Lần này không giống mọi khi, ngoại trừ quản lý đô thị còn có rất nhiều những người khác, họ gõ cửa từng nhà thông báo gì đó. Nhạc Phương Chích đưa Bạch Mặc hơi run về tầng hai, còn mình vừa làm việc vừa dỏng tai lên chú ý tiếng động bên ngoài.

Quả nhiên, có mấy người đi đến cửa quán nhà hắn rồi.

Hắn biết một trong những người quản lý đô thị, Lão Triệu. Lúc tan làm người này thường xuyên tới đây mua bánh nhân đậu, nói là vợ thích ăn. Nhạc Phương Chích và y cũng xem như quen biết.

Lão Triệu nhìn thấy Nhạc Phương Chích, hất cằm sang bên cạnh khó mà phát hiện ra. Ý là nhắc nhở Nhạc Phương Chích: Lần này mình cũng không chen mồm vào được.

Nhạc Phương Chích đang lau bột mì trên tạp dề, cố gắng tỏ ra hoang mang.

Người đàn ông dẫn đầu trông lạ mắt. Hắn ta vênh vang đắc ý nói với Nhạc Phương Chích: “Không nhận được thông báo à? Hôm qua đã báo qua tin nhắn rồi.”

Hai ngày này Nhạc Phương Chích bận tối mày tối mặt, buổi tối đi ngủ cũng đã nửa đêm, không  chú ý đến điện thoại. Hắn muốn giải thích, nhưng đối phương dường như không hề nghe hắn giải thích, cứ tự nói tiếp.

Hóa ra là cấp trên có thông báo, muốn tiến hành chấn chỉnh đường phố chung. Các hộ gia đình không được buôn bán chiếm đường trước cửa nhà mình, phải chừa lại mặt đường, chuẩn bị trang trí băng cảnh vào mùa đông. Thông báo đến chỗ Nhạc Phương Chích, để nói cho hắn biết phải chuyển bếp lò và bàn vào trong cửa hàng.

Nhạc Phương Chích mím môi một cái.

Hấp thức ăn khô đều là hơi nước, nếu như chuyển bếp lò vào trong cửa hàng, phòng ở sẽ trở nên cực kỳ ẩm, lương thực trong nhà kho chắc chắn sẽ bị ẩm. Vả lại, tầng trên tầng dưới thông nhau, tầng hai cũng sẽ vì thế mà không thể ở được.

Hắn cố gắng giải thích làm vậy không được, nhưng đối phương hoàn toàn không nghe hắn, đồng thời thái độ rất thiếu kiên nhẫn.

Người rời đi rất nhanh, Nhạc Phương Chích lắc đầu, quay về cửa hàng nhà mình làm việc.

Để bếp lò vào trong nhà hoàn toàn là không thực tế, chỉ có thể đặt bếp lò gần cửa quán hết khả năng. Nhưng vì thế nên hàng xóm trên tầng lại không khô. Thời tiết lại rét lạnh, hơi nước sẽ đông thành tảng băng lớn trên cửa sổ nhà người ta, cho dù làm thế nào cũng là một chuyện khiến người ta bực.

Nhưng Nhạc Phương Chích cũng không để chuyện này trong lòng, có một câu nói xưa thế nào ấy nhỉ: Trời sập mọi người chết, qua sông có người lùn[1]. Người trên phố Cát Tường  phải đối phó với việc chỉnh đốn và cải cách lại không thông báo đâu chỉ mỗi nhà hắn, người khác chỉ có phiền lòng hơn hắn. Cửa hàng ở bên đường, nói gì đèn lồng băng[2] cũng chẳng làm đến chỗ hắn, không nhìn xem con hẻm nhỏ này rộng bao nhiêu.

[1], [2]


      Chuyện chỉnh đốn và cải cách khiến các hộ kinh doanh nghị luận vài ngày, không chỉ có yêu cầu với cửa hàng, mà còn có yêu cầu với chợ sáng và chợ đêm, thời gian buôn bán bị rút ngắn lại. Ban đầu quy định chợ sáng tám giờ ba mươi tan chợ, chợ đêm năm giờ họp chợ, bây giờ chợ sáng bảy giờ ba mươi đã phải tan chợ, chợ đêm sáu giờ mới có thể họp chợ. Đừng thấy hai điều chỉ chênh lệch một tiếng đồng hồ, sự chênh lệch ở trong này có nhiều lắm. Trời lạnh mọi người dậy muộn, ngủ sớm, chủ sạp hàng nhỏ đều chờ khi lưu lượng khách nhiều lên để kiếm thêm chút tiền. Nhưng bây giờ phí sạp hàng tăng, thời gian bày hàng rút ngắn, chi phí kinh doanh lập tức tăng gấp đôi. Rất nhiều sạp hàng một ngày không lãi được bao nhiêu.

      Vì thế tình huống dường như chệch hướng so với dự kiến.

      Khi chợ sáng kết thúc, dĩ nhiên mọi người đều không tình nguyện dọn sạp. Nhưng ban ngày nhân lúc đội quản lý đô thị không ở đây, khá nhiều chủ sạp hàng vẫn bí quá hóa liều thò đầu ra phố, không ra không được, dọn hàng sớm quá, rất nhiều thứ vẫn chưa bán hết! Những đồ tươi sống nếu như không bán hết trong ngày, tính toán tài khoản còn chẳng đủ lỗ vốn.

      Trước kia Phố Cát Tường vốn rất yên tĩnh vào ban ngày, dần dần trở nên gà bay chó chạy. Người bán rong cản trở kinh doanh của cửa hàng, cãi nhau nhiều thì tần suất quản lý đô thịt xuất hiện trên đường cũng tăng lên. Mọi người trợn trắng mắt than thở, có đôi khi đi theo xem trò vui, có đôi khi chỉ có thể lắc đầu, vào nhà đóng chặt cửa lại.

      Nhạc Phương Chích cũng cảm thấy phiền phứ, vì đã chuyển bếp lò vào trong, bây giờ hắn phải giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt khiển trách của hàng xóm trên tầng. Đồng thời thường xuyên có một hai người quản lý đô thị đi ngang qua cửa hàng của hắn mua màn thầu, luôn nói mình quên mang tiền lẻ, hỏi có thể để lần sau trả luôn một thể không.

      Nhạc Phương Chích nhún vai, nói được chứ. Thật ra hắn biết, lần sau đến những người này vẫn sẽ đưa ra lý do như vậy.

      Không ngờ hắn tập mãi thành quen, không có nghĩa là Bạch Mặc tập mãi thành quen. Hắn đi giao màn thầu về, nhìn thấy Bạch Mặc đang há miệng run rẩy kéo một quản lý đô thị không thả. Trong tay quản lý đô thị kia còn xách theo một túi màn thầu, cố gắng hất cậu ra một cách khó chịu, mặc dù Bạch Mặc lảo đảo, nhưng vẫn không buông tay ra.

      Nhạc Phương Chích bước nhanh chạy đến, tách hai người ra.

      Quản lý đô thị không phải Lão Triệu, mà là một người khác trẻ hơn, dáng vẻ lưu manh, chưa bao giờ nhìn thấy. Hắn ta sửa sang lại quần áo của mình, nói với Bạch Mặc: “Lấy đồ của mày là nể mặt mày, biết không?” Lại nói với Nhạc Phương Chích: “Anh là ai? Lo chuyện bao đồng ít thôi.”

      Bạch Mặc bắt đầu đi vòng quanh trên mặt đất, hơi có xu thế sắp tái phát bệnh. Nhạc Phương Chích vuốt lưng cậu, nói với người kia: “Cậu trả tiền chưa?”

      “Anh là ai hả!”

      Người xem trò vui bên cạnh đáp lời: “Đây mới là ông chủ.”

      “À, tôi lấy của anh mấy cái màn thầu.”

      Nhạc Phương Chích nhìn lướt qua: “Một tệ một cái, năm tệ. Trả bằng điện thoại cũng được.”

      Đã nói đến mức này, đối phương đành phải ngượng ngùng lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, sau đó càm ràm rời đi.

      Bạch Mặc đứng bên cạnh Nhạc Phương Chích lắc lư mấy lần, bỗng nhiên ngã xuống. Nhạc Phương Chích đỡ lấy cậu, phát hiện tay chân cậu đang run rẩy, người hình như đã mất ý thức.

      Chuyện này đã dọa Nhạc Phương Chích. Hắn nhanh chóng gọi xe đưa người đến bệnh viện. Vẫn là bệnh viện lớn kia, vẫn là bác sĩ cấp cứu kia, bởi vì bệnh viện này gần đây nhất.

      Bác sĩ dày dặn kinh nghiệm, hỏi vài câu trong lòng đã nắm rõ. Sau khi kiểm tra phân tích khí máu[3], ông nói cho Nhạc Phương Chích một căn bệnh kỳ lạ: hội chứng tăng thông khí[4].

      [3], [4]


          Nói ngắn gọn, đó là một loại bệnh do cảm xúc kích động gây ra dưới hầu hết các tình huống.

          Tình trạng của Bạch Mặc không nghiêm trọng, sau khi cấp cứu đã tỉnh lại. Bác sĩ cũng rất hiền hòa, nói rằng đừng lo lắng, thả lỏng ra, thả lỏng thì bệnh gì cũng hết. Tuổi còn trẻ mà, nên thả lỏng tư tưởng.

          Bởi vì không có việc gì lớn, người đã tỉnh lại, bác sĩ dặn dò xong đuổi họ ra ngoài. Có quá nhiều bệnh nhân, bệnh vặt như thế này thực sự không cần chiếm một cái giường ở chỗ điều trị khẩn cấp.

          Nhạc Phương Chích ù ù cạc cạc đến bệnh viện “du lịch” nửa ngày, cũng may cuối cùng xác nhận Bạch Mặc không sao, hắn cũng yên tâm.

          Việc buôn bán gần nửa ngày bị chậm trễ, hình như Bạch Mặc biết mình đã làm sai nên một mực cúi đầu đi theo Nhạc Phương Chích. Nhạc Phương Chích đi cậu cũng đi, Nhạc Phương Chích dừng lại cậu cũng dừng.

          Nhạc Phương Chích vỗ vỗ cậu: “Tôi không trách cậu, đừng suy nghĩ lung tung. Có vài người không cần phải sợ họ, cũng chẳng đáng tức giận. Cậu yên tâm là được, không sao đâu.”

          Sau khi trở về hắn không cho Bạch Mặc làm việc, đuổi người lên tầng nghỉ ngơi.

          Nếu như là công nhân làm thêm, Nhạc Phương Chích cảm thấy chưa chắc mình sẽ tốt bụng đến vậy. Nhưng đối với Bạch Mặc, hình như hắn luôn chăm sóc và thương tiếc hơn một chút. Theo lý mà nói Bạch Mặc là một người đàn ông trưởng thành, một người đàn ông trưởng thành không cần được chăm sóc như vậy.

          Nhưng Nhạc Phương Chích phát hiện mình cảm thấy khá tốt, khí sắc của Bạch Mặc tốt hơn, cậu cũng có thể làm việc. Mỗi ngày Nhạc Phương Chích nhìn cậu tốt lên, trong lòng sẽ có cảm giác thành tựu khó tả.

          Lần này cuối cùng nuôi sống rồi, hắn nghĩ. Nhưng cũng phải cẩn thận hơn, thật ra Bạch Mặc vẫn rất yếu. Suy cho cùng mới trải qua một đợt bệnh nặng, trước đó cũng không biết đã chịu bao nhiêu khổ.

          Chịu khổ. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn hơi than thở. Về điểm này, hắn cảm thấy Bạch Mặc và hắn giống nhau.

          Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

          Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play