- Ta không có tự sa ngã.

Vị Hà (*) nhấn chìm, một thân võ nghệ của ta không còn lại chút gì, thế mà còn chưa tra ra được hung thủ là ai, ngươi thì bảo ta giấu dốt, dù sao ta cũng phải tìm một chút chuyện gì đó để làm chứ, đúng không?
(*) 渭河: Vị Hà: tên sông bắt nguồn từ tỉnh Cam Túc, chảy qua tỉnh Thiểm Tây rồi đổ vào sông Hoàng Hà, Trung Quốc.
Lục phu nhân tiếp tục đưa long nhãn qua:
- Ta bảo ngươi giấu dốt cũng không phải bảo ngươi giấu nhẹm nó đi, ngươi từng nhìn thấy thiếu niên lang nào mười bảy mười tám tuổi mà cả ngày ngồi ở bên hồ câu cá làm ẩn sĩ chưa?
Hứa Bất Lệnh lấy một viên long nhãn lên rồi tách vỏ, đưa đến bên môi của Lục phu nhân:
- Được rồi Lục di, ngày mai ta sẽ trở về Quốc Tử Giám đọc sách, buổi tối lại mang theo tay sai đi ra ngoài đùa giỡn con gái nhà lành.
Trên mặt Lục phu nhân hiện lên mấy phần buồn bực:
- Hồ đồ! Ngươi cũng không phải nhi tử ngốc của thổ tài chủ, cái gì mà đùa giỡn con gái nhà lành chứ? Giấu dốt là cánh cửa học vấn, muốn làm thiếu gia ăn chơi trác táng thì cũng phải có một chút trình độ...!Ừm...!ví dụ như không có việc gì thì mua một con ngựa về làm thịt ăn, mua một bộ sách sử về đốt lên sưởi ấm, làm một vài chuyện phá hoại phong cảnh, không phạm phải sai lầm lớn, nhưng lỗi nhỏ triền miên, để cho người khác tức chết, thế nhưng lại chẳng làm gì được ngươi cả...
Lải nhải liên miên một hồi, Hứa Bất Lệnh nghiêm túc gật đầu:
- Được rồi được rồi, biết rồi.

Lúc này, Lục phu nhân mới hài lòng, nàng lại nói khẽ:
- Nhớ là đừng có tự ý làm loạn, thành thật làm thế tử phong lưu của ngươi đi.

Với thân phận của ngươi mà làm ra chuyện gì hoang đường cũng không sao cả, thế nhưng rước lấy sự nghi kỵ của Thánh thượng, vậy thì sẽ dẫn đến kết cục vạn kiếp bất phục.
Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra mấy phần tươi cười.
Ở trong Thành Trường An, đoán chừng Lục phu nhân là người duy nhất thành tâm thật ý đối xử tốt với Hứa Bất Lệnh.

Mặc dù Hứa Bất Lệnh vẫn luôn trốn tránh Lục phu nhân, nhưng trong lòng hắn tự biết rõ.
Chỉ có điều, Lục phu nhân bảo hắn giấu nhẹm tài năng, nghiêm túc làm một tên phá gia chi tử không ôm chí lớn, ngang ngược độc đoán, nói ra cũng rất khó xử.
Hắn đã bị buộc phải cố gắng vươn lên cho hùng mạnh nhiều rồi, thế nhưng bây giờ lại bị bắt làm một tên nhị thế tổ (*) là sao chứ?
(*) 二世祖: nhị thế tổ: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế.

Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
Chất độc trên người Hứa Bất Lệnh vẫn chưa được giải, lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử.

Đây là chuyện lớn hàng đầu, thế nhưng Lục phu nhân nói nếu như không nghe lời, thì nàng cũng có thể nghiền ép người ta đến chết.
Hứa Bất Lệnh đưa mắt nhìn Lục phu nhân rời đi, sau đó hắn cũng bắt đầu mất đi hứng thú câu cá, thế nên kết thúc công việc rồi trở về Túc Vương phủ.
Túc Vương phủ lọt thỏm giữa các phủ đệ đèn đuốc sáng trưng cả một sảnh đường trên Khôi Thọ Nhai, thoạt nhìn có vẻ hơi tiêu điều.
Túc Vương phủ là phủ đệ mà triều đình ban thưởng cho Hứa gia.

Hứa gia quanh năm ở Tây Lương, trên cơ bản trống không không có bao nhiêu người.

Tám tên hộ vệ cộng thêm Hứa Bất Lệnh cùng với lão bộc, tổng cộng có tầm mười người.
Về phần nha hoàn xinh đẹp thì có Lục phu nhân canh phòng nghiêm ngặt, sợ Hứa Bất Lệnh bị thiếu nữ vô lương chà đạp, người nấu cơm đều là nam nhân cả.
Nói ra thì Hứa Bất Lệnh thân là thế tử cũng có chút đáng thương.

Vào đông, bông tuyết bay tán loạn, Hứa Bất Lệnh đi dọc dãy hành lang của tòa nhà rồi đi vào thư phòng, giương mắt lên đã nhìn thấy một lão gia đinh ngồi trên bậc thang ở ngoài cửa.
Gia đinh đó tên Tiêu lão, là hộ vệ của Hứa Bất Lệnh, năm trước khi đi đến khu vực Vị Hà thì bị ám sát, chính là Tiêu lão liều chết che chở cho Hứa Bất Lệnh chạy thoát.
Lúc này Tiêu lão đặt quải trượng lên trên hai đầu gối của mình, chiếc nón gia đinh cong vẹo.

Lão liếm ngón tay rồi lật một trang tập tranh.

Nhờ ánh trăng mà loáng thoáng có thể thấy được năm chữ “Đông Cung Ngọc Thụ Đồ”.
- Khụ khụ…
- Ôi… Tiểu Vương gia đã về rồi, khách quý ít gặp nha!
Bàn tay của lão gia đinh rụt lại, vội vã nhét tập tranh vào trong tay áo, lão nở nụ cười nịnh nọt rồi gõ gõ quải trượng, sau đó đứng dậy đi vào bên trong trước:

- Ta đã nói rồi, Tiểu Vương gia ngài không tránh thoát được đâu.

Lục phu nhân ở goá, ở nhà không có chuyện gì để làm, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của ngài, ba ngày không thấy ngươi đâu sẽ phái Ngự Lâm Quân lục soát cả thành, ngài nên thành thật ở Quốc Tử Giám đọc sách đi.
- Nói chính sự.
Hứa Bất Lệnh cầm bình rượu hồ lô lên uống ực một hớp.

Gặp phải một “a di tài giỏi” như vậy, hắn chỉ cảm thấy rượu đắng trôi xuống cổ họng làm tâm đau rát.
Tiêu lão xách theo quải trượng đi bên cạnh, khẽ cười nói:
- Tiểu Vương gia, “Tỏa Long Cổ” mà ngươi trúng phải là độc cổ truyền tới từ Miêu Cương.

Mấy ngày trước ta nghe mấy phương sĩ giang hồ nói, mười năm trước khi Tập Trinh Ty tiêu diệt toàn bộ các thế gia trong giang hồ, “Tỏa Long Cổ” đã từng xuất hiện, có lẽ Tập Trinh Ty cũng biết tin tức rồi….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play