Nam chính nhanh chóng được giải đến một phòng ngủ dành cho khách trong Bình Vương phủ. Mục Thư ra lệnh hạ nhân "Đem hắn đi tắm rửa sạch sẽ, cẩn thận vết thương, đừng cho nước vào, người khác gọi thái y tới"
Bình Vương phủ không có cung nữ, chỉ toàn thái giám, má ai cũng mềm mại trắng trẻo xinh xắn, rõ ràng là được chọn lựa tỉ mỉ cho Bình Vương.
Hắn đang ngồi ghế đợi nam chính, thấy một tấm gương trên bàn. Nhìn khuôn mặt xa lạ kia không khỏi cảm thán. Da dẻ trắng nõn, nhìn ra vẻ yếu đuối. Cơ thể, ngoài cái mông tròn cũng không có cơ bắp nào. Cơ thể lại nhỏ bé, thấp hơn nam chính cả cái đầu, vậy mà lại là công. Nhìn vái phần giống công chúa kia hơn tên cẩu hoàng đế. Tính tình đồi bại nhưng cũng vẫn phải nói là mỹ nhân.
Nhắc đến công chúa, hắn phân vân "Hệ thống ngươi nói một cô gái nào muốn vào vai công chúa,nhưng ngươi đưa nhầm ta qua đây. Ta nghĩ mãi không hiếu. Tại sao người nào lại muốn vào nhân vật mà nửa truyện tự sát chết?"
Hệ thống ra vẻ từng trải "Kí chủ chưa yêu đương nên không biết. Sau này nam chính xưng vua, hậu cung hùng hậu nhưng nữ chính một là có vị chí đặc biệt, nàng vừa là nữ nhân đầu tiên vừa là người chết vì hắn. Với lại chết sớm như vậy không phải tranh sủng hay thấy nam nhân của mình yêu đương người khác.
Với lại, nam chính mặc dù có hậu cung hùng hậu nhưng ai chuyện ấy cũng thỏa mãn. Khả năng chăn gối tất nhiên phi thường. Mặc dù lần đầu nhưng cũng khiến công chúa mê mẩn cả đêm, ai chẳn muốn?]
Mục Thư đang nghe gật gật có lý nhưng đến nguyên do sau thì không muốn nghe nữa, thật là bại não mà.
Lúc này, đám thái giám kia vừa lúc đem nam chính vào "Quỳ xuống!"
Nam chính mà tất nhiên không quỳ. Hắn đứng thẳng tắp không để ai vào mắt.Mục Thư cười cười "Không cần. Cho hắn ngồi xuống bên kia"Nam chính chần chừ nhưng cũng ngồi xuống.
Lúc này Mục Thư mới lại gần, nâm cằm y lên. Thật là đẹp trai! Cả hai thế giới, ngoại trừ hắn ra, chắc chắn không ai đẹp như vậy.Người hoàng tộc Nam Quốc có tóc và mắt màu nâu nhạt. Nam chính cũng thế, đôi mắt màu hổ phách, sáng chói như hai viên ngọc quý dưới đôi mày rậm. Mũi cao thắng, khuôn mặt vừa đủ góc cạnh rất nam tính. Lăn giường với y cũng có thể.
Chỉ tiếc là hưởng thụ chưa lâu đã bị nam chính nhổ nước bọt vào mặt.Mục Thư theo phản xạ tát y một cái chát chói tay. Ngay lúc này thái y bước vào, cực kỳ hoảng sợ khi thấy cảnh này.Hắn liếc thái y "Trông hắn" rồi bỏ đi.
Hệ thống giọng run lẩy bẩy [Kí chủ ngài đáng nam chính...]Mục Thư chưa hết hạ hỏa, lấy khăn lau lau mặt "Hắn dám phun vào mặt ta. Ta chưa chém hắn là nương tay rồi, cái tát cũng không có nội lực"Hệ thống than vản [Ánh mắt ngài nhìn nam chính lúc này hình như không đứng đắn lắm. Như là sói nhìn thịt ấy. Ai nhìn ngài như vậy ngài sẽ làm gì?]Hình như là móc mắt ra là nhẹ...
Thấy hắn không còn sát ý, hệ thống vui vẻ [Kí chủ cho ta cái khăn ngài vừa mới lau được không?] Giọng đầy mong đợi.Mục Thư nổi cả da gà, lấy khăn này làm gì?, y tàn nhẫn "Dẹp đi"
ssssss
Mục Thư dù là Ma Tôn nhưng cũng biết đúng sai rõ ràng. Sực nhớ hình như nam chính chưa ăn uống gì, gọi ngự trù nấu một nồi cháo đem đến cho nam chính.
Trước cửa phòng có hai thị vệ canh gác, chưa kịp vào đã nghe những tiểu thái giám bên trong nói chuyện "Ngươi nói Vương gia có phải đổi khẩu vị phải không, người này vừa to vừa thô như thế, không giống cái nam sủng kia?""Vương gia tính tình cao ngạo thế kìa sao chịu nằm dưới? Chắc mềm mềm ôm không thích, muốn đổi sang cơ bắp chút""Không chừng Vương gia không hứng thú gì, người này hoàng tử địch quốc, muốn đem qua đây sỉ nhục thôi"
Khi thấy Mục Thư, bọn họ hoảng sợ quỳ xuống rung lập cập. Hắn quả thật nhức đầu, sao giống thủ hạ của hắn ở ma giới thế này. Không biết cái miệng hại cái thân là thế nào à "Kêu thị vệ vào, rồi biến đi cho ta"
Cái tiểu thái giám được tha mạng, lạy mấy lần rồi nhanh chóng ra ngoài.
Nam chính lúc này ngồi trên giường, làm như không nhìn thấy hắn. Đôi má hơi ửng đỏ. Mục Thư cố gắng áp cảm giác đau xót trong lòng, nhẹ nhàng nói "Ta xin lỗi, là ta sai"
Thị vệ bên cạnh tưởng mình nghe lầm, miệng muốn rớt xuống. Đến cả nam chính cũng không tin được, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn cố gắng lắm mới mở lời xin lỗi, bây giờ không dám nhìn mặt nam chính, quay đầu sang thị vệ "Cởi xích ra!"
Thị vệ kia chưa kịp hoàng hồn miệng lắp bắp "Vương gia, người này có võ công, e là nguy hiềm khó lường"Mục Thư liếc hắn, cao giọng "To gan, ngươi là gì mà dám cãi bổn vương!"Thị vệ chưa bao giờ thấy Bình Vương như thế, yếu đuối gì ngu ngốc gì . Khí thế này rõ ràng là của người đứng trên, là kẻ có sức mạnh tuyệt đối.
Hắn lấy chìa khoá ra, xích sắt nhanh chóng rơi xuống. Hắn quay người sang thái y đang cố thu nhỏ mình ở một góc tường: "Hắn ra sao?"
Thái y run run "Bẩm Vương gia, chủ yếu là bị thương ngoài da, xương cốt không tổn hại. Nhưng vết thương rất nhiều, phải chăm sóc cẩn thận để không bị nhiễm trùng, mỗi ngày thay băng ba lần""Vậy mỗi ngày ngươi đến đây ba lần, có phải uống thuốc gì không?""Cũng không cần, dược liệu sẽ được đắp khi thay băng""Ta hiếu rồi, tất cả lui ra"
Thị vệ tính nói gì, Mục Thư liếc hắn một cái, không có cách nào đành lui ra.
Trong phòng bây giờ chỉ còn hai người và một nồi cháo gà.