Mùa hè vẫn còn mấy tuần mà trong cung đã náo nhiệt về buổi săn đầu thu. Trong chuyện cũng không nói nhiều về buổi săn này, cẩu hoàng đế dùng dịp này ra vẻ trước mặt cái quan viên sủng nịnh. Cùng lắm là vài con thỏ hay gà rừng nhưng ai cũng tâng bốc hắn, các võ tướng lại không dám ra tay thật lòng nên hắn cứ vênh váo. Hắn năm nào cũng dẫn Bình Vương theo. Cũng không phải thương yêu gì, chỉ đơn giản là có người để cười chê. Trước giờ Bình Vương có bao giờ săn bắn gì đâu, thế là cẩu hoàng đế lại đi so đo với hắn, coi mình là thiên tài.

Mục Thư không muốn đi, cẩu hoàng đế khoẻ lại liền không quên hành hạ em trai. Mà hắn cũng không biết chối từ làm sao. Tần Thiên Anh cũng thấy hắn có vẻ khác lạ, chẳng lẽ đi săn có nguy hiểm tồn ẩn? Y cạy mãi Mục Thư mới ngại ngùn nói "Ta không biết cưỡi ngựa" Có gì y bay kiếm hay ngồi lưng rồng, chứ ngựa thì chưa. Bay kiếm thì tự mình điều khiển, rồng có linh tính cao, dễ sai bảo. Nhìn mấy con ngựa này hắn không tin tưởng lắm.


Tần Thiên Anh ngạc nhiên, tự nhiên lại thấy buồn cười, người này cũng có thứ không biết, y cười "Thật ra cũng không khó, để ta dạy ngươi"

Mục Thư tính tình hiếu thắng, tất nhiên không để y cười nhạo, hai người ra chuồng ngựa tìm ngựa tốt.

Bình Vương có ngựa để kéo xe, không phải để cưỡi, nhưng cũng là ngựa của phủ Vương gia nên cũng là giống tốt và được huấn luyện kỹ càng.

Mục Thư lục vào kiến thức Bình Vương kiếm được một bộ y phục và đôi giày cưỡi ngựa.Tần Thiên Anh cũng quen với việc dạy người cưỡi ngựa, đa số người trong quân đội cũng không biết cưỡi ngựa ngay lúc nhập ngũ.

Y cẩn thận chỉ dẫn Mục Thư cách nhảy lên ngựa, cách ngồi, rồi càch dùng chân để ra lệnh cho ngựa.

Mục Thư lộ vẻ thất vọng "Ngươi không cùng lên ngựa chỉ dẫn ta sao?" Sao trong thoại bản nào cũng nói vậy.


Tần Thiên Anh hơi ngẩn người, nếu y theo cách đó dạy binh lính mình không phải vô cùng khó coi sao? "Ta lả nam nhân to cao, khó có ngựa nào có cho hai nam nhân cưỡi thoải mái được. Ngươi đừng sợ, ta đứng bên cạnh cầm dây, vớl lại con ngựa này cũng dễ bảo"

Mục Thư tất nhiên không sợ, mà nghe Tần Thiên Anh nói vậy càng cố gắng. Hắn vốn thông minh hơn người nên chỉ một buổi sau là vô cùng thuần thục. Không những hắn ngồi vững mà còn bắt đầu cho ngựa chảy nhanh, còn nhảy qua nhiều nhánh cây chắn dễ dàng.Tần Thiên Anh chăm chú nhìn dáng người đang cưỡi trên ngựa. Gió thổi ngược vào tóc y, nắng trưa làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú, trên mặt hắn có một nụ cười phấn khởi hiếm thấykhiến y không thể náo rời mắt.

Sau buổi tập xong, hai người cùng dùng bữa trưa, Tần Thiên Anh thật lòng khiên ngợi Mục Thư, y chưa thấy ai học nhanh như vậy mặc dù y đã huấn luyện rất nhiều người.


Mục Thư đã từng nghe bao nhiêu lời khen ngưỡng mộ nhưng khi nghe Tần Thiên Anh khen hắn thì lại thấy vui vẻ không thể tả, bữa trưa như vậy lại ngon thêm vài phần. 

---------

Cơn gió mang hơi lạnh cuốn lấy vài chiếc lá vàng khỏi những cành cây. Mùa thu đã đến. Theo phong tục thì hội săn bắn mùa thu mời cả võ tướng và văn tướng nhưng đa số các võ tướng cùng con trai mình đi theo. Ở Bắc Quốc lại khác, cẩu hoàng đế không thích người nổi bật hơn mình nên ngoại trừ những người sủng nịnh, ai cũng không được mời hay cũng biết khéo léo từ chối.

Ai cũng được mang thêm tuỳ tùng và thị vệ. Mục Thư không muốn đi một mình nhưng cũng không muốn đem Tần Thiên Anh theo, sợ y bị làm khó dễ. Hệ thống lâu ngày im lặng lạy lên tiếng năn nỉ hắn dẫn y theo, dù gì y lâu ngày không hoắc hoá. Nơi này cũng không phải tốt lành gì, càng rời nhanh càng tốt.
Khi Mục Thư nói với Tần Thiên Anh là hắn sẽ đem y theo, y ngạc nhiên "Tên kia không làm khó dễ ngươi nếu ngươi đem ta theo sao?"Mục Thư đáp "Ta cũng không biết, chỉ thấy ngươi không ra ngoài chắc cũng buồn chán, có gì đi theo ta với thân phận thị vệ bảo hộ ta vậy"Tấn Thiên Anh không muốn gặp những người ở đây, họ trong yến tiệc lúc trước khhông cho y cảm giác tốt lành gì. Nhưng y quả thật nhớ đi săn bắn, từ thuở thiếu niên y đã vào rừng kiếm ăn. 

------

Khi ngày săn bắn đến thì Mục Thư cũng không phấn khởi. Hắn bắt được vô số ma thú dũng mãnh và to lớn, bây giờ lại đi săn thỏ hay gà rừng chỉ thấy nhàm chán.

Tần Thiên Anh lại không giấu được vẻ thích thú, động viên y "Lợn rừng ăn rất ngon, không béo như lợn nuôi nhưng có vị đặc biệt nhờ ăn cây trái trong rừng. Tuy khó chế biến nhưng chuẩn bị kỹ ăn rất ngon"Mục Thư nghe vậy liền sáng mắt lên, có Tần Thiên Anh thì không còng sợ gì giai đoạn chế biến nữa.

Khi hai người họ dẫn ngựa tới thì gặp phải nhiều cặp mắt chế giễu của mọi người. Cẩu hoàng đế đẩy ngựa đến trước, "không ngờ hoàng đệ cao hứng mời Tam Hoàng Tử ra đây để thưởng thức tài nguyên của nước ta. Chỉ không biết một tên bại trận có khả ngăn gì mà dám cưỡi ngựa giương cung ở đây? Hai người nên cẩn thận kẻo té ngã đấy"Nói xong rồi hắn nhìn chằm chằm hai người rồi cười khẩy phóng ngựa đi.

Mục Thư bây giờ đã quen nghe hắn như tiếng chuột kêu, không thèm quan tâm khó chịu nữa. Nhưng chuyện này lại đụng vào nỗi khổ của Tần Thiên Anh.Mục Thư cũng không biết an ủi y ra sao, hai người cứ yên lặng đi sâu vào rừng.

Đột nhiên một con vật nhỏ bay qua, Mục Thư tính bắn nó lại bị trượt khá xa.Trước cảnh tượng trước mặt, bao nhiêu khó chịu trong lòng Tần Thiên Anh giảm bớt vài phần, y tròn mắt "Ngươi không biết bắn cung?" 
Thấy người kia cố gắng nhịn cười, hắn càng khó

chịu. Trong các binh khí, cung là thứ hắn không xài bao giờ. Nếu có cần tốt công chính xác, hắn chỉ cần phất tay ra muỗi tên hệ lửa hay hệ băng. Đa số các đòn tấn công của hắn cũng không cần chính xác, một chưởng có thể tàn sát một vùng.

  Tần Thiên Anh lại vô cùng hào hứng, y lại có thứ vượt trội hơn Mục Thư. Y cứ thế mà bắt được khá nhiều động vật.

Nhìn gà rừng tròn mập kia, Mục Thư không còn khó chịu, bây giờ hắn chỉ trông bữa săn này qua nhanh để y còn thưởng thức.

Bỗng nhiên một con lợn rừng phóng trước mặt, Tần Thiên Anh bắn trúng nhưng con lợn vừa lớn vừa mạnh chạy thêm một đoạn dài. Y bắn một mũi tên nữa, lần này con lợn kia mới dừng lại sau bụi cây. Khi hai người phóng ngựa tới thì cẩu hoàng đế cũng phóng tới. Hắn nghe tiếng lợn rừng mà nên hứng thú muốn tỏ vẻ, trước giờ hắn cũng chỉ bắt được vài con nhỏ. Bắt lợn rừng là chuyện đầu tiên.

Nhưng khi thấy con lợn này đã bị Tần Thiên Anh bắn chết, trên hai người lại có hai túi nặng đầy thu hoạch. Hắn đỏ mắt tức giận, vô lý quát "Tên ngoại quốc này dám bắn cung về phía trẫm, người đâu bắt hắn lại!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play