Roi vừa rút ra, Giáo chủ nháy mắt ngoan ngoãn lại: "Thánh Nữ tỷ tỷ, ta không thiếu ái."

Cũng may Tiêu Tâm Nguyệt cũng chỉ là muốn hù dọa nàng, thấy nàng ngoan ngoãn lại, mới thu hồi roi.

Nhưng mà Giáo chủ tựa hồ chỉ có bảy giây ký ức cá vàng, cũng không hấp thụ được giáo huấn, mắt thấy uy hiếp đã giải trừ, nàng lập tức truy vấn: "Thánh Nữ tỷ tỷ, ngươi không phải dùng kiếm sao? Roi này từ đâu có?"

"Hành tẩu giang hồ, chỉ biết dùng một loại vũ khí thôi sao được? Kiếm của ta không dễ dàng ra khỏi vỏ, đó là dùng để giết người. Đến nỗi thời điểm giết người, dùng roi là đủ rồi." Tiêu Tâm Nguyệt nhìn Giáo chủ bằng ánh mắt thập phần thân thiện.

Chu Châu Anh: "............."

Nữ chủ tác phong đã run lại S a, để người nhìn thấy da thịt xương cốt đều ẩn ẩn phát đau.

Này thật là trong nguyên tác nữ chủ vừa mỹ lại tiêu soái sao? Nàng như thế nào lại cảm thấy nữ chủ mang thuộc tính phúc hắc a?

Tiêu Tâm Nguyệt sau khi đe dọa nàng xong, lại đem đề tài kéo về chính sự: "Giáo chủ đoán không sai, dư nghiệt Ma giáo các ngươi xác thật đang tập hợp lại, bất quá cũng may mắn Giáo chủ lúc trước cho ta một diệu kế, tạm thời giải được nguy cơ lửa sém lông mày."

Chu giáo chủ: "?"

Nàng vì sống tạm, cho nên nói qua rất nhiều, cũng thật sự quên đi diệu kế mà chính mình nói ra để đối phó Ma giáo.

Tiêu Tâm Nguyệt nhắc nhở nàng: "Giáo chủ chỉ cách ta giam giữ ngươi lại để làm kinh sợ dư nghiệt Ma giáo, còn hy vọng cùng ta hợp tác, thông qua giáo chủ hiện thân thuyết pháp, khuyên dư nghiệt Ma giáo quy hàng......"

Chu • phản cốt tử* "giáo chủ nhớ ra rồi, nàng trước sau cũng không cảm thấy đề nghị của mình không có gì không tốt cả, còn bổ sung: "Như vậy đánh đánh giết giết, cũng không phải tốt, nếu có thể lấy hòa bình ra giải quyết vậy thì cứ lấy hòa bình mà giải quyết a!" Nàng tò mò hỏi, "Cho nên Thánh Nữ tỷ tỷ không phải vì chuyện này mà lo lắng đi?"

"Sau khi tin tức Giáo chủ rơi vài tay Mạch Sơn phái liền truyền ra ngoài, Ma giáo hành sự liền bí ẩn, không hề giống như lúc trước gióng trống khua chiêng, rống rống muốn diệt Mạch Sơn phái. Bất quá bọn họ treo lá cờ, nói muốn nghĩ cách cứu viện Giáo chủ, đang chuẩn bị bí mật hành sự."

"Kia xác thật thật đau đầu." Chu Châu Anh như không có gì mà bình luận, phảng phất mình là người đứng ngoài cuộc.

Sau đó nàng liền thực nhanh nghĩ đến, chủ lực các môn các phái đều không phải còn ở Mạch Sơn phái sao, người Ma giáo muốn nghĩ cách chạy tới cứu viện nàng, kia không phải sau khi cho người ta ăn xong điểm tâm, đến đây chịu chết sao?

Lại nói, nam nữ chủ đều ở Mạch Sơn phái, vậy thuyết minh Thiên Đạo thiên vị Mạch Sơn phái, Ma giáo nào còn cơ hội nữa a!

Nàng cũng không muốn bởi vì nàng mà hai bên tạo thành thương vong, lại hoặc là có hơi vô ý liền sinh linh đồ thán. Chẳng sợ hai bên chỉ là tìm một cái cớ để đánh lộn đi nữa, nàng cũng không muốn "Lấy cớ" này.

Nàng bắt lấy tay Tiêu Tâm Nguyệt, chân thành nói: "Thánh Nữ tỷ tỷ, nếu như ngươi có biện pháp hòa bình để giải quyết chuyện này, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn phối hợp với ngươi!"

"Ngoan ngoãn phối hợp......." Tiêu Tâm Nguyệt lặp lại lời này trong miệng, ánh mắt nãy giờ thanh minh, nháy mắt thâm trầm lên.

Gần giờ ăn cơm trưa, hai nàng liền trở về.

Trở lại trong viện, Tiêu Tâm Nguyệt đột nhiên nói: "Ngươi không phải Giáo chủ."

Chu Châu Anh tâm "Lộp bộp" một cái, suýt nữa từ trên cầu thang lăn xuống. May mà Tiêu Tâm Nguyệt nhanh tay, tiếp được nàng.

Bị vạch trần chính mình không phải nguyên bản nguyên chủ trắng ra như vậy, Chu Châu Anh vẫn có chút phản ứng không kịp.

Nàng ngốc lăng nhìn Tiêu Tâm Nguyệt, tâm tư bách chuyển thiên hồi*: Nữ chủ chẳng lẽ thật sự phát giác ta không phải nguyên chủ? Chẳng lẽ ta dù không phải nguyên chủ cũng không hề có giá trị lợi dụng? Nữ chủ định xử lý "Hàng giả" như ta thế nào đây?

Tiêu Tâm Nguyện nhìn đôi mắt trong sáng của Chu Châu Anh, trong lòng có một tia cảm xúc không biết tên xẹt qua, nàng nói: "Ngươi phải đối ngoại nhân nói, ngươi không phải Giáo chủ Chu Châu Anh."

Chu Châu Anh không minh bạch "A?" một tiếng.

Tiêu Tâm Nguyệt trong lòng quyết tâm, biểu tình cũng nghiêm túc thêm vài phần: "Ta sẽ để ngươi cùng chưởng môn các môn các phái gặp mặt, đến lúc đó ngươi cùng bọn hắn nói, ngươi không phải giáo chủ Ma giáo Chu Châu Anh, mà là vì dung mạo tương tự mà bị Ma giáo chộp tới làm thế thân cho Giáo chủ. Sự thật là Giáo chủ đã sớm theo Ma Tôn chạy thoát."

Chu Châu Anh rốt cuộc phản ứng kịp ——— nguyên lai nữ chủ không phải phát hiện nàng không phải nguyên chủ, mà là hy vọng nàng làm bộ như mình không phải nguyên chủ a!

Chỉ là...........

"Vì sao?"

Cái này tất yếu sao?

Tiêu Tâm Nguyệt nhấp môi, ngẩng đầu đè lại đầu nàng: "Đừng hỏi vì sao, ngươi làm theo là được." Dừng một chút lại nói tiếp, "Ngươi sẽ có thêm một cái đường lui cho mình."

Chu Châu Anh đối an bài của Tiêu Tâm Nguyết mạc danh thấy an tâm, nàng vẫn có chút nghi ngờ: "Nhưng những người khác sẽ tin tưởng sao?"

"Bọn họ sẽ tin." Tiêu Tâm Nguyệt thập phần nắm chắc, "Mấy năm nay, người chính đạo gặp qua Giáo chủ cũng chỉ có ta. Hơn nữa có một thứ Giáo chủ có, mà ngươi lại không có."

"Thứ gì?"

Tiêu Tâm Nguyệt thần tình phức tạp mà miết nhẹ cổ tay nàng, giọng nói có một tia cảm xúc không rõ: "Công lực."

Chu Châu Anh: Mị mị mị?!

Nguyên lai nàng vốn dĩ không nhớ nổi một chiêu thức, vận không ra nội lực, không phải bởi vì nàng không nắm được tình lược trọng điểm, mà là vì nàng căn bản không có công lực?!

Chu Châu Anh tự mình hoài nghi.

Chẳng lẽ sau khi nàng xuyên thư thân phận thật sự không phải Giáo chủ, mà chỉ là người thế thân cho Giáo chủ?

Cái này đánh sâu vào quá lớn, mà xoay ngược lại cũng quá kích thích.

Cho nên nàng là ai?

Không phải, trong nguyên tác cũng có một đoạn thế thân cho Giáo chủ sao?

"Ta có khả năng cũng không phải Giáo chủ?" Chu Châu Anh mê mang nói.

Tiêu Tâm Nguyệt nhẹ niết cánh tay nàng, hơi hơi buông ra, chuyển xuống phía dưới, trực tiếp nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia: "Mặc kệ ngươi có phải hay không, ngươi cũng phải làm bộ chính mình không phải."

Chu Châu Anh nghe vậy, có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Đúng vậy, nàng chính là Giáo chủ, nhưng nữ chủ hy vọng nàng làm bộ như không phải, thuyết minh nữ chủ tạm thời không muốn mệnh của nàng. Nếu nàng thật sự không phải Giáo chủ, vậy càng không lo lắng nữ chủ muốn mệnh nàng.

Mạng nhỏ có thể giữ được, nàng hà tất phải rối rắm chuyện mình có phải Giáo chủ hay không?!

Nghĩ thông suốt chuyện nàng, nàng thoải mái lên, thời điểm ăn cơm trưa nàng còn ăn nhiều thêm một chén.

Tiêu Tâm Nguyệt ăn xong cơm trưa lại đi bận rộn, Chu Chân Anh cũng không rõ là nàng vội chuyện gì, nhưng nghĩ đến chuyện nàng muốn chính mình giả bộ không phải Giáo chủ, chắc là có quan hệ.

Chờ đợi một đoạn thời gian, cũng không có phát sinh thêm sự tình gì đặc biệt, Chu Châu Anh dần dần buông xuống việc này.

Bỗng nhiên có một ngày, trong viện Tiêu Tâm Nguyệt xuật hiện một vị nữ đệ tử có gương mặt xa lạ, nàng cùng Chu Châu Anh nói: "Chưởng môn muốn gặp ngươi."

Từ sau khi Chu Châu Anh trở thành tù nhân Mạch Sơn phái, nàng chưa từng gặp qua chưởng môn Mạch Sơn phái, bởi vì mặc kệ là diệt Ma giáo, hay là giam giữ nàng, cũng đều là Thánh Nữ Tiêu Tâm Nguyệt toàn quyền xử lý.

Nàng có một lần hoảng hốt mà cho rằng lão đại Mạch Sơn phái là Thánh Nữ, lại sau này đệ tử đưa cơm phổ cập đến mới biết được, Thánh Nữ là chưởng môn đời kế tiếp, giống như "Thái Tử". Đương nhiệm chưởng môn Lăng Cô Tình là võ lâm chí tôn, có rất nhiều chuyện vội, cho nên nội vụ môn phái cơ hồ đều là Thánh Nữ xử lý.

Lão đại Mạch Sơn phái bỗng nhiên nói muốn gặp nàng, nàng tổng cảm thấy có quan hệ cùng chuyện Tiêu Tâm Nguyệt muốn nàng làm bộ chính mình không phải Giáo chủ.

Chu Châu Anh một bên thấp thỏm đi theo đệ tử kia, một bên ở trong đầu nghĩ đợi chút nữa làm thế nào để bắt chước diễn như thật.

Làm một nhân tố, lại bị kéo đi diễn kịch, này không phải làm khó hổ béo như nàng sao!

Nữ đệ tử xa lạ mang nàng đi qua con đường nhỏ trước giờ nàng chưa đi bao giờ, thấy đi nãy giờ mà một người nàng cũng chưa gặp được, đột nghiên nghĩ không muốn đi nữa.

Nữ đệ tử xa lạ quay đầu lại nhìn nàng: "Giáo chủ như thế nào không đi nữa? Chưởng môn còn đang đợi ngươi đâu!"

Chu Châu Anh ôm một thân cây: "Thánh Nữ ở đâu?"

"Người muốn gặp ngươi chính là chưởng môn."

Chu Châu Anh càng bất an: "Ta muốn diện kiến Thánh Nữ."

"Đi đến chỗ của chưởng môn, là ngươi có thể gặp Thánh Nữ."

"Ngươi cho rằng ta là hai tử ba tuổi sao a? Hiện tại bọn buôn người đều thịnh hành lời kịch này nha."

Nữ đệ tử xa lạ trợn mắt, tức giận nói: "Ai lừa ngươi!"

"Lừa ai đâu? Chưởng môn nhà ngươi sao lại trụ ở nơi hẻo lánh như này? Ngươi nhìn cây hai bên đường xem nếu không phải quá khô héo, thì lớn lên sợ là mọc cao như chúng ta! Ngươi sẽ không nghĩ đối ta có ý đồ gây rối đi?"

Nữ đệ tử xa lạ xem thường: "Ta là nữ!"

"Ai nói nữ nhân không thể đối nữ nhân có mưu đồ gây rối?"

Nữ đệ tử xa lạ bị nghẹn họng, ánh mắt nhìn nàng giống như đang nhìn người có bệnh tâm thần.

"Ta không rảnh ở đây cùng ngươi nháo, chưởng môn còn chờ đâu, đi mau" Nữ đệ tử xa lạ tức giận mà rút kiếm ra, "Keng" một tiếng, lưỡi kiếm sắc bén ma xát ra khỏi vỏ, dưới ánh nắng thoảng qua mũi nhọn lạnh băng.

Chu Châu Anh buông thân cây đang ôm ra, sửa sang một chút quần áo: "Ta cùng ngươi nói, toàn thân ta đều là gan, cho nên ngươi đừng uy hiếp ta, ta không sợ ngươi! Ngươi cho là ta bị đe dọa mới đi theo ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi, ta chỉ là tri thư thức lễ*, không muốn làm chưởng môn đợi lâu."

Gặp qua ồn ào, nhưng chưa thấy ai ồn ào như vậy!

Nghĩ muốn bịch miệng nàng lại, nhưng là không thể a!

Nữ đệ tử xem thường đến độ chỉ còn tròng trắng mắt, đi thêm một hồi, các nàng mới nhìn thấy một tòa nhà. Nữ đệ tử nói: "Tới rồi."

"Chưởng môn các ngươi sao lại ở địa phương đơn sơ như vậy, cửa này cũng quá nhỏ đi?"

"Đây là cửa sau!"

"Đi ( chỗ ở) chưởng môn các người bằng cửa sau? Có chút kích thích nhoa!"

Nữ đệ tử cảm thấy những lời này của nàng quái quái, nhưng lại không nghe ra là quái quá chỗ nào. Dẫn nàng đi qua hậu viện, xuyên qua cửa nguyệt cùng hành lang gấp khúc, rồi tới một chỗ thanh u trong viện tử.

Chu Châu Anh vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc từ trong phòng truyền ra: "........... Sư phụ vì sao cho rằng kế hoạch của đệ không được?"

"Nàng không thể."

Chu Châu Anh nghe ra được giọng nói còn lại là của một người trung niên cấp dục còn có hương vị đạo sĩ, nghĩ đến vị này là sư phụ nữ chủ, võ lâm chí tôn Lăng Cô Tình............. Danh hiệu có chút nhiều, nhưng ai biểu nhân gia là một cái ngưu nhân thực lực nổi bật đâu!

Tiêu Tâm Nguyệt hiển nhiên dừng lại, giây lát, mới chậm rãi nói: "Nàng không có võ công, sợ đau lại sợ chết, như thế nào không thể được?"

________________________________________

Cốt tử: chính yếu, chủ yếu, cốt yếu.

Bách chuyển thiên hồi: trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả.

Tri thư đạt lễ: học rộng và cư xử đúng lễ nghi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play