Cậu gần như không biết chuyện này bắt đầu từ khi nào và lúc nào thì kết thúc.
Đôi môi Hạ Châu vừa mỏng lại vừa mềm, khi hôn như thể cắn phải miếng kẹo bông gòn vậy.
Đến cùng Khâu Ngôn Chí cũng không biết là Hạ Châu đang hôn cậu hay là cậu hôn anh nữa.
Lúc Hạ Châu buông cậu, Khâu Ngôn Chí vẫn còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt cậu sáng lấp lánh ngơ ngác nhìn Hạ Châu, sau đó chớp chớp mắt.
Hạ Châu lại không nhịn được mà rướn người đến hôn cái chụt lên môi cậu, nói: “Được rồi.”
Khâu Ngôn Chí:… Được rồi á? Vậy là xong?
… Ủa alo!
Rốt cuộc Khâu Ngôn Chí cũng hoàn hồn lại, lỗ tai dần nóng lên, cậu mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
Hạ Châu dường như cũng thấy được sự rối rắm của cậu, anh nâng tay lên sờ vành tai đỏ ửng của Khâu Ngôn Chí và cười nói: “Khâu Ngôn Chí, em đừng nghĩ ngợi nhiều cũng không cần phải đáp lại anh, là anh không cầm lòng được thôi, nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ đẩy anh ra là được.”
Hạ Châu nói xong thì ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài: “Không còn sớm nữa, tối nay em muốn ngủ đây hay về nhà?”
“Về nhà đi anh.” Khâu Ngôn Chí buột miệng nói.
Nhưng vừa nói xong lại nhanh chóng mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn Hạ Châu dò hỏi: “Về chỗ đó sao?”
Đừng nói là đuổi cậu về chung cư nha?
Nếu bắt cậu ngủ một mình ở đó thì cậu thà ngủ ở bệnh viện còn hơn.
“Về nhà anh.” Hạ Châu nói.
Khâu Ngôn Chí thở nhẹ một hơi.
Quần áo trên người Hạ Châu vẫn còn dính máu, may mà áo khoác của anh là màu đen sẫm, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy gì hết.
Chỉ có một điều hơi mệt đó là suốt dọc đường đi hai người phải tránh né bác sĩ và y tá. Nếu không sẽ không có cách nào giải thích được vì sao anh Hạ đây mới phẫu thuật xong mà đã có thể xuất viện rồi.
Xe Hạ Châu vẫn còn để trước công ty vệ sĩ, mà hiện tại trên đường lại không có bao nhiêu tắc xi.
Khó lắm mới bắt được một chiếc, Khâu Ngôn Chí vui vẻ đi tới, vừa định mở cửa ngồi vào thì thứ trong ngực cậu chợt rơi xuống, sắc mặt bác tài thay đổi, lập tức phóng xe rời đi.
Khâu Ngôn Chí cúi đầu nhìn, mới nhận ra đó là khẩu súng lúc nãy cậu để trong ngực.
Khâu Ngôn Chí nhặt nó lên đưa cho Hạ Châu nói: “Anh cầm đi.”
Hạ Châu theo bản năng muốn nắm lấy tay Khâu Ngôn Chí, nhưng đưa tay lên một nửa thì thả xuống bỏ vào trong túi quần, nói: “Cũng không xa lắm, chúng ta đi bộ về nha.”
“Vâng.”
Hạ Châu hỏi: “Sau khi anh bị trúng đạn, bug số 3 có nhắn gì cho em không?”
Khâu Ngôn Chí gật đầu, đồng thời lấy di động ra.
Khâu Ngôn Chí đã đồng bộ thông tin với điện thoại cũ, đưa cho Hạ Châu xem: “Bug số 3 không phải NPC mà là người chơi.”
Hạ Châu nhíu mày: “Người chơi sao?”
Anh hơi suy tư một lúc, sau đó mau chóng trả lời lại: “Chính là người chơi mà lần trước em nói với anh là đã chết trong một vụ tai nạn xe trong game vào ba năm trước đây?”
Khâu Ngôn Chí gật đầu nói: “Ừm, hóa ra hắn còn chưa chết mà chỉ bị mắc kẹt lại đây giống em.”
Hạ Châu nhìn tin nhắn nói: “Chắc hắn cũng chính là tên đã cài thiết bị theo dõi em đúng chứ.”
Khâu Ngôn Chí nói: “Em đã tìm thấy nó rồi, hắn cài máy nghe trộm vào đồng hồ của em.”
“Còn điện thoại thì sao? Em có thử gỡ nó ra xem chưa? Ngoài thiết bị theo dõi có thể cài trên phần cứng, trên điện thoại cũng có thể bị cài phần mềm nghe trộm.”
Khâu Ngôn Chí chỉ vào di động, nói: “Em vứt cái cũ rồi, đây là điện thoại mới cùng kiểu với cái cũ thôi.”
Hạ Châu xoa nhẹ đầu Khâu Ngôn Chí, cười nói: “Cuối cùng cũng thông minh hơn chút rồi.”
Khâu Ngôn Chí lấy tay anh xuống khỏi đầu mình, nghiêm mặt nói: “Em lúc nào chả thông minh.”
“Ừm.” Trong giọng Hạ Châu còn mang theo ý cười ấm áp.
Tay anh vẫn còn bị Khâu Ngôn Chí nắm lấy chưa buông, vì vậy anh thuận thế trở tay nắm lấy toàn bộ tay Khâu Ngôn Chí, tiếp tục đi về phía trước.
Khâu Ngôn Chí cũng ngoan ngoãn để anh nắm, cùng anh sóng vai đi về phía trước.
Trên đường về nhà, Khâu Ngôn Chí nhận được một email, là video giám sát do Trình Di gửi đến.
Video giám sát cho thấy một phút trước khi sự cố xảy ra, có một người đàn ông đội nón lưỡi trai đẩy cửa đi vào.
Sau đó không còn thấy trở ra.
Ở trong email, Trình Di nói xin lỗi cậu, bởi vì bọn họ quản lý không chặt chẽ nên mới để xảy ra sự cố nghiêm trọng này, hơn nữa Trình Di còn nói rất có thể đã có ai đó động tay động chân vào video, tại vì trong video chỉ thấy người kia vào mà không có ra, đối với chuyện này cô lại chân thành xin lỗi cậu một lần nữa.
Bù lại Trình Di đã điều tra tất cả thông tin của người đàn ông kia và gửi cho bọn họ. Trình Di còn nói hiện tại không có ai liên lạc được với người này hết, giống như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới vậy.
“Hắn đã dùng thẻ bài.” Khâu Ngôn Chí nói, “Đó là lý do tại sao người kia lại có thể biến mất một cách quỷ dị như thế.”
Thủ đoạn này còn vô cùng quen.
Khâu Ngôn Chí nghĩ ngay tới hai tài xế lái xe gây tai nạn bỏ trốn và biến mất ngay trong ngày kia.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì đây đều là vết tích do người chơi kia để lại.
Nhưng tại sao hắn lại muốn làm vậy chứ?
Nếu giết Liễu Trừng là vì sợ Liễu Trừng nói ra sự thật, vậy thì tại sao lại muốn giết luôn cả Hạ Châu ở ván trước?
Hơn nữa mắc gì lại cho người tới giết một người chơi giống mình?
Là một người chơi bị mắc kẹt trong game nhiều năm, nếu đột nhiên phát hiện trong game còn một người chơi khác nữa thì chẳng phải nên hợp với nhau để cùng rời khỏi game sao?
Vậy thì tại sao sau khi tìm được đồng loại, tên này lại lên kế hoạch theo dõi và mưu sát người ta chứ?
Khâu Ngôn Chí nhớ đến lần đầu khi cậu nghe Đại Hoàng nhắc đến người chơi kia sau khi gặp tai nạn vẫn chưa rời khỏi game còn cảm thấy le lói một tia hy vọng, nghĩ người này chưa chết thì hay quá, nếu trong game còn một đồng loại khác thì bọn họ có thể cùng hợp tác rời khỏi đây.
Không ngờ đến khi tìm được rồi thì người kia lại chỉ muốn giết cậu.
Trong lúc suy nghĩ, hai người đã về đến nhà, nhưng Khâu Ngôn Chí vừa mới bước chân vào cửa đã nhận được một cuộc gọi.
Là nhân viên quán bar gọi điện tới, nói là Trương Dục Hiên lại say quắc cần câu ở đây, nhờ cậu đến đón người.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy mình đã quá quen với việc chạy đến quán bar đón người rồi, vừa cúp điện thoại đã quay sang nói với Hạ Châu: “Giờ em phải đến quán bar đón Trương Dục Hiên, cậu ấy lại say mèm rồi.”
“Anh đưa em đi.” Hạ Châu nói.
Hạ Châu thay bộ đồ dính máu ra, sau đó cầm chìa khóa xe và lái một con xe khác đưa Khâu Ngôn Chí đến quán bar.
Trước khi Khâu Ngôn Chí bước vào quán, cậu đã nghĩ đinh ninh trong đầu là đàn anh của Trương Dục Hiên lại xảy ra chuyện gì nữa rồi, dù sao từ trước đến giờ Trương Dục Hiên đến quán bar để quên hết sự đời thì cũng chỉ có mỗi nguyên nhân này thôi.
… Nhưng không ngờ lần này lại là vì Liễu Trừng.
Trương Dục Hiên say đến nằm sõng soài trên bàn với khuôn mặt giàn dụa nước mắt, say đến không biết trời trăng gì nữa, chỉ gọi tên Liễu Trừng và nói xin lỗi nhiều lắm.
Khâu Ngôn Chí bước đến đỡ Trương Dục Hiên, còn bị Trương Dục Hiên ôm ghì lấy eo, hắn giống như một con chó lớn cọ cọ trên người Khâu Ngôn Chí, cả mắt lẫn mũi đều đỏ bừng, nghẹn ngào nói: “Liễu Trừng… Xin, xin lỗi, tôi, tôi đã nói là sẽ bảo vệ cậu mà.”
Hạ Châu cau mày bước đến kéo hắn ra.
Lúc Hạ Châu và Khâu Ngôn Chí đỡ Trương Dục Hiên ra ngoài quán bar, bước chân Hạ Châu chợt dừng lại, hai mắt anh híp lại.
Anh nhìn thấy Thẩm Tinh Vĩ đang ngồi ở góc quán và hôn một người phụ nữ xa lạ.
Bây giờ Trương Dục Hiên đang sống cùng ba mẹ hắn, cho nên Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu đã đưa hắn về nhà bên đó.
Nhưng hắn rõ ràng là lén người nhà mình đi uống rượu. Bởi vì khi người giúp việc vừa ra mở cửa trông thấy Trương Dục Hiên say bí tỉ như vậy đều lộ ra vẻ mặt bất ngờ và hoang mang, sau đó dìu hắn vào trong.
Ba của Trương Dục Hiên nhìn bộ dạng này của hắn, có chút hận sắt không thành thép mà cau mày.
Sau đó ông ta quay đầu nhìn Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu, nghiêm nghị nói: “Chắc hai đứa cũng mệt khi chăm cái thằng trời đánh này rồi, Tiểu Chân, qua đây rót trà cho bạn Trương Dục Hiên đi.”
Khâu Ngôn Chí mở miệng: “Cảm ơn bác…”
“Cảm ơn ngài Trương, nhưng không cần đâu, bây giờ bọn tôi còn có chút chuyện nên về trước.” Hạ Châu ngắt lời Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí nhìn thoáng qua Hạ Châu, sau đó nói với Trương Đức Sinh: “Tạm biệt bác trai.”
Sau khi rời khỏi nhà Trương Đức Sinh, Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu hỏi: “Sao vậy anh?”
Hạ Châu quay đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, nói: “Công ty vệ sĩ hôm nay tụi mình đến là một trong sản nghiệp của Trương Đức Sinh.”
Hạ Châu yên lặng một lúc khẽ thở dài, anh xoa đầu Khâu Ngôn Chí nói: “Giờ anh không dám tin ai ngoài em cả.”
Hạ Châu mở cửa xe cho Khâu Ngôn Chí, khi Khâu Ngôn Chí chuẩn bị đi vào thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi màu xanh chậm rãi chạy lướt qua mặt cậu.
Cửa sổ xe mở, người thanh niên từ bên trong nhìn ra, trên mặt hắn toàn là dấu vết bầm tím còn đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào Khâu Ngôn Chí.
… Là Diệp Minh Húc.
Lúc này Khâu Ngôn Chí mới sực nhớ ra nhà của anh hắn rất gần với nhà của Trương Dục Hiên.
Khâu Ngôn Chí lấy điện thoại ấn mở tin nhắn trong group chat ký túc xá mà mình đã tắt thông báo từ rất lâu.
Cậu lướt một hồi thì nhíu mày: “Diệp Minh Húc đánh nhau sao? Còn bị phạt nữa.”
Hạ Châu nhìn cậu một cái, nói: “Sao giờ em còn quan tâm đến cậu ta vậy?”
“Không phải.” Khâu Ngôn Chí nói, “Em cảm thấy rất bất ngờ thôi, nó không phù hợp với tính cách thiết lập của cậu ấy.”
Tính cách thiết lập của Diệp Minh Húc là một em khóa dưới nhiệt tình ấm áp, Khâu Ngôn Chí thật sự không nghĩ tới sẽ có một ngày nào đó nhìn thấy gương mặt đầy vết thương của Diệp Minh Húc cùng với ánh mắt rét lạnh khi nhìn cậu như vậy.
Khâu Ngôn Chí nhíu chặt hàng mày: “Trương Dục Hiên cũng rất kỳ quái, em cho rằng cậu ta chỉ biết say vì mỗi Tỉnh Trạch Vũ thôi, cậu ta say trong game như vậy vô số lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên say mà không gọi tên Tỉnh Trạch Vũ, em cảm thấy hình như cậu ta thích Liễu Trừng, nhưng tính cách thiết lập của cậu ta là yêu đàn anh đến chết đi sống lại và sẽ mãi không thay đổi.
Hạ Châu trầm mặc một chút, sau đó nói: “Thẩm Tinh Vĩ là người vô tính, vừa rồi anh bắt gặp cậu ta hôn một người khác trong quán bar, hơn nữa cậu ta còn có chút ấn tượng với chuyện xảy ra ở ván trước, khi gặp lại chuyện tương tự sẽ cảm thấy rất quen thuộc.”
Khâu Ngôn Chí lại càng thêm bất an, cậu có chút khẩn trương nhìn Hạ Châu nói: “… Điều này có phải có nghĩa, càng ngày càng có nhiều NPC bị lỗi rời khỏi tính cách thiết lập ban đầu của mình không?”
Khâu Ngôn Chí rùng mình một cái.
Trước khi cậu còn chưa kịp nghĩ sâu vào vấn đề thì đã bị phân tâm bởi một cú điện thoại, là Khâu Kình Thương gọi đến.
“Ngôn Ngôn, mẹ con có đến căn hộ con không?”
“Căn hộ của con á? Hiện con không có ở đấy, sao vậy ba?”
“Chiều nay mẹ con đi spa nhưng đến giờ vẫn còn chưa thấy về, gọi điện cũng không bắt máy, nên ba nghĩ có khi nào bà ấy ghé qua chỗ con không.”
Khâu Ngôn Chí nhíu chặt mày nói: “Để con về đó thử một chuyến xem sao.”
Chẳng mấy chốc Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu đã chạy đến chung cư, đang chuẩn bị mở cửa đi xuống thì điện thoại chợt vang lên, một tin nhắn lập tức nhảy ra.
【 Mẹ cậu có biết cậu thích mắng người như vậy không? 】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT