Mục Thư đành phải dời mắt ra khỏi vùиɠ ҡíи đáo và xem xét vết thương trên người Tần Thiên Anh. Quả thật chỉ là vết thương ngoài da nhưng chúng chằn chịt lẫn nhau. Hình như trên roi còn có gai nên miệng vết thương nhìn rất đáng sợ.
Cảm xúc đau xót lại dâng tràn trong lòng hắn, chút xíu nữa một giọt nước mắt đã rơi. Hắn chớp chớp mắt "Còn đau không?"Tần Thiên Anh thấy được cảm xúc của hắn, hơi ngỡ ngàng "Không sao"Hắn hỏi thái y "Hắn có phải kiêng ăn gì không? Bao lâu mới hết?" Hắn vừa nôn nóng vừa bực mình, khi xưa hắn luyện ra bao nhiêu đan dược có thể cứu giống người gần chết. Nhưng bây giờ vết thương ngoài da thế này mà không làm gì được
Thấy bộ dạng hấp tấp của hắn, Tần Thiên Anh không khỏi buồn cười. Quả thật sâu khi mẫu thân mất, không ai quan tâm hắn như vậy. Trong quân trại, bị thương là chuyện bình thường, gọi quân y thôi là không ai hỏi thăm nữa, còn mạng là được rồi. Nhưng y nhớ người này là ai, có thể sau khi hắn khỏi sẽ bắt làm chuyện kia. Nghĩ như vậy, cảm gíác ấm áp trong lòng mới dâng lên liền tan biến.
Sau khi thay băng và thay một đồ mới sạch sẽ, Tần Thiên Anh thấy thoải mái hơn nhiều. Y nửa ngồi, nửa dựa trên giường, suy nghĩ về những ngày sau này.Mục Thư cầm một dây cột tóc lên, hứng thú nói "Để ta cột tóc cho ngươi"Hạ nhân tính nói gì nhưng bị liếc một cái liền im re.
Đây là động tác thân mật hắn thích nhất trong sách. Khi xưa hắn hay chải lông thú bây giờ chải tóc người chải tóc người chắc cũng vậy. Không để Tần Thiên Anh kịp từ chối, hắn đã bắt đầu cầm lược lên chải "Phải chải gọn gàng, nấu không tóc sẽ dính vào vết thương"Tóc Tần Thiên Anh vừa mềm vừa màu nâu nhạt, óng ánh dưới nắng sáng. Mục Thư càng chải cài cao hứng.
Tần Thiên Anh cũng cảm giác thoải mái, hắn hay cột tóc đuôi ngựa cao đơn giản, cho dễ chiến đấu, hay thả dài xuống khi nghỉ ngơi. Mặc dù làm hoàng tử nhưng y là người trong quân, hắn không thích các cung nữ hay thái giám thay đồ chăm sóc cho mình. Cảm giác được ngón tay dài nâng niu, vuốt ve tóc cũng không tệ.
Lược Mục Thư bằng gỗ mềm, được mài dũa tinh tế, quả thật rất thoải mái. Cứ như thế, một người ngồi, một người nửa ngồi nửa quỳ im lặng không nói gì. Hai người như ở trong thế giới riêng, chỉ có họ và tiếng chải tóc nhẹ nhàng.
Thái y và hạ nhân thật sự muốn hóa mình thành không khí, không biết nhìn phía nào. Cũng may mắn đồ ăn sáng đã đến, họ mới nhanh chóng dọn bàn ăn.
Bàn vừa dọn xong thì Mục Thư cũng chải tóc xong. Hắn kéo Tần Thiên Anh vào ăn chung. Tần Thiên Anh cũng không phản đối, nếu ăn chung với hắn thì khả năng hạ độc cũng ít hơn. Bàn điểm tâm cực kì phong phú, đồ ăn đa dạng, món nào món nấy đầu mới nấu nên vẫn còn nóng hổi. Đây là lần đầu tiên Mục Thư ăn điểm tâm, món ăn nhỏ nhắn vừa miệng, vừa đủ màu đủ vị, hắn vừa ăn vừa hỏi thị vệ tên các món.
Mục Thư không ngờ nam chính cũng biết món ăn Bắc Quốc như vậy, vừa ăn vừa hỏi nguyên liệu rồi công thức nấu ăn. Tần Thiên Anh tính tình đang tốt nên cũng trả lời ngắn gọn vài câu. Mục Thư bắt đầu cả gan gắp thức ăn cho y, mặc dù cái tay rung rung hơi tiếc nuối.
Thị vệ kia nhìn hắn ăn muốn chảy nước miếng mà hắn cũng có ăn mấy thứ này bao giờ. Nhìn một người vừa ăn vừa hỏi, một người hỏi gì cũng không biết, Tần Thiên Anh muốn nhức cả đầu. Y đột ngột lên tiếng "Nó tên xủi cảo, kia là bánh hoa quế, này là há cảo tôm, còn đây là tiểu long bao,..."
Các thái giám nhìn đỏ cả mắt, chẳng lẽ Bình Vương đã thật sự dính phải lưới tình. Ban đêm không làm gì, ban ngày còn chăm sóc như vợ mới cưới. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Thật đáng tiến thân phận người kia lại là hoàng tử địch quốc. Bạn họ nhìn Mục Thư với ánh mắc thương hại.
Người bị thương hại kia lại vô cùng cao hứng. Hắn cắn mạnh một ngụm tiểu long bao, nước súp đậm đà tràn ra khỏi vỏ bánh mỏng, tỏa ra vị ấm và thơm, càng ăn càng vui. Hắn đã bắt đầu suy nghĩ vào buổi trưa, nghe nói mấy món rán hay lẩu mùa đông là ngon nhất. Ăn thoải mái hắn mới nhớ nãy giờ mình toàn nói chuyện ăn uống, quên mất xây dựng tình cảm với người kia.
Hắn cho hạ nhân dọn dẹp, rồi gọi một ly trà nóng vừa rót cho nam chính một chén. Nơi này không nhiếu mỹ vị nhưng trà ở thiên giới vẫn ngon hơn. Hắn đuổi tất cả ra ngoài, đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn hai người. "Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? "
Tần Thiên Anh cũng không ngờ hắn hỏi cái này. Mấy chuyện này cũng không có gì đáng giấu, điều tra một chút sẽ ra. Y trả lời ngắn gọn: "Tần Thiên Anh. 18""Có sở thích gì không? khi rảnh làm gì?"Tần Thiên Anh nhìn hắn chằm chằm "Ngươi hỏi làm gì?"Tán tỉnh ngươi chứ làm gì. Thật không đáng yêu mà, không thèm hỏi tên tuổi của ta nữa.
Hắn thở dài "Ta biết ngươi và ta vốn là kẻ thù. Nhưng đây đâu phải lỗi của ta. Chúng ta vốn sinh ra đã như vậy rồi. Hoàng huynh tay gây chiến với nước ngươi, ta cũng đâu làm gì được. Ta hứa sẽ đối đãi với ngươi tốt. Dù gì ta cũng giúp ngươi, nể mặt ta một chút đi"
Tần Thiên Anh cũng không người không biết lẽ phải. Mặc dù người này là người của địch quốc nhưng nếu không có hắn, y bây giờ vẫn chật vật trong ngục. Nhưng y quả thật không có tâm trạng nói chuyện vặt vãnh lúc này, hai tướng quân kia vẫn bị giam, không biết sống chết. Y nói "Ta không thích gì cả, phiền Vương gia quan tâm rồi"Thấy tên này cứng mềm cũng không ăn, Mục Thư cũng không truy cứu nữa. "Ta thấy ngươi biết chút về ẩm thực, vừa lúc ngự trù đang thiếu người. Sau khi ngươi khỏe lại, ta cho ngươi qua đó"Tần Thiên Anh hơi ngạc nhiên "Ngươi không sợ ta đầu độc sao?"Mục Thư không lỡ một nhịp "Ta tin ngươi"Hệ thống [Câu này chết người nha kí chủ!!!]