Trên giường nóng, người cũng nóng. Không biết con cáo bên ngoài bỏ đi từ lúc nào, tuyết lại bắt đầu rơi.
Nhạc Phương Chích ôm Bạch Mặc chảy mồ hôi nhễ nhại, liên tục hôn cậu: “Lần này sướng rồi đúng không? Chưa chạm vào em đã ra rồi…”
Bạch Mặc đã nói không nên lời, cậu vùi đầu vào trong ngực Nhạc Phương Chích, ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, bên ngoài đã là một mảng trắng xóa. Nhạc Phương Chích liếc nhìn bên ngoài, lại lười biếng nằm về, cọ cái cằm lún phún râu của mình lên mặt Bạch Mặc.
Bạch Mặc dụi mắt có vẻ muốn bò dậy, nhưng mới duỗi chân đã phát ra tiếng rên rỉ. Nhạc Phương Chích sờ cậu: “Sao vậy?”
Bạch Mặc lắc đầu, dáng vẻ hơi tủi thân.
Nhạc Phương Chích sờ xuống theo chân cậu, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Vén chăn lên nhìn, hai đầu gối của Bạch Mặc có chỗ đã bầm tím.
Giường sưởi quá cứng.
Nhạc Phương Chích buồn phiền nói: “Sao em không nói?”
Bạch Mặc đỏ mặt, nhỏ giọng bảo: “… Em không phát hiện.” Cậu từ từ bò dậy, muốn xoay người mặc quần áo nhưng mới ngồi dậy đã cứng đờ.
Nhạc Phương Chích vội vã tiến lại gần: “Lại làm sao?”
Bạch Mặc mãi không ừ hử gì, bỗng hơi tức giận: “Tại anh hết!”
Nhạc Phương Chích sờ đầu: “Tại anh tại anh… Nhưng lần này anh đã nhẹ nhàng…”
“Nhưng anh làm những mấy lần…” Bạch Mặc cúi đầu xuống, giọng hơi nghẹn ngào: “Anh… sao anh có thể làm nhiều lần vậy hả…” Mặt của cậu đỏ đến mức sắp rỉ máu: “Em tưởng là chỉ một lần…”
“Em kêu sướng còn gì…”
Đầu Bạch Mặc sắp vùi vào ngực.
Nhạc Phương Chích ôm lấy cậu, thơm cậu: “Có gì phải xấu hổ chứ.” Nhớ đến chuyện tối hôm qua, miệng Nhạc Phương Chích sắp ngoác đến mang tai, da mặt cũng dày: “Lần sau chúng ta đổi kiểu khác thử xem… anh cam đoan nhẹ nhàng, em bảo cử động anh mới động…”
Lần này Bạch Mặc quay người vùi vào gối, không để ý tới hắn.
Chỗ ngồi của xe tải nhỏ không thoải mái, quay về lại lạnh, Nhạc Phương Chích nói với ông chủ một tiếng rồi ở lại đây thêm một ngày. Hắn lái xe lên thị trấn mua cái giữ ấm tay và nệm êm, còn có một lọ tinh dầu hoa hồng nhỏ.
Bạch Mặc nằm trên giường cả buổi sáng, cơm cũng ăn trên bàn giường. Nhạc Phương Chích khép nép xoa đầu gối cho cậu, xoa mãi xoa mãi lại không quản được cái tay bắt đầu sờ lung tung. Bạch Mặc đẩy hắn, sau đó hai người quấn lấy nhau ở trên giường.
Cuối cùng Bạch Mặc nổi giận, nhất định đè Nhạc Phương Chích lại. Nhạc Phương Chích sao có thể động tay với cậu được, vì thế cũng thành thật mặc cậu đè, còn ra vẻ cầu xin tha thứ: “Vợ ơi anh sai rồi… sai thật rồi… Á! Đè vào chim rồi…”
Bạch Mặc nhanh chóng buông tay ra.
Nhạc Phương Chích nằm ở đó, diễn kịch rất chân thật: “Đau chết mất! Đè gãy rồi! Sao em ra tay ác vậy…”
Bạch Mặc sợ hãi: “Em… em không…” Cậu hốt hoảng mở dây lưng của Nhạc Phương Chích ra: “Em… em xoa cho anh…”
Trong lòng Nhạc Phương Chích nở hoa, ngoài miệng lại kêu đau oai oái, còn cong người lại như thật: “Toi mạng già rồi…”
Bạch Mặc có vẻ sắp khóc, nơm nớp lo sợ vươn tay qua. Kết quả một lát sau, mặt cậu bỗng đỏ như gấc: “Anh…”
Nhạc Phương Chích kẹp tay cậu lại: “Đau thật! Không lừa em…” Rồi bắt đầu kêu to. Nhưng sau đó tiếng kêu nhỏ lại, biến thành tiếng thở dốc.
Rốt cuộc lừa gạt Bạch Mặc làm cho hắn thoải mái một lần.
Cuối cùng Bạch Mặc đã hiểu, cả buổi không nói không rằng. Lúc này não Nhạc Phương Chích cũng quay về, tập trung nhìn kỹ, vành mắt Bạch Mặc đỏ hoe. Lần này hắn hơi ngây người, vội vàng dỗ dành: “Trêu em thôi…”
Bạch Mặc hít mũi một cái, nhắm hai mắt lại. Cậu giận thật.
Nhạc Phương Chích kiên nhẫn dỗ cậu hồi lâu, mắt thấy không ăn thua gì, lập tức không biết làm thế nào. Bạch Mặc trông rất dịu dàng, tính cách gần như mềm mại, nhưng thật ra cậu rất hay cáu giận, trước kia Nhạc Phương Chích đã được chứng kiến.
Hắn luống cuống tay chân ôm Bạch Mặc, hai sợi dây không liên quan nhau ở trong đầu chả hiểu sao lại nối vào nhau, bùm bùm lóe ra ý tưởng không bình thường.
“Đừng giận nữa mà, anh cũng làm cho em thoải mái.” Hắn cắn tai Bạch Mặc: “Mút cho em một lần nhé.”
Mới đầu Bạch Mặc không hiểu, cũng không biết hắn định làm gì, sau đó biết được, vội vàng đẩy đầu Nhạc Phương Chích ra. Tiếc là trước đó cậu giận đến mức tay chân mềm nhũn, lúc này vẫn chưa trở lại bình thường, vì thế chỉ có thể ngơ ngác nằm ở đó mặc cho Nhạc Phương Chích làm ẩu với mình.
Ai cũng bảo làm chuyện này sướng, Nhạc Phương Chích cũng cảm thấy sướng. Xong việc hôn hôn sờ sờ, ôm người ngả đầu lăn ra ngủ, ngày hôm sau thức dậy muốn gân cổ lên hát ca.
Hình như Bạch Mặc không phải vậy, cậu sẽ rơi nước mắt, đau rơi nước mắt, sướng cũng rơi nước mắt.
Cuối cùng Nhạc Phương Chích chỉ nghe Bạch Mặc kêu khóc một tiếng nho nhỏ. Hắn nuốt một cái, trườn lên ôm lấy Bạch Mặc, cậu nằm ở đó, ánh mắt hơi đờ đẫn.
Nhạc Phương Chích lau miệng, thấp thỏm hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Mặc khẽ vùi đầu vào trong ngực hắn, Nhạc Phương Chích vỗ về cậu, yên tâm rồi.
Một lúc sau, Bạch Mặc mới nói bằng âm thanh nhỏ xíu: “Anh đừng suốt ngày dọa em.”
“Sau này anh nhất định chú ý.” Nhạc Phương Chích nhanh chóng thành khẩn cam đoan: “Đừng giận nữa, hay giận dỗi như thế không tốt.” Nói xong lại tới gần cắn tai Bạch Mặc: “Lần đầu anh làm thế nào?”
Tai Bạch Mặc đỏ lên, hồi lâu cậu mới nói như muỗi kêu: “Anh… anh có muốn không…”
“Muốn.” Nhạc Phương Chích xoa xoa mình, phiền muộn nói: “Thôi để lần sau… hết hàng tích trữ rồi…” Hắn ôm Bạch Mặc lắc lư: “Còn nói mình không phải hồ ly tinh…”
“Không phải thật mà…”
“Được rồi. Không phải thì không phải.” Nhạc Phương Chích thơm trán cậu, cụp mắt nhìn cậu. Ánh mắt hai người chạm nhau, Bạch Mặc lau mắt, cười ngượng ngùng.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi nên thời gian rất ngắn, họ ở trong núi hai đêm, sáng sớm ngày thứ ba thời tiết ấm lên, Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc rời khỏi nhà vườn. Lúc đi ra vừa vặn đi ngang qua một đoàn lữ khách, Nhạc Phương Chích nhìn những người vui vẻ kia, nghĩ thầm, ráng thêm một thời gian nữa, trả hết khoản vay, tiết kiệm ít tiền, hắn có thể dẫn Bạch Mặc ra ngoài đi đây đi đó thường xuyên hơn.
Mọi chuyện trong cửa hàng đều tốt. Trong hai ngày hắn và Bạch Mặc không có ở đây, Tiểu Ô chạy chiếc xe máy cũ của Nhạc Phương Chích đi giao hàng. Bởi đúng lúc một ngày trong đó là ngày nghỉ, rất nhiều khách hàng không cần giao hàng, miễn cưỡng vẫn có thể làm được. Thiếu đi hai người, mỗi người trong cửa hàng đều gánh vác thêm rất nhiều công việc, Nhạc Phương Chích tự quyết định cho hai người còn lại thay phiên nhau nghỉ một ngày.
Cuộc sống vẫn như bình thường, họ vẫn bận rộn mỗi ngày. Nhưng cũng có một vài thứ đã khác, chẳng hạn như sau khi trở về từ trên núi, Nhạc Phương Chích cảm thấy Bạch Mặc dường như thân mật với mình hơn.
Trước kia họ cũng rất thân mật, nhưng không biết ở đâu đó hình như luôn cách một lớp màn mỏng, bây giờ lớp màn kia đã biến mất. Trước kia Bạch Mặc không nói gì cả, Nhạc Phương Chích chỉ có thể đoán cậu có vui hay không, có mệt không, có tâm sự phải không.
Bây giờ thỉnh thoảng Bạch Mặc sẽ chủ động nói, đôi khi cậu cũng có thể tán gẫu với Nhạc Phương Chích như một người bạn. Ví dụ cằn nhằn những khách hàng khó chiều, hoặc thảo luận về những video ngắn trên mạng. Nhưng cho dù nói chuyện gì, Bạch Mặc vẫn là Bạch Mặc.
Cậu hơi rập khuôn, cũng có một ít cố chấp, nhưng tính tình luôn hòa nhã hiền lành. Hơn nữa cực kỳ săn sóc.
Nhạc Phương Chích cảm thấy mình chỉ cần nhìn cậu, trong lòng sẽ bình tĩnh và vui vẻ, có bận có mệt hơn chăng nữa cũng sẽ không cảm thấy mỏi mệt.
Áp lực cuộc sống vẫn còn đó, nhưng mỗi ngày Nhạc Phương Chích đều dồi dào sinh lực. Trong lòng có người, tựa như nơi đó có một ngọn lửa luôn sáng bừng và ấm áp, khiến hắn có nghị lực tiến lên từng bước một.
Cuộc sống đang tốt lên từng ngày.
Thời tiết lạnh rồi, lương khô lại bán chạy nhiều hơn lúc trời nóng. Khách hàng không ăn bao nhiêu mua bấy nhiêu như trời nóng, mà mỗi lần đều mua một túi to, để đông lạnh ăn dần. Đối với những người bán lương khô mà nói, kiếm tiền theo kế hoạch ban đầu không hề sai, trong lúc vô hình việc kinh doanh trở nên dễ dàng.
Cũng không có ai đếm tháng ngày, dù sao nhoáng cái đã đến cuối năm. Tóc Bạch Mặc mọc dài hơi che mắt, Nhạc Phương Chích nói hay là em đừng đợi qua tết nữa, buổi chiều đến chỗ chị Điềm cắt tóc luôn.
Bạch Mặc sờ lên tóc mình, nói được.
Họ đang chuyển thùng thức ăn khô lên xe ở cửa, thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đi tới, hỏi rất lịch sự: “Vương Nghệ Điềm ở gần đây phải không?”
Người kia rất lạ mặt, Nhạc Phương Chích cảnh giác theo bản năng: “Anh là gì của chị ấy?”
“À, tôi là anh ở quê của cô ấy.”
Nhạc Phương Chích nghĩ thầm, quen biết chị Điềm lâu như thế nhưng không nghe nói chị ấy có anh trai, chỉ biết cha mẹ đều ở nơi khác. Hắn không nói phải, cũng không nói không phải, chỉ nói mơ hồ: “À, tôi cũng không rõ lắm.”
Bạch Mặc nhìn gã một cái, không nói gì, cúi đầu tiếp tục chuyển lương khô lên xe.
Người đàn ông kia rời đi.
Bạch Mặc nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy anh?”
Nhạc Phương Chích cười làm yên lòng cậu: “Không có gì.” Nói xong lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho chị Điềm, tiếc là điện thoại không có ai nghe máy. Vì thế hắn dặn dò Bạch Mặc: “Lát nữa em đến tiệm cắt tóc, nếu thấy chị Điềm thì nói với chị ấy một tiếng, có người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi tìm chị, nói là anh trai của chị ấy.”
Bạch Mặc gật đầu.
Nhạc Phương Chích yêu thương xoa tóc cậu một cái rồi lên xe đi giao hàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT