Hai người về đến phòng, Tần Thiên Anh mới hỏi "Chúng ta chạy đi như thế, không nói gì sao?"
Mục Thư cũng trả lời có lệ "Hoàng huynh ta không thích ta ân ái với nam nhân trong cung. Trước khi hắn nổi giận, chúng ta chạy đi là tốt nhất. Hắn cũng mau quên"Chuyện này nghe như thể xảy ra nhiều lần, Tần Thiên Anh tự nhiên thấy khó chịu trong nòng, không truy cứu nữa.
Đêm đã khuya, khi nãy vừa chạy một vòng, y chỉ muốn nghỉ ngơi. Y cởi giày, lên giường nghỉ. Mục Thư cũng thay đồ, lên giường theo. Tần Thiên Anh trợn mắt nhìn hắn. Hắn nhanh chóng giải thích "Giường này rộng như vậy. Lấy gối để ở giữa, không ai chạm ai là được" Quả thật xung quanh không có chỗ nào khác nằm. Hai người cứ như vậy mà qua đêm.Mục Thư không cần ngủ, nhưng nếu hắn không ngủ thì Tần Thiên Anh sẽ thấy kì lạ.. Nghe thấy người bên cạnh thở đều đặn, hắn lại thấy an tĩnh lạ kì, cũng chìm vào giấc ngủ.
Đến khi sáng mai, hạ nhân gõ cửa nhắc nhở hắn phải đi thỉnh an Thái Hậu, hắn mới ngỡ ngàng. Hắn vậy mà lại ngủ quên.
Tần Thiên Anh cũng dậy theo. Hạ nhân đưa hai bộ xiêm y, nói là hoàng thượng đưa họ mặc làm lễ. Tần Thiên Anh không đi đâu nên cũng không gấp. Mục Thư phải nhanh chóng thay đồ để gặp Thái Hậu, không quan tâm Tần Thiên Anh còn ở trong phòng.
Hoàng đế mặc long bào màu vàng kim thêu rồng chói mắt. Áo hắn thì màu vàng bạc thêu rồng chỉ bạc ẩn, nhìn tao nhã nhưng quý phái. Hắn cũng ít khi mặc màu này, khi xưa ở Tiên giới thì y thích bạch y, thỉnh thoảng màu trúc hoặc xanh biển. Sau khi tu ma chỉ mặt áo đen, tím hay xanh đậm.
Tần Thiên Anh thấy hắn không kiêng dè, hơi bất ngờ quay sang chỗ khác. Hắn quả thật rất gầy, eo nhỏ thế kia, tối qua ôm y cũng cẩm thấy y thật nhỏ bé. Thế vậy mà đầu óc toàn mấy chuyện phòng the, không biết cơ thể thế kia lúc làm chuyện ấy nhìn ra sao. Y bỗng thấy hốt hoảng với suy nghĩa vừa rồi của mình, cố gắng trấn tĩnh lại.
Mục Thư không để ý bão táp trong lòng Tấn Thiên Anh, hắn chỉ lo lắng phải gặp Thái Hậu. Trong truyện lẫn ký ức Bình Vương về người này rất mờ nhạt, hắn không muốn lộ sơ hở gì.
Quan hệ của Thái Hậu của Bình Vương rất khó hiểu. Không ai biết mẫu thân Bình Vương là ai, Thái Hậu hay là Hoàng Hậu lại nhận làm mẫu thân trên danh nghĩa của hắn. Hoàng tử không có mẫu thân trong cung sẽ sống không tốt hoặc chết sớm nhưng Bình Vương khi là hoàng tử được Thái Hậu bảo vệ như con ruột nên không sao. Nhưng theo ký ức của Bình Vương hai người này không hề có quan hệ ấm áp mẫu tử nên hắn hơi lo không biết đối phó thế nào.
Thật may mắn là Thái Hậu cũng không muốn gặp hắn, chỉ qua loa vài lời có lệ rồi cho hắn đi. Hắn có cảm giác ngoài cảm giác lạnh nhạt này có ẩn tình, như là Thái Hậu có lỗi với Bình Vương nhưng hắn lục hoài không thấy ký ức liên quan. Hắn có thể rút ký ức Thái Hậu ra xem nhưng xung quanh có quá nhiều cung nhân. Hắn không muốn làm chuyện phiền toái nên chuyện nhỏ này cũng cho qua.
Sau đó hắn còn phải đi vái lễ tỗ tiên và trời đất, đến khi mọi chuyện xong xuôi đã là buổi trưa. Khi hắn về ăn trưa thì thấy Tần Thiên Anh đã thay xong y phục, đang đọc sách. Mục Thư nhìn đến ngẩn ngơ. Khi ở Vương phủ, y vẫn mặc áo hạ nhân vài buộc tóc đuôi ngựa đơn giản. Bây giờ tóc được buộc vào ngọc quan cầu kỳ. Cẩu hoàng đế rõ ràng đưa quần áo dành cho nam sủng cho y, màu đỏ lụa mượt mà lại thêu hoa văn bạc rực rỡ, lại bó sát. Thế mà y không mất tí nam tính nào, cơ thể lực lưỡng càng thấy rõ dưới bộ quần áo sát người này. Y vài phần không giống tướng quân cường tráng như lúc trước mà thêm một chút công tử đào hoa, hấp dẫn lòng người.
Tần Thiên Anh vốc cực ghét trang phục như thế này nhưng thấy Mục Thư nhìn không dấu vẻ tán thưởng, y hỏi "Ngươi nhìn gì chằm chằm vậy, bộ y phục này đẹp lắm à?" Y nhớ trong Vương phủ khi xưa mấy nam sủng cũng hay mặc như thế này.
Mục Thư lại vô cùng thành thật "Quả thật vừa mắt. Trước giờ ngươi là người anh tuấn nhất mà ta từng thấy. Khuôn mặt với tướng vóc thế này thật là bất công cho người khác mà"
Mục Thư lại vô cùng thành thật "Quả thật vừa mắt. Trước giờ ngươi là người anh tuấn nhất mà ta từng thấy. Khuôn mặt với tướng vóc thế này thật là bất công cho người khác mà" Hắn thấy cả hai thế giới, ngoại trừ hắn ra, Tần Thiên Anh nhìn vừa mắt nhất. Trong vô số đám người muốn làm đạo lữ của hắn, không một ai so được với y. Từ vẻ đẹp thanh cao của tiên tu hay tà mị của ma tu hay tà quyến rũ của yêu hồ ly, hắn chưa từng rung động như đối với Tần Thiên Anh. Mà cũng phải thôi, y là nam chính, ngoại hình vốn là một trong những bàn tay của y.
Tần Thiên Anh bị khen thành thật như thế cũng hơi bối rối. Nếu là khi xưa, ai khen y thẳng thừng với cặp mắt thòm thèm như thế, y đã đánh một trận. Nhưng không hiểu sao, khi Mục Thư khen y, y lại thấy lúng túng không biết nói sao. Rõ ràng y đã từ chối hắn mà người này cũng không để bụng.
Mục Thư khen xong lại không để tâm, sau khi con mắt thưởng thức đã thì vào vấn đề chính "Ăn chưa?"Hắn đi gấp rút, sáng không ăn gì, bây giờ đã trưa. Đồ ăn trong cung nghe nói vô cùng đặc biệt, bây giờ không tranh thủ thì khi nào?Sau khi hạ nhân dọn một bàn đầy ngập sơn hào hải vị, hắn và Tần Thiên Anh bắt đầu thưởng thức.
Vốn là Tết nên đồ ăn vô cùng phong phú, hạ nhân đã quen với việc dọn đi đồ ăn thừa. Các Vương gia hay quan tướng cũng chỉ gắp mỗi món một chút, hoàng cung vốn là chốn xa hoa. Nhưng không ngờ Mục Thư cùng Tần Thiên Anh thế mà dọn sạch bàn ăn.
Mà nói đúng hơn là Mục Thư ăn chủ yếu. Tần Thiên Anh vốn biết mình có sức ăn lớn nhưng nhìn Mục Thư ăn hết chén này đến chén khác, y cũng tròn hai mắt. Ăn nhiếu như vậy sao gầy thế?
Cái hạ nhân tròn mắt nhìn hắn vừa ăn vừa bình luận, rồi còn gắp cho Tam Hoàng Tử, bảo y về nhà học nấu cho hắn. Tam Hoàng Tử cũng gắp lại cho hắn, còn tỉ mỉ giải thích món này là gì, nấu thế nào. Đến khi Tam Hoàng Tử no ngấy mà Bình Vương vẫn còn chiến đấu. Hạ nhân dọn chén đũa, mặt ai cũng xanh, cảm giác mình vừa chứng kiến một chuyện khủng khiếp.
Sau bữa trưa no nê, hắn cũng muốn đi tản bộ. Lần này hắn kéo Tần Thiên Anh đi theo, sợ hắn ngồi không lại nghĩ chuyện buồn như hôm qua.
Hai người vừa đi, Mục Thư vừa giới thiệu qua loa các cung và sân vườn ở đây dựa theo ký ức của Bình Vương. Tần Thiên Anh cơ thể cao to vượt trội, thu hút bao nhiêu ánh nhìn của các cung nữ, hình như có mấy thái giám, thị vệ cũng ngẩn ngơ. Có người còn đỏ mặt lên.
Lần trước họ đi vào lúc tối, bây giờ chiều nắng xuân đẹp, y lại mặc áo rực rỡ, thật sự quá thu hút. Mục Thư tự nhiên thấy khó chịu, đây là ghen à? Nhìn Tần Thiên Anh cũng không quan tâm đến những ánh nhìn nóng bỏng kia, hắn cũng đỡ khó chịu một chút. Nhưng nhớ đến sau này y sẽ có vô số phi tần, ai cũng khuynh nước khuynh thành, hắn không kiềm được tức giận đá y một cái. Tần Thiên Anh đang yên lành tự nhiên bị đánh, chưa kịp nói gì thì thấy người kia nhìn y cực kì uỷ thuất, lòng y càng rối bời "Sao vậy?"
Biết mình đánh người vô lý, hắn cứ như vậy mà im lặng bỏ đi. Khi vào phòng, hai người lại mỗi người một góc, không ai làm phiền ai.
Cuối cùng rồi cũng đến chiều tối, họ phải đi dự yến tiệc của cẩu hoàng đế.