Vùng này được gọi là thắng địa nghỉ mát mùa hè, khoảng thời gian nóng nhất trong một năm cũng chỉ có vài ngày. Rất nhiều người thậm chí không lắp máy điều hoà, một cái quạt điện đã đủ để trải qua mùa hè.

Nhưng mùa hè năm nay thực sự nóng bức lạ thường, suốt một tuần liền, cảm giác như đang sống trong lò nướng mỗi ngày. Dự báo thời tiết nói nhiệt độ là 37 độ, Nhạc Phương Chích cảm thấy chắc chắn đã báo ít đi.

Vì thực sự quá nóng nên ban ngày chẳng thấy bóng người trên đường, việc buôn bán của cửa hàng lương khô cũng ế ẩm theo.

Trời nóng bức, ngồi một chỗ cũng đổ mồ hôi khắp người, khỏi nói đến việc đi quanh bếp lò. Cho dù công việc đã ít hơn một nửa so với ngày thường, nhưng mọi người vẫn cảm thấy cực nhọc nói không lên lời. Người trẻ tuổi hình như còn đỡ, chứ người hơi có tuổi sẽ không chịu được.

Cô Hách trong cửa hàng đang làm thì bị say nắng, mọi người ba chân bốn cẳng đưa cô vào trong quán của Lão Phú, trong quán lẩu có điều hòa. Giày vò một lúc lâu, cô mới tỉnh lại. Nhạc Phương Chích nói dù sao trong cửa hàng cũng không bận, cô về nghỉ ngơi đi, trời nắng to, quả thực rất vất vả.

Buôn bán ít, thời tiết lại nóng, trường học cũng nghỉ, cho nên cửa hàng của Nhạc Phương Chích cơ bản chỉ bán lương khô vào buổi sáng và buổi tối. Giữa trưa và buổi chiều, hắn cho nhân viên về nghỉ trưa, dù sao mọi người đều ở rất gần.

Thời tiết nóng thế này, Bạch Mặc trở nên ỉu xìu, buổi tối không ngủ được, ban ngày lại buồn ngủ, cũng không ăn được nhiều cơm.

Nhạc Phương Chích thương cậu, chạy đến chợ đồ điện mua cái máy điều hòa, kết quả thanh toán tiền xong mới biết đơn đặt hàng lắp máy điều hòa đã xếp đến tháng sau. Toàn là khách hàng nóng đến mức không chịu được, nước đến chân mới nhảy mới nhớ tới việc phải mua máy điều hòa.

Mua cũng mua rồi, chỉ có thể chờ đợi. Không thể lắp máy điều hòa trong thời gian ngắn, Nhạc Phương Chích chỉ có thể nghĩ cách khác, chẳng hạn như thay chiếu cói trong nhà thành chiếu trúc hạt to như mạt chược.

Để có thể mát hơn, hắn rút luôn khung giường, trải đệm giường và chiếu trúc trên mặt đất. Mỗi ngày trước khi đi ngủ cần phải giội nước lã cho mát trước, lại dùng nước lau chiếu trúc một lần, như vậy có thể ngủ thoải mái hơn.

Buổi trưa họ ăn mì trộn tương chiên[1] do Nhạc Phương Chích làm. Tương dùng thịt lợn băm và tương đậu chiên tự làm của địa phương, mì nấu xong phải ngâm trong nước lạnh, nhưng thời tiết này thì nước lạnh cũng không khác gì nước ấm. Rải dưa chuột thái sợi và hành hoa lên mì đã ráo nước, lại rưới một thìa nước sốt thịt mặn – đây là một trong số ít Bạch Mặc có thể nuốt trôi trong ngày nóng như thiêu.

[1]


    Thời tiết bên ngoài vừa nắng vừa oi bức, đường nhựa có vẻ cũng sắp tan chảy. Thời tiết thế này đương nhiên không có lấy một khách hàng nào, Nhạc Phương Chích ngáp một cái, đóng cửa quán lại.

    Buổi chiều yên tĩnh, chỉ có một chút gió nhẹ cũng nóng. Nhạc Phương Chích uống bát nước đậu xanh, lại giội nước lạnh, mới cảm thấy cả người thoải mái hơn. Hắn chỉ mặc chiếc quần đùi rộng, sau đó lê dép xăng đan về phòng ngủ.

    Trong phòng mờ tối, màn giường khẽ đung đưa trong gió nhẹ nóng bức. Bạch Mặc nằm nghiêng trên đệm trải sàn bên cạnh màn giường, quạt điện nhỏ quay chầm chậm ở góc phòng.

    Nhạc Phương Chích trèo lên, nằm xuống sau lưng Bạch Mặc. Nằm xuống mới phát hiện có gì đó không đúng, hình như trong ngực Bạch Mặc ôm gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn, hóa ra là quả dưa hấu.

    Nhạc Phương Chích duỗi tay đẩy dưa hấu ra khỏi ngực cậu: “Đừng để bị lạnh bụng.”

    Bạch Mặc nửa tỉnh nửa mê ừm một tiếng.

    Nhạc Phương Chích dán vào phía sau cậu, có thể ngửi được mùi nước dầu gội sạch sẽ trên đầu Bạch Mặc. Nắng gắt quá, Bạch Mặc cháy nắng rất nhiều, tay chân và trên người hoàn toàn là hai màu da.

    Thường ngày cậu đi ngủ rất quy củ, nằm nghiêng, hai chân chụm lại, cả người hơi co ro. Nhưng có lẽ vì thời tiết nóng quá, bây giờ không quy củ như vậy nữa, hơn nửa người Bạch Mặc gần như nằm sấp trên chiếu.

    Bởi tư thế này mà quần áo mỏng tang trên người cũng mặc xiêu vẹo, áo ba lỗ đã lật lên, quần đùi rộng cũng lỏng lẻo, miễn cưỡng treo trên xương hông nhỏ hẹp sắp sửa rơi xuống.

    Nhạc Phương Chích nhìn cậu một lát, đột nhiên phát hiện cậu cũng giống mình, bên trong quần đùi không mặc gì cả. Không biết có phải vì nóng đến mức mụ đầu không, hắn quên mất chuyện này.

    Trong lòng Nhạc Phương Chích bắt đầu ngứa ngáy. Thời tiết cứ nóng thế này, họ đã hơn nửa tháng không thân mật.

    Bây giờ chẳng phải giống như đưa đến tận cửa à, Nhạc Phương Chích thực sự muốn nghi ngờ Bạch Mặc cố tình.

    Hắn duỗi tay ôm Bạch Mặc, cả người cũng mặt dày dán vào. Mới đầu Bạch Mặc không phản ứng, một lát sau chắc là bị Nhạc Phương Chích đánh thức, lẩm bẩm nói: “Nóng.”

    Nhạc Phương Chích hôn hôn cậu rồi có cảm giác, nghe cậu nói chuyện bằng giọng nhẹ nhàng như vậy, càng không nhịn được: “Chỉ một lần thôi, ngoan.”

    Bạch Mặc buồn ngủ díp cả mắt, chỉ ừ một tiếng không rõ.

    Nhạc Phương Chích nuốt một cái, chẳng mấy chốc đã được toại nguyện. Hắn nghiêng người ôm lấy Bạch Mặc từ phía sau, gần như có phần nóng vội.

    Sau đó Bạch Mặc tỉnh, nhưng cũng chưa tỉnh hoàn toàn, nức nở trong mơ màng, làm hại Nhạc Phương Chích nuốt lời.

    Bao cao su vứt trên mặt đất, quạt vẫn đang thổi. Trong căn phòng nóng bức, cái mùi khó nói kia từ đầu đến cuối chưa tản đi.

    Nhạc Phương Chích hôn Bạch Mặc đã ngủ say, mình cũng ngáp một cái.

    Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.

    Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

    Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play