Cửa hàng màn thầu của Nhạc Phương Chích chẳng mấy chốc đã có thêm một hộp kính hai tầng, bên trong đựng trái cây cúng rất đẹp. Tầng dưới để trái cây cúng hình dạng đơn giản, là mấy loại Nhạc Phương Chích thường nhận đơn; tầng trên để một con cá vàng và một đóa hoa sen, đã thêm màu thực phẩm, thoạt nhìn cực kỳ đẹp, do Bạch Mặc làm.

Để đồ ở đó, khách đến mua thức ăn khô đều có thể nhìn thấy, ai thấy cũng khen: “Ông chủ, tay nghề cao đấy.”

Nhạc Phương Chích lắc đầu: “Không phải tôi, người làm thuê trong cửa hàng làm.” Nói xong hất cằm về phía Bạch Mặc đang vùi đầu làm bánh đường.

Hầu hết mọi người cũng không biết chuyện của Bạch Mặc, chỉ khen Nhạc Phương Chích tuyển người làm thuê khéo tay.

Trên phố Cát Tường nhiều người già, nhiều người làm ăn, bởi vì gần đó có chùa, thiện nam tín nữ cúng thần cũng nhiều. Vừa bày mẫu ra đó, mọi người đã biết có thể mua trái cây cúng ở đây. Trước kia Nhạc Phương Chích chỉ làm việc kinh doanh này lẻ tẻ, vì thực sự rất bận, có người đến hỏi hắn mới tiện thể làm mấy cái. Bây giờ đã có Bạch Mặc, hắn cảm thấy có thể giải quyết vấn đề này.

Người bình thường phần lớn sẽ mua trái cây cúng kiểu dáng đơn giản, hai tệ một cái, bình thường là mua năm cái. Còn những người không thiếu tiền, ưng ý loại đẹp ở tầng trên, ba mươi tệ một cái cũng không quan tâm.

Nhạc Phương Chích cân nhắc đến việc đem mấy mẫu Bạch Mặc làm ra đi đúc mấy cái khuôn. Nếu có nhiều người đến mua, chỉ dựa vào người chắc chắn vẫn không làm nổi. Có điều hiện giờ mọi thứ vẫn ổn.

Hắn nhìn Bạch Mặc, lại nhìn Tiểu Trịnh rồi lắc đầu. Đến bây giờ Tiểu Trịnh vẫn chưa học được cách nhét táo đỏ vào trong bánh màn thầu một cách gọn gàng, Nhạc Phương Chích nghi ngờ cậu ta không đần, chỉ là lười thôi.

Xe đưa lương thực lại tới, Tiểu Trịnh tốn sức đi kéo bột mì chuyển vào nhà kho, nửa thật nửa giả nói với Nhạc Phương Chích: “Anh chủ ơi, sao cậu ta không cần khiêng bột?”

Cậu ta hỏi Bạch Mặc. Nhạc Phương Chích nhìn cậu ta một cái: “Cậu nhìn người cậu rồi nhìn Tiểu Mặc xem, cậu cảm thấy cậu ấy khiêng nổi không?”

Tiểu Trịnh ngậm miệng lại.

Nhạc Phương Chích gỡ bột kiều mạch và bột mì từ xe tải lên xe đẩy nhỏ, dặn dò Tiểu Trịnh: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, hai người ai làm việc nấy. Màn thầu hấp chín thì cậu bán, bảo Tiểu mặc gói bánh nhân đậu. Đợi lát nữa tài xế Quan về rót cho người ta chén trà mới, lấy thêm một gói thuốc lá, thuốc lá ở trong ngăn tủ đầu tiên cạnh cầu thang. Nhớ ghi sổ trước khi ăn cơm, trở về tôi đưa cho cậu.”

Sau khi dặn dò kỹ lưỡng, Nhạc Phương Chích đẩy xe nhỏ rời đi.

Hắn đưa lương thực qua cho Lão Phú, sau đó đến một nhà trẻ công cộng cách phố Cát Tường không xa. Hiệu trưởng tìm hắn để bàn bạc đặt thức ăn khô trong cửa hàng của hắn cho bữa sáng và bữa trưa. Đơn hàng này hơi phiền phức, bởi vì đồ trẻ con ăn chắc chắn phải làm cẩn thận hơn, nhưng cuối cùng mọi người vẫn thuận lợi bàn bạc xong loại thức ăn khô và thời gian giao hàng. Nhạc Phương Chích ký hợp đồng, đối phương cũng trả trước một khoản tiền, sau này chỉ cần tới thanh toán mỗi tháng một lần là được.

Khách hàng kiểu này càng ổn định, cũng có lợi cho việc kinh doanh. Hơn nữa nhà trẻ cách phố Cát Tường không xa lắm, chạy xe máy đi đi về về chỉ mất mười phút. Trên đường về Nhạc Phương Chích suy nghĩ nên mua xe khi nào, mua xe van cũ là được, không cần tốt quá…

Lúc hắn đi ngang qua đầu phố, phát hiện mấy người bán hoa quả rong trốn trong cổng tò vò của khu nhà. Một chiếc xe ba bánh trong đó có quả hồng lạnh. Nhạc Phương Chích đi tới: “Bán không?”

Người kia liên tục nói: “Bán chứ. Ngọt lắm, không chát tí nào. Còn có bánh quả hồng…”

Nhạc Phương Chích chọn mấy quả hồng, mấy người bán rong thò đầu nhìn về phía phố Nam, hỏi thăm Nhạc Phương Chích: “Quản lý đô thị đã đi chưa?”

Nhạc Phương Chích lắc đầu: “Tôi không đi từ đằng kia tới đây.” Hắn thuận miệng nói: “Hai ngày nay chắc là không nghiêm như hồi trước nhỉ?”

“Thôi đi, nghiêm hơn hồi trước ấy chứ, nhưng họ biết cách trốn. Hôm qua vừa thu một cái xe bán tất với găng tay…”

Mọi người đều thở dài, Nhạc Phương Chích đồng tình nói: “Khó khăn quá.”

Hắn trả tiền xong, định xách đồ rời đi thì điện thoại bỗng vang lên.

Giọng nói của Tiểu Trịnh cực kỳ hoảng hốt: “Anh chủ anh chủ, anh ở đâu vậy? Anh mau về đi, trong cửa hàng có người tìm anh…”

Nhạc Phương Chích nói tìm tôi thì tìm tôi, vội gì, tôi về ngay lập tức.

Để điện thoại xuống ngẫm nghĩ, cảm thấy không yên tâm cho lắm, Tiểu Trịnh cúp điện thoại nhanh quá, cũng chưa nói rõ ràng là chuyện gì. Nhạc Phương Chích sải bước, xách theo quả hồng đông lạnh chạy về, kết quả phát hiện một đám người vây quanh trước cửa hàng.

“…Cậu buông xuống! Này… cậu mau buông xuống, không sao đâu!” Cảnh sát nhân dân Lý Lượng và một đồng nghiệp đè một người đàn ông nằm rạp trên mặt đất, nói với một người khác trên bậc thang.

Một người mặc đồng phục màu xanh lục đứng dưới cầu thang như hổ rình mồi.

Trái tim Nhạc Phương Chích bắt đầu đập mạnh: Người đứng trên bậc thang là Bạch Mặc!

Bạch Mặc vẫn đang phân vân, không ngờ người mặc đồng phục nhanh nhẹn tránh khỏi con dao phay, tóm lấy cánh tay Bạch Mặc, vặn ngược cánh tay đè cậu lên bậc thang, giống hệt cách Nhạc Phương Chích chế ngự gã bán hành trước đó.

Bạch Mặc rên một tiếng, khóc thút thít. Âm thanh kia nghe rất nhỏ, khiến lòng người khó chịu. Nhạc Phương Chích vội vàng nói: “Ôi, anh nhẹ tay thôi… đừng dọa cậu ấy…”

Người mặc đồng phục quay đầu, là một hạ sĩ quan[1] trẻ tuổi mặt chữ điền mũi ưng.

[1]


    Hai người tạm thời đều ngẩn ra.

    Nhạc Phương Chích không nhịn được bật cười: “Tạ Tranh?”

    Người kia ngạc nhiên nói: “Lão Lục?”

    Người quen dễ nói chuyện hơn, Nhạc Phương Chích lại quay đầu nhìn hai người bị đè trên mặt đất, vẻ mặt sầm sì.

    Không nói nhiều lời, mọi người cùng đi đến đồn cảnh sát báo cáo.

    Trên đường, Bạch Mặc luôn nắm chặt vạt áo của Nhạc Phương Chích, đi đường hơi khập khiễng. Nhạc Phương Chích vuốt lưng cậu làm yên lòng, ôm lấy người rất tự nhiên.

    Tạ Tranh quay đầu lại quan sát Bạch Mặc, lại cẩn thận nhìn Nhạc Phương Chích một cái rồi lắc đầu.

    Nhạc Phương Chích không kể chuyện Bạch Mặc với anh, ngược lại hỏi han: “Sao ông lại ở đây?”

    Tạ Tranh thở dài: “Đi ngang qua.”

    Bạn thân cùng cởi truồng lớn lên, có mấy lời không cần phải nói cũng hiểu ngầm.

    Đến đồn cảnh sát, chia ra hỏi vài câu, té ra hai người bị đè trên mặt đất là chủ nợ của Nhạc Phương Chích, cuối năm đến nhà đòi nợ. Tiểu Trịnh nói lúc đó họ khá là hung dữ, mình và Bạch Mặc ngăn không cho đối phương lên tầng, kết quả Bạch Mặc bị đẩy ngã. Tiểu Trịnh tưởng là ban ngày ban mặt đến nhà cướp bóc nên sau khi gọi điện thoại cho Nhạc Phương Chích đã báo cảnh sát luôn. Bạch Mặc sợ đến nỗi nhặt con dao cắt bột lên.

    Sau đó Tạ Tranh đúng lúc đi ngang qua, cảnh sát cũng đến. Đó là cảnh mà Nhạc Phương Chích nhìn thấy.

    Mấy bên đương sự đều rất oan ức, Nhạc Phương Chích nhíu mày lại, bảo rằng đã nói trước sẽ trả vào trước Tết dương hằng năm rồi mà? Trước khi đến mọi người gọi điện thoại, ấn định thời gian. Ba năm, tôi chưa bao giờ thiếu các anh một đồng, năm nay cũng chưa đến ngày, các anh vừa không thông báo trước, cũng không trung thực đợi tôi, chuyện là sao đây?

    Người bên kia thay đổi vẻ hung dữ trước đó, trưng ra gương mặt khổ sở, nói là chúng tôi cũng làm việc, đòi nợ xong tiền cũng không thuộc về chúng tôi. Là thế này, tháng trước bố cậu lại vay ông chủ của chúng tôi năm nghìn tệ, đã nói tháng này trả, đến bây giờ vẫn chưa thấy tiền đâu. Chúng tôi tìm ông ta đòi tiền, ông ta trốn không ra, bà già nhà cậu bảo chúng tôi đến tìm cậu.

    Nhạc Phương Chích giận đến nỗi ngã ngửa, ngay lập tức quơ lấy điện thoại, khí thế hung hăng gọi điện cho mẹ già nhà mình. Mẹ già ở đầu kia điện thoại ra vẻ bình tĩnh, giọng nói hơi run: Tiểu Chích à… lúc nào có thời gian về ăn cơm nhé?

    Nhạc Phương Chích nói tôi ăn cái con khỉ ấy, mẹ bảo ông già sống dai kia nghe điện thoại. Giọng mẹ hắn run hơn, nói ông ông ông ấy đi ra ngoài rồi.

    Nhạc Phương Chích kìm nén bực bội, hỏi có phải ông ta lại đi đánh bạc không?

    Bà Nhạc ở đầu kia bật khóc, giải thích là chẳng qua bố mày đúng lúc không có tiền trong người nên vay một ít tiền, đâu biết đối phương không nói lý lẽ, có tí tiền mà đòi trả những mười nghìn tệ. Tiền quan tài của mẹ đã mua quản lý tài sản ở ngân hàng rồi, không lấy ra được…

    Nhạc Phương Chích nói tiền hưu của hai người đâu? Cho chó ăn rồi?

    Bà Nhạc bắt đầu gào khóc: Chút tiền đó của mẹ để khám bệnh uống thuốc, tiền của bố mày đời này mẹ thấy bao giờ chưa? Bọn đòi nợ ngày nào cũng gõ cửa, mẹ không còn cách nào…

    Nhạc Phương Chích không chịu được nữa, cúp điện thoại. Cố gắng đè lại cơn giận nói với hai người kia: “Tôi không có tiền, ai vay thì tìm người đó mà đòi. Luật sư đã nói, trên pháp luật không có chuyện cha nợ con trả.”

    Đối phương bắt đầu trình bày sự thật nói lý lẽ với hắn, cơ bản là đe dọa không rõ ràng. Họ biết cửa hàng ở đâu, biết nhà ở đâu, nếu không trả tiền, mỗi ngày sẽ ngồi xổm ở cửa hàng nhà anh, xem anh buôn bán kiểu gì.

    Lý Lượng biết chuyện phiền phức trong nhà Nhạc Phương Chích, thế là tận tình khuyên bảo đứng giữa giảng hòa vô nguyên tắc, nói với đối phương nào là khiêu chiến gây chuyện, làm hại đến an toàn công cộng. Ra ngoài lại khuyên Nhạc Phương Chích, bảo hắn xem xem có thể cò kè mặc cả với người ta không, miễn trừ lãi.

    Cuối cùng mấy bên cãi cọ hơn nửa tiếng, Nhạc Phương Chích rút ra năm nghìn tệ, chuyện này xem như chấm dứt. Trước khi đi Nhạc Phương Chích buông lời hung ác, nói rằng đây là một lần cuối cùng, sau này nếu Nhạc Đại Dũng vẫn không trả tiền thì mấy người chặt tay, móc mắt chôn hố dìm sông ông ta, cũng không cần thông báo cho tôi. Dù sao tôi cũng từng đi bóc lịch một thời gian rồi, bức bách tôi nổi giận đòi tiền không có chứ đòi mạng có một cái. Tôi không trả những thứ chưa trả xong kia nữa, mấy người tự xem mà làm.

    Đối phương hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đáp lại biết rồi, sau này chúng tôi không cho Nhạc Đại Dũng vay tiền nữa. Nhưng nếu người khác cho ông ta vay chúng tôi không ngăn được, cậu bảo ông ta tự giải quyết cho tốt đi.

    Ra khỏi đồn cảnh sát, sương mù và khói mù bên ngoài đã dày đặc hơn, Bạch Mặc bắt đầu ho khan. Nhạc Phương Chích nhìn Tạ Tranh, thở dài một tiếng: “Bạn à, khiến bạn chê cười rồi.”

    Tạ Tranh vỗ vỗ hắn: “Đến cửa hàng ông ngồi một lát, được không?”

    Nhạc Phương Chích nhìn xung quanh: “Kiếm chỗ ăn cơm đi, tôi mời ông.”

    Tạ Tranh lắc đầu: “Đừng khách sáo với tôi. Hôm nay cũng không phải lúc, tôi tạm xin nghỉ đi ra ngoài mua đồ. Hôm khác lại nói… hơn nữa tôi muốn ăn tam giác đường, trong cửa hàng ông có chứ? Tôi thấy rồi.”

    Nhạc Phương Chích cười: “Bao ăn no luôn.”

    Vì vậy mọi người quay về cửa hàng, mua cháo hạt bắp và cải thảo cay ở quán bên. Nhạc Phương Chích dẫn Tạ Tranh lên tầng, Bạch Mặc luôn dính đằng sau Nhạc Phương Chích giống như cái đuôi. Bên trong bếp yên lặng, hai người bạn đã lâu không gặp vừa ăn vừa ôn chuyện.

    Tạ Tranh liếc mắt đã nhìn ra Bạch Mặc là lạ. Nhạc Phương Chích khẽ bảo Bạch Mặc đi lấy cho mình hai cái bánh đường, sau đó nhân lúc cậu đi ra ngoài, nói đơn giản sự thật cho Tạ Trang. Tạ Tranh giống như Lão Phú, ít nhiều hơi lo lắng. Nhạc Phương Chích không biết làm thế nào, không muốn nói chuyện này với anh, đúng lúc Bạch Mặc bưng bánh đường lên, thế là chuyển đề tài hỏi chuyện đối phương.

    Tạ Tranh vừa trở về, bây giờ đang nhậm chức trong đội cảnh sát vũ trang cách khu phố bên này không xa. So với các đồng nghiệp ngày xưa, anh đã xem như có chốn về cực tốt rồi.

    Nhạc Phương Chích có phần nuối tiếc thay anh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Tạ Tranh, cũng cười: Bên này gần nhà, người trong nhà chắc chắn rất vui.

    Hai người nói cười một lát, cuối cùng Tạ Tranh hạ giọng: “Năm đó nếu không phải vì nhà ông như thế… nếu ông và tôi cùng vào… bây giờ chắc chắn ông tốt hơn tôi.”

    Cuộc sống là vậy, có một số việc thân bất do kỷ. Không phải Nhạc Phương Chích chưa từng oán hận, nhưng hắn đã ba mươi, những năm này đã gặp đủ hạng người, chịu đủ cái khổ, lại cảm thấy những chuyện quá khứ kia không đáng để trong lòng. Những người ngày xưa gọi là bạn bè của hắn phần lớn đã chạy không thấy tăm hơi, chỉ có Lão Phú và Tạ Tranh vẫn còn ở đây, vẫn chủ động cho hắn vay tiền làm ăn. Nhạc Phương Chích cảm thấy đây vẫn chưa phải là làm người thất bại đến cùng. Hắn rất cảm kích họ, cảm thấy thực sự không có gì không hài lòng.

    “Bây giờ tôi rất tốt.” Hắn thật lòng nói: “Cứ sống bình thường, năm nay trả hết khoản nợ cuối cùng cho ông già sống dai kia, sau này sẽ tập trung kiếm tiền. Dù sao cũng là một đời, dân thường bình an là được rồi, cũng không trông mong hơn hẳn mọi người.”

    Tạ Tranh gật đầu: “Đúng vậy.”

    Cơm nước xong xuôi, Tạ Tranh liếc nhìn đồng hồ và chào tạm biệt. Trung đội có kỷ luật, cũng may sau này ở gần nhau, cơ hội anh và Nhạc Phương Chích gặp nhau cũng nhiều. Họ đã hẹn lần sau đến quán của Lão Phú ăn thịt dê nướng, Nhạc Phương Chích tiễn người đi.

    Trong cửa hàng mọi thứ vẫn như thường, nhưng Bạch Mặc luôn sợ hãi đi theo sau Nhạc Phương Chích. Cậu đi đường vẫn khập khiễng, Nhạc Phương Chích hỏi cậu có bị ngã không, cậu lại không nói gì.

    Bởi vì lâm thời gặp chuyện, trong cửa hàng không làm ra được nhiều thức ăn khô, thời gian đóng cửa cũng sớm hơn ngày thường. Tiểu Trịnh chạy đi nhanh như một làn khói, trong cửa hàng nhỏ chỉ còn lại Bạch Mặc và Nhạc Phương Chích. Nhạc Phương Chích không chuẩn bị đồ cho ngày mai giống như thường ngày, vẫy gọi Bạch Mặc: “Cậu lại đây.”

    Hai người đi lên tầng. Hắn dẫn Bạch Mặc vào phòng ngủ: “Ngã ở đâu? Có nghiêm trọng không? Tôi nhìn xem.”

    Bạch Mặc ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác, hình như không hiểu Nhạc Phương Chích đang nói gì.

    Nhạc Phương Chích kiên nhẫn nói: “Lúc cậu nằm viện đã bị người ta nhìn hết rồi, có gì phải xấu hổ. Nào để tôi nhìn xem, có bị ngã bầm tím không?” Hắn đến phòng bếp một chuyến, trong tủ lạnh đúng lúc còn một cái túi chườm nước đá. Kết quả quay lại phòng ngủ, phát hiện Bạch Mặc vẫn đứng đực ra tại chỗ.

    Nhạc Phương Chích giục cậu: “Nhanh lên, đàn ông đàn ang mà ngại ngùng à.”

    Bạch Mặc sững sờ đứng hồi lâu, cuối cùng thỏa hiệp. Nhạc Phương Chích đến gần xem thử, có mấy vết xanh tím, hắn vươn tay đè lên, Bạch Mặc khẽ kêu đau một tiếng.

    Nhạc Phương Chích sờ lên xương cậu, xác nhận xương cốt của cậu không sao, chỉ là vết bầm tím, vì thế hắn bọc túi chườm nước đá trong khăn mặt, áp lên vết thương của Bạch Mặc: “Lên giường nằm sấp đi. Đắp một lúc.”

    Bạch Mặc vụng về leo lên giường. Cậu nằm sấp xuống, cái eo nhỏ hẹp lõm thành một đường cong tuyệt đẹp dưới vạt áo, sau đó thành hình dạng tròn vo. Đó hình như là nơi duy nhất có thịt trên người cậu.

    Nhạc Phương Chích cúi đầu nhìn một lát, ma xui quỷ khiến chọc một cái lên chỗ không bị thương của Bạch Mặc. Mềm quá. Nhạc Phương Chích nghĩ thầm, giống như màn thầu trắng vậy.

    Bạch Mặc nằm sấp trên giường, run nhẹ một cái.

    Nhạc Phương Chích lại không biết bị gì, cảm thấy hơi khát nước. Hắn kéo chăn qua đắp lên cho Bạch Mặc, xoay người đi làm việc.

    Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

    Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play