Dưới sự quan sát của Lục Tư Niên, Giang Ngôn Sanh cố giắng vùi đầu ăn một cách cứng ngắc, thậm chí nếm không ra vị của món thịt lợn kho mà cậu vừa nghĩ đến, cái bầu không khí này thực sự khiến cậu cảm thấy có chút khó chịu.
"Ừm, ăn xong rồi, đi thôi!"
"Ăn ngon lắm." Lục Tư Niên không khỏi thở dài khi nhìn thấy đồ ăn được ăn xong một cách sạch sẽ.
"Không sao đâu! Không được lãng phí đồ ăn." Nấc, hình như cậu hơi quá sức. Thật ra cậu cũng đã no nửa bữa rồi, nhưng khi Lục Tư Niên nhìn như thế này, cậu thực sự rất căng thẳng.
"Được."
" Lục lão sư, cậu gầy quá, chỉ vẻn vẹn 100 cân!" Khen cậu ấy là đúng rồi.
"Không, 120."
"Này thật không nhìn ra, nhưng cậu cũng gầy quá a. Tôi hơn 130."
"Tôi có thể nhìn ra được."
Haha, cậu thật không cách nào tiếp lời.
Cuộc nói chuyện của hai người lại dừng lại, Giang Ngôn Sanh thật sự rất đau đầu, làm sao lại có một đứa trẻ khó tính như vậy. Vốn tưởng rằng khoảng cách thế hệ ba tuổi là phóng đại, nhưng bây giờ nó có vẻ hoàn toàn đúng, đặc biệt là khi cậu vẫn còn khoảng cách hơn hai thế hệ với đứa trẻ này. Này, cuộc sống không dễ dàng, Giang Giang thở dài!
" Lục lão sư, thêm bạn đi! Dù sao chúng ta cũng sẽ ở chung với nhau khoảng một năm, nên để lại thông tin liên lạc!" Giang Ngôn Sanh lấy điện thoại di động ra nói.
Lục Tư Niên liếc nhìn Giang Ngôn Sanh một cách khó hiểu.
"Nào, tôi quét cậu hay là cậu quét tôi, quên đi, vẫn là tôi quét cậu đi!" Giang Ngôn Sanh nhìn Lục Tư Niên bất động, xấu hổ sờ sờ mũi, cậu ấy không muốn sao?
"Thêm bạn tốt sẽ rất tiện lợi cho sau này liên hệ đối diễn hay sao đó."Giang Ngôn Sanh cố giắng tìm cho mình bậc thanh để đi xuống.
"Hảo."
Hừ, cuối cùng cậu ấy cũng đồng ý, hôm nay còn tưởng rằng mình sẽ không xuống được một bước này!
"Chà, sao vậy." Giang Ngôn Sanh nhìn giao diện mà kinh ngạc nhảy dựng lên.
Mình thêm bạn lúc nào vậy? Điều này hơi xấu hổ, cậu không nhớ mình đã thêm Lục Tư Niên khi nào! Không có một chút ấn tượng nào.
"Cái này. Haha." Cậu không biết phải nói gì. Giang Ngôn Sanh nhíu mày thật chặt, cẩn thận nhớ lại.
Chờ đã, cậu có vẻ đã gặp Lục Tư Niên trong một chương trình tạp kỹ, nhưng tại thời điểm đó, cả hai không có chút giao lưu nào cả! Không nói một lời, thậm chí còn không nhìn nhau! Rốt cuộc, khi cậu vừa mới ra mắt, sẽ không ai chú ý đến người mới như cậu.
Lục Tư Niên nhìn bộ dạng nghi hoặc khó hiểu của Giang Ngôn Sanh, liền phát khí lạnh ra như điều hòa nhiệt độ.
Thấy vậy, những người xung quanh lần lượt quay lại, vị Lục Tư Niên này quả nhiên giống như lời đồn. Nhưng Giang Ngôn Sanh vẫn chưa nhận thấy điều gì, vẫn đang tiếp tục suy nghĩ.
" Giang lão sư, thật đúng là quý nhân hay quên." Lục Tư Niên nói xong liền sải bước đi về phía trước.
Thấy vậy, Giang Ngôn Sanh vội vàng đuổi theo, từ nay về sau sẽ là đồng nghiệp cùng tổ.
"Haha, tôi quên chuyện đó rồi. Nhưng đây là tài khoản công việc của tôi, vơi lại tôi không thường sử dụng nó. Vậy đi! Lục lão sư, tôi sẽ thêm cậu vào tài khoản riêng của tôi."
"Giang lão sư có rất nhiều tài khoản liên lạc!"
Giang Ngôn Sanh không có nghe thấy Lục Tư Niên ẩn ẩn tức giận, "2 cái nhiều quá sao?"
Lục Tư Niên không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Giang Ngôn Sanh. Cậu có chút rợn tóc gáy giải thích, "Đây là chuyện bình thường. Dù sao thì tài khoản công việc là tài khoản công việc và tài khoản cá nhân là tài khoản riêng tư. Cậu không thể sử dụng tài khoản công việc làm tài khoản cá nhân, và cậu cũng không sử dụng tài khoản cá nhân làm tài khoản công việc. "
"Anh đang đọc vè khẩu lệnh sao?"
"Haha, dù sao thì đó cũng là ý nghĩa của nó. Cậu chỉ cần hiểu. Vậy Lục lão sư, tôi có thể thêm tài khoản cá nhân của cậu được không?" Giang Ngôn Sanh tươi cười chào hỏi. Có câu nói, vươn tay không đánh khuôn mặt tươi cười kia, cậu cũng không tin là không đối phó được đứa nhỏ lông lá này. Dù sao cậu cũng ăn cơm hơn hắn bảy năm.
"Tuỳ tiện."
Giọng điệu này hơi gượng gạo! Quên đi, tôi không chấp nhặt với trẻ em.
"Tôi đưa cậu về khách sạn! Phòng của tôi ở bên cạnh. Nếu có chuyện gì, cậu có thể trực tiếp đến gặp tôi."
"Được."
"Lục lão sư, hôm nay trời rất nóng!" Giang Ngôn Sanh lau mồ hôi, dùng tay quạt, tìm đề tài.
"Ân."
" Lục lão sư, làn da của cậu thật tốt! Vô cùng mịn màng. Chắc chắn, đây là lợi thế của tuổi trẻ."
"Anh cũng có làn da đẹp."
"Haha, phải không?" Giang Ngôn Sanh không ngừng lau mồ hôi cho mình, "Cậu đừng chê cười! Tôi rất dễ bị đổ mồ hôi."
"Được."
Được! Cậu mệt mỏi, cậu không muốn nói chuyện nữa, cứ để mặc cho sự im lặng bao quanh họ! Hạnh phúc thuộc về người khác, xấu hổ thuộc về Giang Ngôn Sanh.
"Vậy Lục lão sư, tôi thu dọn đồ đạc đi trước, tôi về đây."
"Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT