậy lại khiến cậu cảm thấy người trước mặt mình đã biến thành Hạ Châu.

Tần Hạ chạm lên vết thương sau gáy mình, một tay khác vịn bàn, cơ thể hơi chao đảo.

Tần Hạ nhắm mắt lại sau đó lại mở mắt ra, có chút mờ mịt: “… Anh nhớ… Anh đang ở phòng làm việc, sao chớp mắt một cái đã đến đây rồi?”

Tần Hạ cúi đầu nhìn quần áo của mình, nói: “Hơn nữa đây cũng không phải là quần áo của anh.”

Khâu Ngôn Chí có chút căng thẳng nói: “… Cậu… Cậu vừa mới nói cậu ở đâu?”

“Anh nói anh đang ở phòng làm việc và trong bếp vẫn còn nồi cháo đang nấu cho em.”

Con dao trong tay Khâu Ngôn Chí rơi xuống đất ‘lạch cạch’.

Cậu trố mắt nhìn Hạ Châu, ngu ngơ hỏi: “Hạ, Hạ Châu, hình như anh đã mượn xác nhập… Không, không đúng, hình như anh và Tần Hạ đã tráo đổi linh hồn.”

Hạ Châu sửng sốt một chút, vừa định mở miệng nói em đừng có giỡn, nhưng nhìn vẻ mặt của Khâu Ngôn Chí cùng với tình huống bây giờ, lại cảm thấy đây không hẳn là chuyện đùa.

Hạ Châu đưa tay ra sờ soạng túi quần và tìm thấy được một chiếc điện thoại không phải của mình cùng với một cái ví cũng không phải của mình.

Anh mở ví ra, bên trong là thẻ căn cước xa lạ và danh thiếp xa lạ.

“Hạ Châu, tổng giám đốc điều hành công ty khoa học công nghệ Viễn Hàng.”

Đúng rồi, bây giờ ‘Tần Hạ’ cũng tên là Hạ Châu.

Anh không biết mật mã điện thoại, nhưng lại có thể dùng vân tay để mở nó.

Dù rằng chuyện này rất khó tin, nhưng Hạ Châu không thể không chấp nhận sự thật rằng hiện tại anh đang ở trong thân xác của Tần Hạ.

Hạ Châu mím môi, ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí: “Vậy Tần Hạ đâu?”

Khâu Ngôn Chí chớp mắt, ngơ ngác nói: “… Có khi nào, cậu ta đang ở trong thân xác của anh không?”

“Chúng ta về nhà xem thử đi.” Hạ Châu nói, “Hơn nữa còn phải tắt nồi cháo trong bếp nữa.”

Khâu Ngôn Chí ngơ ngơ ngác ngác đứng dậy theo Hạ Châu ra ngoài.

Hạ Châu nhìn khu chung cư xa lạ, nhíu mày: “Đây là đâu?”

“Chung cư Long Trạch, ra khỏi đây và băng qua đường lớn là chung cư của tụi mình.” Khâu Ngôn Chí nói.

Hạ Châu nhìn cậu một cái, muốn hỏi cậu tại sao lại ở đây với Tần Hạ, nhưng anh mím môi không nói ra khỏi miệng.

Quả thật hai chung cư này cách nhau rất gần, chưa đến mười phút bọn họ đã về nhà.

Khâu Ngôn Chí cẩn thận nhập mật mã và mở cửa đi vào.

Phòng khách không có dấu vết Tần Hạ.

“Đến phòng làm việc thử.” Hạ Châu nói.

Khâu Ngôn Chí gật đầu, theo anh vào phòng làm việc. Sau khi mở cửa ra, Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu đều ngây người.

Trong phòng rỗng tuếch không bóng người. Nhưng trên ghế lại có một bộ quần áo, hơn nữa bộ quần áo này còn được xếp một cách rất quái lạ.

Áo sơ mi mắc trên ghế, thắt lưng vẫn buộc chặt trên lưng quần, mà cái quần đã bị tuột xuống ghế hơn một nửa, đang rũ trên mặt đất.

Cuối ống quần là dép lê của Hạ Châu.

Bộ quần áo này không giống như bị cởi ra… Mà như thể có ai đó đã mặc chúng nhưng lại biến mất giữa không khí vậy.

Hạ Châu đi tới, cầm áo sơ mi lên và lấy chiếc vòng cổ từ bên trong ra.

Hạ Châu nắm nó trong lòng bàn tay, cẩn thận vuốt ve nó, miếng ngọc ấm áp dường như vẫn còn giữ được nhiệt độ của chủ nhân nó.

Sau đó anh quay đầu nhìn Khâu Ngôn Chí nói: “Không phải là tráo đổi linh hồn.”

Hạ Châu yên lặng một lúc, quyết định vẫn nên nói chuyện kia cho Khâu Ngôn Chí: “Cơ thể của anh là do số liệu tạo thành, anh đã từng… Mở khoang trò chơi lên thử, khi cơ thể anh tiếp xúc với khoang trò chơi thì nó sẽ dần trở nên trong suốt và biến mất, cho nên cơ thể của anh tại thế giới này không phải là thực thể.”

Khâu Ngôn Chí khiếp sợ nhìn anh.

Hạ Châu xoay người ra khỏi phòng làm việc và đi tới phòng ngủ. Khâu Ngôn Chí đứng đực ra đó một lúc rồi mới hoang mang chạy theo Hạ Châu.

Hạ Châu bước vào bên trong, khoang trò chơi vẫn đang nằm trong góc phòng ngủ.

Hạ Châu đi thẳng qua đó rồi nhấn mở nguồn điện, ngay khi khoang trò chơi vừa được bật thì ánh sáng xanh cũng tức khắc loé lên, Hạ Châu lập tức để tay lên thân khoang.

Khâu Ngôn Chí nhớ đến những gì mà Hạ Châu vừa nói, cả người run lập cập, vội đưa tay ra kéo anh lại.

Hạ Châu bị cậu kéo đột ngột như vậy thì lảo đảo một cái, sau khi đứng vững anh xoay người nhìn cậu: “Em làm sao vậy?”

Khâu Ngôn Chí căng thẳng nói: “Không phải anh nói anh sẽ biến mất sao?”

Hàng mày Hạ Châu giãn ra, cười nói: “Vừa rồi anh mới đặt tay lên đó nhưng nó không có phản ứng gì cả, điều này có nghĩa cơ thể anh đã không còn giống như trước nữa.”

Khâu Ngôn Chí: “Cơ thể anh trước kia là số liệu, bây giờ là thân thể Tần Hạ… Vậy… Tần Hạ đâu?”

Hạ Châu im lặng một chút, sau đó mở miệng hỏi: “Khi ấy em và Tần đã xảy ra chuyện gì trong căn hộ đó vậy? Hắn… Đã chết rồi sao?”

Khâu Ngôn Chí lắc đầu: “Không có, cậu ta vẫn chưa chết, em, tụi em xảy ra chút xích mích, sau đó em không kìm chế được cảm xúc nên lấy bình hoa đập cậu ta, nhưng em thử dò hô hấp cậu ta rồi, cậu ta chỉ đang hôn mê thôi, chưa có chết.”

Hạ Châu nói: “Nếu hắn chỉ đang hôn mê, thì rất có thể hắn vẫn còn trong thân xác này.”

Khâu Ngôn Chí: “Ý anh là… Một xác hai hồn?”

“Chính xác mà nói thì không phải là hai hồn, mà là một hồn một số liệu.” Hạ Châu hơi dừng lại, tiếp tục nói, “Anh cũng không biết tại sao anh lại vào được thân xác của Tần Hạ, có lẽ là do hắn đang hôn mê cho nên tinh thần yếu đi, mà anh là một nhân vật ảo được tạo ra dựa trên hắn, bởi vậy mới có một số liên kết nhất định với thân thể của hắn.”

Khâu Ngôn Chí: “Vậy Tần Hạ có trở lại nữa không?”

Hạ Châu đưa tay ra tắt nguồn khoang trò chơi, anh cụp mắt nói: “Chắc là có, chẳng qua anh chỉ vô tình chiếm được thân thể của hắn thôi.”

Khâu Ngôn Chí chỉ cảm thấy toàn bộ sự việc phát triển một cách quá ảo rồi.

Sau đó cậu đột nhiên nhớ tới chuyện lúc đầu cậu tính chuốc thuốc Tần Hạ và nhốt hắn lại, sau đó để Hạ Châu tạm thời thay thế hắn xử lý chuyện trò chơi.

Tuy rằng giữa chừng xảy ra chút sự cố nhưng nhìn chung mọi việc lại diễn ra…  Thành công ngoài mong đợi?

Chỉ là theo một cách khác.

Khâu Ngôn Chí định thần lại, mới phát hiện máu bên tai Hạ Châu đều sắp khô.

Đúng rồi, trên đầu ‘Hạ Châu’ vẫn còn vết thương!

Khâu Ngôn Chí: “Đầu anh… Có đau không?”

Hạ Châu: “Hơi hơi.”

Khâu Ngôn Chí hít một ngụm khí lạnh, nghĩ đến việc vết thương của Hạ Châu đã không được xử lý hơn hai mươi phút đồng hồ, ngay cả hít thở cũng trở nên không ổn định.

Cậu kéo cánh tay Hạ Châu: “Đi bệnh viện trước đã anh.”

Lúc sắp ra khỏi cửa, bước chân của Hạ Châu hơi dừng lại: “Còn phải tắt nồi cháo trong bếp nữa.”

“Đi thôi anh.” Khâu Ngôn Chí lại lật đật chạy vào phòng bếp tắt bếp.

Bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện, bác sĩ xử lý vết thương trên đầu cho Hạ Châu, lại quấn một miếng băng gạc thật lớn lên.

Khi bác sĩ chuẩn bị rời đi thì bị Hạ Châu gọi lại, Hạ Châu chỉ vào gương mặt của Khâu Ngôn Chí, nói: “Trên mặt em ấy bị thương và cũng cần được xử lý.”

Vết xước do mảnh sứ gây ra ở trên mặt Khâu Ngôn Chí thật sự cũng không đáng kể lắm, bác sĩ chỉ dùng tăm bông khử trùng nó, sau đó dán băng keo cá nhân lại.

Khâu Ngôn Chí sờ băng keo trên mặt mình, sau đó nhận ra nãy giờ Hạ Châu vẫn chưa từng hỏi tại sao cậu và Tần Hạ lại ở căn hộ đối diện.

Tuy Hạ Châu không hỏi nhưng Khâu Ngôn Chí không thể không giải thích.

Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Hạ Châu, nói: “Hạ Châu, có chuyện này em muốn nói với anh, Tần Hạ đã thuê một đội kỹ thuật ở nước ngoài về để xóa sạch dữ liệu của con game kia.”

Hạ Châu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Khâu Ngôn Chí quyết định giấu nhẹm chuyện mình lên kế hoạch bắt cóc Tần Hạ, chỉ nói: “Hôm nay em gặp cậu ta ở căn hộ đối diện là vì ngăn cản cậu ta xóa dữ liệu game, nhưng bọn em xảy ra chút xích mích, sau đó em xúc động cầm bình hoa đập cậu ta.”

Hạ Châu chớp chớp mắt, vẻ mặt không dám tin: “Em… Đập Tần Hạ?”

Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Đúng vậy.”

Hạ Châu: “… Tại sao?”

Khâu Ngôn Chí khó hiểu nhìn Hạ Châu, nói như một lẽ đương nhiên: “Bởi vì cậu ta muốn làm anh biến mất, muốn cho con game kia bay màu! Chuyện này làm sao mà được chứ? Hạ Châu, bây giờ anh phải ngăn cản chuyện này lại.”

Hạ Châu chỉ chỉ bản thân: “… Lợi dụng thân thể này?”

“Đây là cơ hội rất tốt.” Khâu Ngôn Chí nói, “Bởi vì không biết khi nào thì Tần Hạ sẽ trở lại, cho nên chuyện này phải giải quyết càng sớm càng tốt.”

Nét mặt Hạ Châu có chút do dự.

Khâu Ngôn Chí cầm tay Hạ Châu tay: “… Hạ Châu, em không muốn toàn bộ thế giới game biến mất, càng không muốn anh biến mất.”

Hạ Châu mím môi: “… Được.”

Lúc Hạ Châu đang truyền nước biển thì điện thoại trong túi chợt đổ chuông.

Người gọi là thư ký của Tần Hạ.

Đây là phòng bệnh đơn, vì để Khâu Ngôn Chí cũng có thể nghe thấy, Hạ Châu trực tiếp mở loa ngoài.

“Sếp Hạ, mọi người trong đội kỹ thuật đều đã ký xong bản thỏa thuận không tiết lộ thông tin rồi, có điều bây giờ bọn họ muốn gặp NPC mà anh từng đề cập đến.”

Gặp NPC?

… Nghĩa là sao?

Khâu Ngôn Chí ngây người.

Hạ Châu cũng có chút ngạc nhiên, điều này không đúng với những gì mà Khâu Ngôn Chí vừa nói anh về việc Tần Hạ tìm người xóa dữ liệu trò chơi, anh suy nghĩ một chút, trầm giọng nói với người bên kia điện thoại: “Kỹ thuật của họ thật sự là hàng đầu thế giới sao?”

“Tất nhiên.” Thư ký nịnh nọt nói, “Mới đầu nghe anh nói muốn thuê họ về là để xóa dữ liệu game, em còn cảm thấy anh đã làm quá lên, hóa ra anh chỉ lấy việc xóa dữ liệu để làm mồi câu, để bọn họ làm chuyện khác, anh đúng là suy nghĩ thấu đáo.”

Thư ký hạ thấp giọng nói: “Tuy nhiên, họ có vẻ không tin lời anh lắm, cho nên mới muốn gặp NPC kia để xác nhận thật hư.”

Hạ Châu tiếp lời của thư ký: “Cậu nói với họ thế nào mà họ không tin?”

Thư ký nói: “Em lặp lại những gì mà anh nói với em cho họ nghe, nói là con game VR mà anh đầu tư xuất hiện chút vấn đề, có một NPC đã chạy ra khỏi game, lý do mời họ đến là để đưa NPC này trở về game mà không cần phải xóa dữ liệu game, đồng thời chặn hoàn toàn cổng vào và cổng ra của con game đó, nhưng bọn họ lại cho rằng chuyện này quá khó tin…”

Hạ Châu trầm mặc một chút, sau đó hỏi: “Cậu cũng cảm thấy khó tin sao?”

Thư ký lật đật chối bay chối biến, nhưng trong giọng vẫn không tự tin cho lắm: “Nào, nào có, sao anh lại phải nói dối chứ!”

Hạ Châu nói thêm vài câu với thư ký, sau đó nói sáng mai sẽ đích thân qua công ty để thảo luận lại với bọn họ rồi cúp máy.

“Không đúng lắm.” Khâu Ngôn Chí nói.

Hạ Châu: “Không đúng chỗ nào?”

Khâu Ngôn Chí nhíu mày: “Mới đầu Tần Hạ nói với em là muốn xóa sạch toàn bộ game, cậu ta nói làm vậy sẽ an toàn hơn, sau khi đến căn hộ, là em… Là em van nài cậu ta nên cậu ta mới miễn cưỡng đồng ý không xóa nó, nhưng bù lại phải đưa anh về game.”

Hạ Châu nói: “Nhưng dựa theo lời thư ký của hắn, ngay từ đầu hắn đã không muốn xóa game, thậm chí còn nhấn mạnh chỉ cần đưa anh về và đảm bảo tính toàn vẹn của số liệu trong game.”

Khâu Ngôn Chí khó hiểu: “Thế tại sao cậu ta lại gạt em, tại sao lại không muốn xóa game đi?”

Hạ Châu suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Để mai anh ghé qua công ty một chuyến xem.”

Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Vậy em đi với anh, đội kỹ thuật kia đều là người Đức, em có thể làm phiên dịch cho anh.”

Đúng lúc này có người gõ cửa, y tá đẩy xe đẩy vào, rút ống truyền dịch cho Hạ Châu, sau đó nói anh đã không còn vấn đề gì nữa, có thể về nhà nghỉ ngơi hoặc nằm viện.

“Về nhà thôi anh.” Khâu Ngôn Chí nói.

Lúc về đến nhà đã gần 11 giờ, Khâu Ngôn Chí đã hoàn toàn kiệt sức.

Nhưng khi nhìn xuống áo sơ mi của mình bị dính rượu vang và máu, cậu liền cầm đồ ngủ vào phòng tắm. 

Xong xuôi, cậu chui vào trong chăn và đợi Hạ Châu tắm xong ra ngoài.

Nhưng cậu chờ mãi chờ mãi chờ đến sắp ngủ gật mà vẫn không thấy Hạ Châu đẩy cửa vào.

Khâu Ngôn Chí xốc chăn đi ra khỏi phòng ngủ, phát hiện phòng tắm đã không còn một ai. Chỉ có ánh sáng lờ mờ hắt ra từ phòng làm việc.

Khâu Ngôn Chí đẩy cửa phòng làm việc đi vào, nhìn thấy Hạ Châu mặc áo ngủ ngồi trước bàn làm việc, đang kết nối điện thoại của Tần Hạ với máy tính để kiểm tra thông tin bên trong.

“Anh không đi ngủ à?” Khâu Ngôn Chí nói.

Hạ Châu: “Anh đang xem trong đây có tài liệu gì về game Dream Eater không.”

Khâu Ngôn Chí ngáp một cái: “Đợi mai rồi hẵng xem, giờ cũng tối rồi mà.”

Hạ Châu do dự một chút, sau đó nói: “Anh không biết sau khi anh ngủ Tần Hạ có trở lại hay không.”

Khâu Ngôn Chí hơi ngây ra: “Vậy anh tính tối nay không ngủ sao?”

Hạ Châu: “Thức một đêm chắc cũng không có việc gì, giờ anh phải chuẩn bị trước, để có thể xử lý hết mọi chuyện trong ngày mai luôn.”

Khâu Ngôn Chí mím môi, kéo ghế đến trước mặt Hạ Châu ngồi xuống: “Em thức cùng anh.”

Hạ Châu cười xoa đầu cậu: “Em đi ngủ đi, hôm nay em đã rất mệt rồi.”

Khâu Ngôn Chí lắc đầu: “Em trâu bò lắm á, có overnight thì cũng không sao đâu, em chịu được.”

Hạ Châu không thuyết phục được cậu chỉ đành thở dài một tiếng, tiếp tục thao tác con chuột xem tài liệu trong điện thoại của Tần Hạ.

Nhưng anh cũng không phát hiện ra cái gì đặc biệt.

Điện thoại gần như trống không, sạch sẽ quá mức.

Hạ Châu lại thử đăng nhập vào email và các ứng dụng mạng xã hội khác.

Nhận thấy mọi thứ đều vô cùng sạch sẽ, cứ như điện thoại này chưa sử dụng được bao lâu.

Sau khi Hạ Châu tra thêm một hồi, phát hiện sim điện thoại này đúng là mới được đăng ký vào hai tháng trước. Hơn nữa thời gian đăng ký còn vô cùng trùng hợp, chỉ sau vài ngày khi anh và Khâu Ngôn Chí bước ra khỏi game.

Không tra ra được thông tin gì hữu ích, Hạ Châu đành phải thôi.

Hạ Châu quay đầu, phát hiện đầu Khâu Ngôn Chí hơi ngả về phía trước, hình như đã ngủ gục, đầu cậu càng lúc càng cúi thấp, cuối cùng còn suýt đập lên bàn —— May là Hạ Châu đỡ kịp lúc.

Hạ Châu không nhịn được bật cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng bế Khâu Ngôn Chí lên, đi ra khỏi phòng làm việc và đặt cậu lên giường trong phòng ngủ.

Nhưng Hạ Châu vừa mới buông tay ra, Khâu Ngôn Chí đột nhiên giật mình một cái, mở choàng mắt và bắt lấy tay Hạ Châu, vẻ mặt có chút hoảng loạn: “Hạ Châu, anh còn ở đó không?!”

“Anh vẫn còn ở đây.” Hạ Châu nhỏ nhẹ dỗ dành cậu.

Lúc này Khâu Ngôn Chí mới thở phào một hơi, cậu cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn ba giờ sáng.

Khâu Ngôn Chí mạnh miệng nói: “Thật ra khi nãy em không có ngủ gật mà em chỉ đang ngây người thôi.”

Khóe môi Hạ Châu cong lên, đắp chăn lại cho cậu: “Ừ, giờ em ngủ đi.”

Khâu Ngôn Chí từ trên giường ngồi dậy: “Em không ngủ, em đã nói không ngủ là không ngủ. Hạ Châu, vừa rồi anh tra được gì rồi?”

“Cái gì cần tra đều đã tra xong.”

“Tụi mình coi phim đi, coi đến sáng rồi tới công ty là vừa.” Khâu Ngôn Chí đề nghị.

Hạ Châu gật đầu: “Được.”

Khâu Ngôn Chí bật dậy, dọn máy chiếu đến và nằm trên giường cùng Hạ Châu xem phim.

Họ xem một bộ phim khoa học viễn tưởng về tương lai, nam chính chết vì nữ chính, cuối phim nữ chính nhắm mắt hôn lên môi của hình ảnh ba chiều mà nam chính để lại.

Sau đó hình ảnh ba chiều của nam chính dần trở nên trong suốt, rồi biến mất.

Nữ chính nhắm mắt đứng yên tại chỗ, vẫn giữ nguyên tư thế hôn môi, nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Khâu Ngôn Chí xem đến đây thì có hơi khó chịu, cậu lén đan ngón trỏ của mình và Hạ Châu lại với nhau, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Hạ Châu, em sẽ không để anh biến mất.”

Hạ Châu lau đi nước mắt nơi khóe mắt cậu, nói: “Ừm.”

Bài hát cuối phim vang lên.

Đôi mắt sáng tỏ của Khâu Ngôn Chí nhìn chằm chằm Hạ Châu, bướng bỉnh lặp lại lần nữa: “Anh sẽ không bao giờ biến mất.”

Hàng mi Khâu Ngôn Chí run lên, nhắm mắt lại hôn lên môi Hạ Châu.

Sau đó:… Ớ? Cái gì đây?

Khâu Ngôn Chí hoang mang mở mắt ra.

Phát hiện Hạ Châu đang bịt kín miệng.

“Đây là miệng của Tần Hạ.” Hạ Châu bình tĩnh nói, trong giọng nói thậm chí còn kèm theo một chút trách cứ.

Khâu Ngôn Chí: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play