Thiên không xám xịt, Chu Châu Anh đã bị người từ trên giường xách dậy rửa mặt chải đầu trang điểm.
Vì thân phận nàng đặc thù, lại gả cho Thánh Nữ Mạch Sơn phái, bởi vậy đón dâu cũng không quá lằng nhằng, chờ giờ lành đến, lập tức cùng Tiêu Tâm Nguyệt bái đường là được.
Cho nên nàng bị người đánh thức sớm như vậy, có chút sinh khí khi rời giường: "Bái đường không phải là giờ Dậu sao, thức sớm như vậy làm gì?"
Thấy Chu Châu Anh yên lặng nhìn chính mình, Tiêu Tâm Nguyệt khó hiểu: "Giáo chủ đang xem gì?"
Bà mối một bên nói: "Tuy giờ lành bái đường là giờ Dậu, nhưng giờ Tỵ ngươi phải đi ra cửa a, ngươi còn phải trang điểm chải chuốt, nếu không làm sớm chút, sợ là qua giờ lành a."
Chu Châu Anh trợn mắt: "Sớm như vậy ra cửa làm gì cơ?"
"Tất nhiên là đi dạo phố một vòng, để người trên phố dính một chút không khí vui mừng."
Chu Châu Anh nghĩ đến lúc đó dạo phố nàng hẳn là ngồi bên trong kiệu rồi, lúc đfe chút a, còn hiện tại các nàng muốn lăn lộn như thế nào thì cứ để các nàng lăn lộn nhứ thế đó đi!
Nàng thành thành thật thật ngồi trước gương đồng để người trang điểm cho mình, sau đó đổi một thân đỏ thẩm hỉ phục, cuối cùng là mang lên mũ phượng.
Không thể không nói, mũ phượng này thật sự nặng a. Đối với một người mang vật trang sức nặng như thế đội trên đầu mà nói, đội mũ phượng như thế không khác gì cắm mấy chục ký trâm trên đầu, ép tới nàng chỉ vừa hơi chuyển đầu một chút, liền giống cái trục rỉ sắc lâu năm vậy.
Chu Châu Anh liền hối hận, sớm biết mhư vậy nàng sẽ cùng Tiêu Tâm Nguyệt đổi vị trí, để nàng cưới Tiêu Tâm Nguyệt, dù sai hai nàng là người cùng giới, ai cưới ai mà không được.
Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng có muốn đổi cũng không được nữa.
Trang điểm xong, nàng cũng đã đói bụng, nhưng mà bà mối nói trước lúc thành thân nàng không được ăn gì hết, nàng nhất thời không vui: "Sao các ngươi lúc trước không nói? Nếu các ngươi nói ta khẳng định sẽ không kết cái này hôn."
Bà mối bị nàng làm cho tức giận quá sức, nói: "Tập tục chính là như vậy."
Không thể ăn cơm, giáo chủ liền lục thân không nhận: "Ta cũng không phải người nơi này, ta làm sao biết tập tục gì ở đây của các ngươi chứ? Tập tục bên ở kia của chúng ta là muốn như thế nào liền như thế đó. Thành thân làm sao mà so với ngồi tù còn muốn thảm hơn đây? Khó trách người ta nói hôn nhân giống như nấm mồ, ta nói nhé, đường chưa kịp bái, thì ta đã chết đói rồi."
Nữ đệ tử một bên thấy lúc này còn dám la lối khóc lóc, tức giận nói: "Ma giáo các ngươi từ trước đến nay không nói quy củ, không tuân thủ lễ, ngươi hôm nay gả cho Thánh Nữ chúng ta, liền thủ theo lễ chính đạo của chúng ta."
Giáo chủ thở dài: Ngày xuất giá một người bên nhà mẹ đẻ cũng không có, bên người tất cả đều là người nhà bên chồng, ngẫm lại đều thấy hít thở không thông.
Cũng may là nàng lạc quan, chút tâm tình cô tịch này, không nên nghĩ đến nữa, chậm rãi thả lỏng a.
"Ăn chút trái cây được không?" Nàng thỏa hiệp.
Bà mối muốn trả lời, ngoài cửa thanh âm của Tiêu Tâm Nguyệt truyền vào: "Khụ khụ!"
Giáo chủ từ trong gương đồng thấy được nàng, nhưng vì mũ phượng nặng, lười quay đầu lại, kêu một tiếng: "Thánh Nữ tỷ tỷ!"
"Thánh Nữ, ngài như thế nào tới đây?" Bà mối cùng nữ đệ tử vội hỏi.
"Lại đây nhìn một cái." Tiêu Tâm Nguyệt hơi hơi mỉm cười.
Bà mối nói: "Điều này, tựa hồ không hợp quy củ."
"Hôn sự của chúng ta vốn đã không hợp quy củ rồi, ở chỗ này hai bên đều là người một nhà, cứ tùy tâm một chút đi!" Tiêu Tâm Nguyệt nói, liếc nhìn giáo chủ một cái, vẫy vẫy tay, "Các người có việc cứ đi trước đi, ta cùng giáo chủ nói chút sự."
Nghĩ đến sau lưng tràng hôn lễ này là việc đại sự của chính tà lưỡng đạo, bà mối cùng nữ đệ tử không xoắn xuýt chần chờ nữa, sôi nổi đi ra ngoài, còn tti kỷ giúp các nàng giữ cửa.
Tiêu Tâm Nguyệt bước nhanh đến sau lưng giáo chủ, từ trong ngực móc ra một bao thức ăn, nói: "Giáo chủ không nên tức giận, ta đem đồ ăn tới cho ngươi đây."
Chu Châu Anh ngửi được mùi vị bánh bao thịt, vội quay đầu lại, kết quả vừa quay lại, nàng thiếu chút nữa vặn gãy xương cổ. Nàng đỡ mũ phượng, quay đầu thấy Tiêu Tâm Nguyệt trong tay dùng lá sen bọc bánh bao thịt, đôi mắt lập tức sáng lên: "Ai, là bánh bao nhỏ! Bất quá hương vị không giống như nhân thịt heo bình thường, này là thịt gì a?"
"Là thịt dê, thịt dê này trải qua chế biến đặc thù, nên khi ăn sẽ không có hương vị quá nồng." Tiêu Tâm Nguyệt cười nói.
Bánh bao này lớn nhỏ vừa ăn, đã có chút lạnh, Chu Châu Anh vì không muốn bị trôi son, dứt khoát há to miệng, một ngụm ăn hết.
Nàng ăn hai cái, cũng không quên đút Tiêu Tâm Nguyệt, người kia cười nói: "Ta ăn rồi, này đều là của giáo chủ."
Chu Châu Anh nháy mắt tâm tình tốt lên, bỗng nhiên, nàng dời đi lực chú ý trên bánh bao, ánh mắt rơi xuống trên người Tiêu Tâm Nguyệt. Nàng vốn tưởng rằng Tiêu Tâm Nguyệt sẽ vận y phục tân lang, nhưng khi vừa nhìn, liền thấy không phải như thế.
Hình dạng và đường may hỉ phục trên người Tiêu Tâm Nguyên cùng hỉ phục trên người nàng, tuy không giống nhau, nhưng có thể nhìn ra đây là hỉ phục tân nương. Hỉ phục trên người Chu Châu Anh là kiểu dáng vạt áo váy, còn của Tiêu Tâm Nguyệt lại giao lãnh áo váy hồng tụ sa la sam, bởi vậy thoạt nhìn giống hỉ phục tân lang.
Hơn nữa quan trọng nhất là, trên đầu Tiêu Tâm Nguyệt cũng mang mũ phượng, nhưng kiểu dáng so với nàng càng đơn giản hơn, nhìn qua cũng không nặng như vậy.
Bất quá, nhìn ra được là Tiêu Tâm Nguyệt cũng vẽ mi, đánh phấn, thoa son, bởi vì nàng lúc này, so với bình thường nhiều hơn mùi son phấn, nhưng nếu nói nàng không phải là nữ chủ thì sao? Chẳng sợ trên người nàng có mùi son phấn, thì với dung nhan vẫn như cũ xuất sắc này, chỉ liếc nhìn xem một cái thôi, liền phảng phất nếm phải tư vị ái một người.
Thấy Chu Châu Anh yên lặng nhìn mình, Tiêu Tâm Nguyệt khó hiểu: "Giáo chủ đang nhìn gì vậy?"
"Thánh Nữ tỷ tỷ, nàng hôm nay đặc biệt mỹ!" Chu Châu Anh lời phát ra từ đáy lòng.
Tiêu Tâm Nguyệt sửng sốt, sau đó buồn cười nói: "Bánh bao này cũng không có bỏ đường, miệng Giáo chủ như thế nào bỗng nhiên ngọt như vậy?"
"Mới không phải vì ăn bánh bao đâu! Ta chỉ cần nghĩ đến, Thánh Nữ tỷ tỷ bộ dáng xinh đẹp như vậy bị người khác nhìn thấy, ta liền thấy khó chịu."
Tiêu Tâm Nguyệt cuối cùng cũng lý giải được vì sao, Giáo chủ đây là ghen a.
Nàng cười nói: "Bọn họ cũng chỉ thấy ta như vậy có một ngày, nhưng giáo chủ nàng cùng ta sớm chiều ở chung, sau này ngày ngày đêm đêm, đều có thể độc hưởng một mình a. Tưởng tượng như vậy thử xem, giáo chủ có thấy trong lòng dễ chịu hơn hay không?"
Chu Châu Anh trong lòng thông suốt ra: Đúng nha, sau khi nàng cùng nữ chủ thành thân, nữ chủ chính là của nàng a! Nàng nên rộng lượng một chút, cho bọn họ nhìn một ngày cũng không sao a!
Giáo chủ cao hứng lên, lại đem bánh bao nhỏ đưa tới bên miệng Tiêu Tâm Nguyệt. Tiêu Tâm Nguyệt lần này không cự tuyệt nữa, cắn một nửa, son môi dính lại một ít trên nửa cái bánh bao còn lại.
Giáo chủ không hiểu vì sao nhớ tới cái hôn lần kia, lại nghĩ đến đêm nay là đêm các nàng động phòng hoa chúc, trong lòng liền khẩn trương, trên mặt nóng lên, lại quên trên tay là cái bánh bao nhỏ Tiêu Tâm Nguyệt ăn còn dư lại, bỏ vào miệng mình.
Tiêu Tâm Nguyệt vừa muốn nhắc nhở nàng, nhưng nhìn thấy nàng thất thần, dứt khoát đem lời muốn nói nuốt vào bụng.
Ngoài của vang lên thanh âm của bà mối: "Thánh Nữ, giờ lành đến rồi, không thể trì hoãn thêm nữa.
Tiêu Tâm Nguyệt cùng Chu Châu Anh lấy lại tinh thần.
"Đã biết." Tiêu Tâm Nguyệt vừa muốn đi, Chu Châu Anh bỗng nhiên giữ chặt nàng, cầm lấy son môi của mình giúp nàng bôi lại, "Bôi lại một chút.
Tiêu Tâm Nguyệt không nhúc nhích, tùy ý nàng giúp chính mình bôi lên.
Lòng bàn tay Chu Châu Anh trên môi nàng không ngừng chuyển qua lại, tinh tế đem son môi bôi mỗi một đường, Tiêu Tâm Nguyệt nhìn bộ dáng nàng nghiêm túc, môi mắt hình như có lưu quang, vui vẻ đến đuôi lông mày đều mang ý cười
"Hảo." Chu Châu Anh vừa lòng nhìn kiện tác của mình, sau đó nhìn theo Tiêu Tâm Nguyệt đi ra cửa.
Bà mối cùng nữ đệ tử tiến vào, thấy lá sen trên bàn còn chưa thu dọn, lại không thể tưởng tượng được Tiêu Tâm Nguyệt tới đây làm cái gì?
Các nàng bất đắc dĩ thở dài: Thôi, hai tân nhân đều không ý đến những cử chỉ không may mắn đó, các nàng còn nhọc lòng làm gì?
_______
Giờ lành vừa đến, Tiêu Tâm Nguyệt đã bị chúng đệ tử Mạch Sơn phái vây quanh đến trước cửa phòng Chu Châu Anh. Nơi đó đã có không ít đệ tử đứng trước cửa cản đường, dựa theo nghi thức nguyên bản, những đệ tử kia sẽ giả vờ ngăn cản, muốn làm khó dễ Tiêu Tâm Nguyệt mộ chút.
Bất quá khi bọn hắn phát hiện Mạch Sơn phái ngũ trưởng lão Trác Tử Đan cũng đứng trong đội ngũ đó, từ giả vờ cản liền thành cản thật.
Trác Tử Đan nói: "Thánh Nữ nếu có thể đánh thắng ta, ta liền để ngươi đi vào."
Mọi người hai mặt nhìn nhau: Trên dưới môn phái ai mà không biết, trừ bỏ chưởng môn, ngũ chưởng lão có võ công cao cường? Nếu không phải hắn võ công cao cường, lúc trước lại được Thánh Nữ mượn sức tiến vào Ma giáo thì còn lâu mới tới phiên hắn tuổi trẻ đảm đương cái chức danh trưởng lão này.
"Vậy còn thỉnh trưởng lão thủ hạ lưu tình." Tiêu Tâm Nguyệt như cũ trên mặt mỉm cười ấp áp, phảng phất như nhìn không ra Trác Tử Đan là đang tính toán nàng cưới Chu Châu Anh.
Trác Tử Đan không nói gì, nhưng trên người lại phóng ra chân khí, mọi người lập tức cảm giác được một cổ uy áp, những đệ tử võ công thấp cảm thấy trám tim đập gia tốc, tựa hồ có chút gánh nặng.
Chân khí là độc hữu Tu Tiên giới của bọn hắn, đồng thời cũng là năng lượng tu hành, không có chân khí thì không thể bước lên con đường Tu Tiên, mà sau khi có chân khí, hắn địa vị cùng người chi gian khác nhau lệch trời.
Trác Tử Đan phóng chân khí ra ngoài, trừ phi là tu sĩ cũng có chân khí, hoặc là có được nội lực trăm năm của cao nhân, không thì người bình thường khó mà ngăn cản.
Chỉ thấy Tiêu Tâm Nguyệt mặt không đổi sắc cởi bỏ tay áo sa la sam đỏ thẫm, lại dỡ xuống mũ phượng, chắp tay thi lễ nói: "Trưởng lão mời ra chiêu."
Trác Tử Đan nhíu mày, đem chân khí thu trở về: "Ngươi nếu không cần, ta cũng không cần."
Nói xong, hắn hướng Tiêu Tâm Nguyệt ra chiêu.
Hắn tuy không dùng vũ khí, nhưng khi ra chiêu lại mang theo cổ khí thế sắc bén, nếu là người thường tuyệt không thể đỡ được. Nhưng Tiêu Tâm Nguyệt vẫn ứng đối tự nhiên, hơn nữa thoạt nhìn rất thành thạo, mọi người ở đó đều than thở: "Thật không hổ là Thánh Nữ, có thể đỡ được những năm chiêu của ngũ trưởng lão."
Trác Tử Đan thấy Tiêu Tâm Nguyệt còn chưa xuất toàn lực, trong lòng ảo não, hắn bắt đầu động thủ thật, phảng phất như đứng trước mặt hắn chính là địch nhân.
Tiêu Tâm Nguyệt thu lại tươi cười trên mặt, thần sắc cũng nghiêm túc lên.
Lúc này, Chu Châu Anh đang ở trong phòng cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, lại nghe được các đệ tử nghi luận, lập tức kinh hãi: Ngọa tào, nam chủ cùng nữ chủ đánh nhau?
Làm sao lại như vậy? Nam chủ chính là tu sĩ Tu Tiên, hắn nếu thật động thủ, làm thương nữ chính thì làm sao bây giờ?
Nàng cũng biết có lẽ là nam chủ không muốn nhìn cô nương mình mến mộ cưới người khác, cho nên dưới cơn ghen tuông mới làm ra hành vi không lý trí như vậy, nhưng nàng bây giờ là dựa vào ôm đùi nữ chủ mới có thể tiêu dao tự tại, nếu để nữ chủ xảy ra chuyện, nàng rơi vào tay nam chủ, chẳng phải sẽ có kết cục bổ dưa hấu sao?
Nghĩ đến đây, nàng lập tức chạy ra ngoài, hét: "Trác trưởng lão, ngươi muốn gì a? Tùy tiện đánh người cũng thôi đi, sắp đến giờ lành mà còn nhau nữa ta làm sao gả đi được."
Nàng nháo lên như vậy, nguyên bản không khí đang khẩn trương nhất thời liền nhẹ nhàng lại, có đệ tử vui vẻ cười ra tiếng. Còn có đệ tử nói nàng: "Ngươi như thế nào một chụt rụt rè cũng không có a."
Chu Châu Anh một chút cũng không e lệ, đúng tình hợp lý nói: " Có thể gả cho Thánh Nữ tỷ tỷ đó là mấy đời phúc khí của ta, ta ước gì sớm một chút gả cho nàng, bây giờ mà còn rụt rè, nói không phúc khí đều chạy đi!"
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo chủ: Ta ngả bài, ta không muốn giả vờ nữa, ta ước gì sớm một chút gả cho nữ chủ!
Đệ tử chặn cửa: Vốn dĩ không muốn cản cửa thật, hiện tại là muốn cản thật a.
~~~
Đệ nhất càng!
Hy vọng đại gia mỗi ngày đều có thể lưu lại ấn jio, moah moah~