Trương Bảo Cường không bao giờ xuất hiện nữa, sau khi khôi phục một chút, chị Điềm đã đến tòa án một chuyến để khởi kiện ly hôn. Nhưng không biết phải mất bao lâu mới lấy được chứng nhận ly hôn.

Sau Tết dương lịch, chẳng mấy chốc đã đến tết âm lịch, cửa hàng màn thầu treo thông báo tạm ngừng kinh doanh từ sớm. Tết âm lịch năm ngoái Nhạc Phương Chích không về nhà, năm nay thật ra cũng không muốn về cho lắm, nhưng mãi không về có vẻ rất quá đáng. Nhà ở ngay thành phố này, có phải cách xa vạn dặm đâu, họ hàng cũng đang nhìn.

Hôm hai mươi ba tháng Chạp, Triệu Thục Anh đến cửa hàng Nhạc Phương Chích một chuyến, mang một ít lạp xưởng nhà làm cho hắn. Nhạc Phương Chích cảm thấy rất mới lạ, vì trong ấn tượng của hắn từ khi việc kinh doanh của bố đổ vỡ, mẹ chưa từng có tâm tư làm món này nữa. Mở miệng hỏi mới biết được là Nhạc Đại Dũng rút kinh nghiệm xương máu, quyết tâm đợi thời trở lại, thế là bị người ta lừa đi bán thịt trong một chợ thức ăn.

Người địa phương ăn tết và chuẩn bị đồ tết đều thích tự mua thịt, mang đến hàng thịt để nhồi lạp xưởng. Những hàng thịt cũng nhồi sẵn lạp xưởng để bán.

Nói tới nói lui, nhồi nhiều lạp xưởng, ăn không hết nên lấy ra cho hắn một ít.

À, hóa ra ăn không hết mới nhớ đến tôi, Nhạc Phương Chích nghĩ một cách cay đắng, nhưng suy nghĩ này rất nhạt, chỉ thoáng qua. Hắn nhớ đến một chuyện khác, nói là Nhạc Đại Dũng đã có tuổi rồi, không ở yên trong nhà mà cứ vẽ chuyện vớ vẩn gì chứ?

Triệu Thục Anh than thở, nói rằng năm nay đứa lớn nhà anh cả lên nhà trẻ, mỗi tháng chỉ nộp tiền cho nhà trẻ đã hơn năm ngàn, đứa nhỏ muốn đi học sớm, một tháng cũng phải hơn ba ngàn. Đây vẫn chưa tính sinh hoạt chi tiêu hằng ngày. Hai đứa nó sứt đầu mẻ trán, lại phải bận rộn công việc, làm cha mẹ sao có thể mặc kệ được.

Nhạc Phương Chích rất khó bề tưởng tượng, hắn nói anh có bị điên không, nuôi không nổi thì đẻ đứa thứ hai làm gì? Hơn nữa nhà trẻ nhiều thế kia, trường công lập một tháng cũng chỉ sáu, bảy trăm đúng không. Ngôi trường gần phố Cát Tường mà Nhạc Phương Chích đến giao hàng mỗi ngày là một nhà trẻ rất tốt, sạch sẽ gọn gàng, đám trẻ con cũng rất lễ phép. Mỗi ngày hắn đến trước giữa trưa, có thể nhìn thấy giáo viên dẫn trẻ con chơi trò chơi trong sân trường.

Triệu Thục Anh nói sao mày biết được bây giờ nuôi con vất vả như thế nào. Sao có thể đến mấy nhà trẻ kia? Chẳng dạy gì cả, suốt ngày chỉ dạy trẻ con mấy trò chơi vớ vẩn, đến khi lên tiểu học sẽ không theo kịp. Anh mày học hành giỏi giang, nó biết cách dạy dỗ con cái tốt hơn mày.

Nhạc Phương Chích cười nhạo một tiếng, nói rằng có bao nhiêu bản lĩnh thì làm bấy nhiêu chuyện, sĩ diện hão, tự dồn ép mình, có gì phải ấm ức. Còn liên lụy cha mẹ lớn tuổi ra ngoài làm việc, anh ta cũng không xấu hổ. Nhà trẻ năm nghìn tệ một tháng, nếu anh ta thực sự có thể kiếm cũng được, học phí đại học của người ta một năm chắc cũng năm nghìn tệ.

Mẹ hắn không thích nghe lời này, mất hứng nói dù thế nào nó cũng có công việc đoàng hoàng, đang cố gắng sống. Cả đời người, thành gia lập nghiệp, sinh con dưỡng cái, cố gắng bồi dưỡng con cái thành tài, đây là con đường đứng đắn. Còn mày? Không nói quá khứ nữa, bố mày liên lụy mày, nhưng bây giờ thì sao? Mày dự định khi nào cho mẹ nhìn thấy con dâu? Đừng suốt ngày cảm thấy mẹ bất công, nếu mày có con, mẹ cũng muốn trông con giúp mày.

Nhạc Phương Chích nói dừng lại, không cần, sao lại kéo lên người tôi? Tôi đã xem mắt, đã nói với mẹ không hợp ai hết rồi cơ mà. Bây giờ rất tốt. Đang nói lại nhớ đến Bạch Mặc, hắn lưỡng lự có nên mượn cơ hội nói thật không, dù sao sớm muộn gì cũng phải cho gia đình biết chuyện này, ngay từ đầu hắn đã không có ý định giấu.

Đang nghĩ xem mở lời như thế nào thì Bạch Mặc bưng chậu bột trái cây cúng đi lên tầng.

Lần đầu tiên Triệu Thục Anh nhìn thấy gương mặt Bạch Mặc nên hơi kinh ngạc.

Bạch Mặc nói khẽ một câu chào cô ạ, dáng vẻ có phần câu nệ. Bà vội vàng đáp lời, sau đó hai người nhường đường, Bạch Mặc lên phòng bắc làm việc.

Triệu Thục Anh kề tai nói nhỏ với Nhạc Phương Chích: “Trời ơi, sao mà đẹp trai thế?”

Nhạc Phương Chích thầm nghĩ mặt dính đầy bột mì vẫn đẹp trai? Mẹ chưa thấy em ấy cởi quần áo ra trông như thế nào đâu. Tất nhiên lời này chỉ có thể nói trong lòng, phải cố gắng kiềm chế mới không để khóe miệng vểnh lên.

Triệu Thục Anh vẫn đang dông dài: “Có người yêu chưa? Người ở đâu? Nhà làm gì? Mẹ thấy giới thiệu cho em họ nhà dì Lục được đó, con bé kia suốt ngày chê người này xấu, người kia lùn, mẹ thấy chắc là nó có thể ưng ý…”

Vẻ mặt Nhạc Phương Chích sụp đổ: “Mẹ có thể đừng gán ghép vớ vẩn không, nói thật với mẹ, em ấy là hoa đã có chủ. Không phải người khác, mà là…”

Chuông điện thoại đinh tai nhức óc của Triệu Thục Anh vang lên.

Nửa sau lời nói của Nhạc Phương Chích bị giọng nữ cao kia đánh xuống, suýt nữa khiến mình chết nghẹn.

Triệu Thục Anh nghe điện thoại xong, lại nói ra một cách thong dong: “Lần trước cô ba của mày nói với mẹ, trong cửa hàng anh có người làm trông rất được, nhưng đầu óc hơi có vấn đề. Mẹ còn ngờ vực, bây giờ nhìn, người khỏe mạnh mà…”

Nhạc Phương Chích rất không vui, nói rằng tôi thấy bà ấy mới có vấn đề, cả ngày thích lo chuyện bao đồng, một ngày không đặt điều người khác toàn thân sẽ khó chịu hay như nào…

Tiếc là Triệu Thục Anh không nghe lời oán trách của hắn, cầm túi vải hoa lên, hùng hùng hổ hổ nói: Mẹ phải đi nhanh, bố mày một mình bận rộn, mẹ không yên tâm.

Nhạc Phương Chích không kịp nói gì cả, chỉ có thể nhìn bà đi xuống tầng, hắn gãi tóc một cái, đi làm việc cùng Bạch Mặc.

Hôm ba mươi tết, buổi chiều hắn làm bốn món ăn cho Bạch Mặc, còn gói sủi cảo, dặn dò Bạch Mặc một mình phải ở yên trong nhà, nhiều nhất là sáng mùng một mình sẽ trở về.

Bạch Mặc rất ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt lại hơi mất mát.

Trong lòng Nhạc Phương Chích áy náy, gần như không muốn đi. Nhưng chuyện đã hứa, không đi không được, dù sao cũng phải đến lộ mặt. Hắn hôn Bạch Mặc một cái, dặn dò rất nhiều lời trước khi ra ngoài.

Năm nay ngày ba mươi trời nhiều mây, có vẻ sắp có tuyết rơi. Trên xe buýt cũng không có nhiều người, Nhạc Phương Chích xách hai bình rượu ngon đến nhà Nhạc Đại Dũng.

Vừa vào cửa đã cảm thấy ồn ào kinh khủng, căn nhà hơn sáu mươi mét vuông, đâu đâu cũng là họ hàng trong nhà. Anh chị em nhà họ Nhạc thay phiên ăn tết, năm nay đến lượt nhà Nhạc Đại Dũng.

Mọi người nhìn thấy Nhạc Phương Chích, không biết có chuyện gì mà đều im lặng, ngay sau đó nhanh chóng gật đầu chào hỏi kiếm chuyện để nói. Nhạc Phương Chích khách sáo với từng người một, đưa rượu cho mẹ hắn.

Sau đó quen cửa quen nẻo chui vào ban công trốn cho yên tĩnh.

Không ngờ ở đây đã có người, đứa trẻ mới bốn tuổi, đang vui vẻ chơi xếp khoai tây một mình ngoài ban công rét căn cắt.

Lần trước Nhạc Phương Chích nhìn thấy đứa cháu lớn này, nhóc con còn được người ôm vào trong lòng.

Thấy Nhạc Phương Chích, cậu bé cũng không sợ, nói bằng giọng sữa non choẹt: “Chú là ai thế?”

“Chú là chú của cháu.” Nhạc Phương Chích cười.

Nhóc con không giống cha mẹ nó, ngược lại chả hiểu sao trông hơi giống Nhạc Phương Chích, một lớn một nhỏ nhanh chóng thân quen. Nhạc Phương Chích chơi xếp khoai tây với cậu, cậu bé cười khanh khách không ngừng.

Trẻ con rất phiền phức, trong lòng Nhạc Phương Chích biết, nhưng khi chúng nó không ồn không quấy, thật ra cũng không khiến người ta ghét.

Hắn và Bạch Mặc không thể có con, bản thân Nhạc Phương Chích không sao cả, nhưng không biết Bạch Mặc có tiếc nuối không. Hắn nghĩ, lúc nào đó có lẽ nên hỏi cậu xem.

Đống khoai tây bị đổ rất nhanh, cháu trai méo miệng khóc, bắt buộc Nhạc Phương Chích xếp lại đống khoai tây lên cho cậu bé. Nhạc Phương Chích dỗ cậu bé hai câu, chẳng mấy chốc đã mất kiên nhẫn.

Lúc đang định ôm cậu bé vào nhà thì cửa mở ra, chị dâu của hắn nhìn thấy Nhạc Phương Chích vẻ mặt cứng đờ, nhưng vẫn cười niềm nở với hắn.

Nhạc Phương Chích đặt cậu bé vào trong lòng cô, khách sáo với cô vài câu. Trên thực tế họ không thân, trò chuyện cũng dửng dưng, đối phương hỏi hắn buôn bán thế nào, Nhạc Phương Chích hời hợt đáp vẫn ổn.

Anh trai của Nhạc Phương Chích cũng nhanh chóng tới đây. Hai anh em khách sáo vài câu qua loa, trong nhà gọi đi làm việc, họ cùng vào trong.

Kết quả trước giờ cơm tối chỉ có Nhạc Phương Chích thật sự làm giúp trong phòng bếp, anh trai hắn chưa làm được bao lâu đã đi ra ngoài. Trong lúc đó Nhạc Phương Chích đến nhà vệ sinh một chuyến, nghe thấy chị dâu và anh hắn nhỏ giọng nói chuyện, đang hỏi thăm tình huống của Nhạc Phương Chích.

Không cần phải nói, trong lòng Nhạc Phương Chích cũng biết cô đang nghĩ gì. Chú út ba mươi mấy rồi, từng ngồi tù, công việc không đứng đắn, không có vợ, bán màn thầu sống qua ngày, không phải người cùng một đường với họ.

Cuối cùng chị dâu hắn nói một câu nghiêm túc: Đừng để con ở gần chú ấy.

Anh trai hắn lắc đầu: Không đến mức đó, em anh anh biết, bản tính nó không xấu.

Con nít nhỏ tí thì biết gì, một năm cũng chỉ gặp vài lần.

Vì nhỏ nên mới phải chú ý hơn. Cô lo lắng nói. Loại người này không đáng tin.

Nhạc Phương Chích cảm thấy buồn cười, những lời trò chuyện vừa nãy hóa ra còn giả dối hơn cả khách sáo.

Ừ, đúng là người có ăn học mà. Hắn cười khẽ.

Cơm tối làm ba bàn lớn, gia đình họ ngồi cùng một bàn. Nhạc Đại Dũng nhìn thấy hắn, đầu tiên hỏi việc kinh doanh, sau đó lại hỏi việc xem mắt của hắn rồi không hỏi nữa. Đã nhiều năm qua đi, hai cha con nếu không cãi nhau hình như cũng không có lời gì để nói.

Trong lòng Nhạc Phương Chích có suy nghĩ đùa dai, muốn nói luôn chuyện của Bạch Mặc trên bàn cơm, nhưng sau đó thấy Nhạc Đại Dũng chơi với cháu trai vui vẻ, lại nghĩ thôi bỏ đi.

Ai cũng vui vẻ thế này, hắn cần gì làm mọi người cụt hứng chứ.

Nhưng nghĩ như vậy, khó tránh khỏi lại cảm thấy hơi cô đơn. Mọi thứ ở đây đều không thuộc về mình, hắn nhớ Bạch Mặc.

Cơm nước xong xuôi, Nhạc Phương Chích nói với Triệu Thục Anh, mẹ à con về đây. Triệu Thục Anh rất kinh ngạc, hỏi về làm gì? Bên ngoài đang có tuyết rơi, giờ này xe buýt cũng dừng hoạt động rồi.

Nhạc Phương Chích thản nhiên nói có người đang chờ con, hắn không nói thêm gì, khoác thêm áo lông và lặng lẽ rời đi. Triệu Thục Anh đuổi theo hắn mấy bước, cuối cùng dừng lại.

Trên đường đều là mảnh giấy đỏ và mùi khói của pháo dây, trời rất lạnh, cửa hàng bên đường cũng đóng từ lâu. Bên bờ sông không có đèn đường, dòng sông đóng băng nhìn đen như mực vào ban đêm.

Nhạc Phương Chích bước đi trên tuyết ngày càng nhanh, gần như là chạy.

Hẻm Như Ý cũng tối đen, chỉ có tầng hai của cửa hàng màn thầu sáng đèn. Nhạc Phương Chích thở hồng hộc dừng bước lại, gõ cửa.

Chẳng mấy chốc, hắn nghe thấy tiếng bước chân lưỡng lự, Bạch Mặc nói khẽ: “Ai đấy?”

“Anh.”

Cửa mở ra, Bạch Mặc sững sờ nhìn hắn.

Nhạc Phương Chích dậm chân, đi vào trong: “Lạnh quá…”

Bạch Mặc nhào tới, vùi đầu vào ngực Nhạc Phương Chích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play