Hắn ra hiệu hai người kia im lặng, giải thích kế hoạch cho họ. Hạ tướng quân và Trung phó tướng lúc đầu phản đối nhưng cuối cùng cũng chấp nhận. Khi họ đến cổng cung, tất nhiên là bị chặn lại, khi thị vệ mở xe lục xoát thì hận không thể nhắm mắt lại ngay. Trong xe là một cảnh ái muội, cái nam nhân kia gần như không quần áo, quấn quýt lấy nhau. Còn có hai người nằm trong chăn đằng sau, tóc che đi không rõ mặt, nhưng động tác lên xuống và tiếng rêи ɾỉ kia nói rõ họ đang làm gì.
Tất nhiên là Hạ tướng quân và Trung phó tướng không muốn giả vờ như vậy. Một người đã có con, một người có người chờ đợi bên nhà. Mục Thư nói nếu họ thực sự không thích nam nhân, một lòng chỉ về ái nhân quê nhà, thế thì giả vờ thân mật chút không sao, miễn sao tấm lòng trong sạch được rồi. Họ nghe thấy cũng đúng, nên cũng đóng đạt.
Khi mấy thị vệ khi còn bỡ ngỡ, Bình Vương nở ra nụ cười dâm tà "Nhìn lâu như vậy, muốn vào chung vui không?"
Quả nhiên không ai muốn, cứ như vậy họ lọt qua mấy cửa. Cuối cùng xa khỏi kinh thành, Mục Thư đưa bạc và thức ăn "Ta đưa cái ngươi tới đây, còn lại đến được Nam Quốc hay không phải dựa vào bản thân"
Lúc này Hạ tướng quân mới buông ra vào câu cảm tạ va nói "Tam Hoàng Tử... sống tốt không?"Mục Thư gật đầu "Hắn tốt. Khi thời cơ đến, các người sẽ gặp lại nhau"
Hạ tướng quân vẫn lo lắng "Tại sao Bình Vương ngài lại cứu chúng ta? Hoàng huynh sẽ không làm khó dễ ngài sao?" Nhớ lại lời đồn về Bắc Vương và cái nam sủng trong xe, y ngập ngừng nói "Có phải Tam Hoàng Tử hứa hẹn gì với ngày không?"
Mục Thư cũng hiểu y muốn nói gì "Ta đã cho người thế ngươi. Hoàng huynh không biết cái ngươi đã thoát" Hắn ngừng lại "Tam Hoàng Tử thật sự ta cũng chưa đụng vào, nhưng nguyện vọng của y cũng là nguyện vọng của ta" Nói xong, hắn lên xe rời đi.
Thuật ẩn thân thuận tiện cho hắn di chuyển nhưng bị vướng hai người kia nên không sử dụng được. Hai người này dù võ công cao cường, có thể di chuyển kính đáo trong một quãng ngắn nhưng đi xa quá nguy hiểm. Hắn cũng không thể dùng ma khí trước mặt Hạ tướng quân và Trung phó tướng nên cũng không thể khống chế khí ức của cái thị vệ cai thành. Còn với cái thị vệ trong ngục, hắn chỉ giải thích là hắn dùng hương mê, họ cũng không nghi ngờ gì. Tốt hơn hết là đường đường chính chính đi ra khỏi cổng thành.
Tần Thiên Anh mấy ngày nay vẫn lo nghĩ chuyện Hạ tướng quân, nhưng y giữ lời hứa với Mục Thư, chăm chỉ học nấu ăn. Các hạ nhân khác bị Bình Vương giáo huấn một hồi cũng tỏ ra thái độ tốt với y hơn trước. Thấy tối qua trời lạnh mưa rơi, nhớ đến Bình Vương thích ăn tiểu long bao, y bắt đầu nấu nước canh và nhào bột. Dù cứu được hay không Bình Vương cố gắng giúp mình thì y cũng phải báo đáp một chút.
Khi đang nhào bột thì nghe hai hạ nhân xì xào, mặc dù giọng nhỏ nhưng y là người có võ nên nghe được dễ dàng. "Bình Vương bây giờ cũng hết sủng tên kia rồi. Nghe nói sao một lần ân ái kia, mấy ngày không gặp hắn nữa""Ta còn nghe nói đem qua hắn gọi sáu tên nam sủng thay phiên hầu hạ nữa""Ngươi nghe sai rồi, hình như là sáu tên cùng lúc hầu hạ cả đêm. Tên này mặt mày sáng hôm sau đều đờ đẫn, Bình Vương sắc mặc cũng không tốt"
Tần Thiên Anh nghe như vậy, không hiểu sao nổi giận nén bột xuống đất. Cái tên này nói thích hắn chỉ là cửa miệng, kết quả là vẫn mây mưa bên ngoài. Không ngờ vừa nhắc, Bình Vương lại đến, sắc mặt quả thật không tốt, làm y lại nổi giận thêm mấy phần. Quả thật dâʍ đãиɠ như lời đồn.
-----------
Mục Thư quả thật hơi mệt, sau khi giúp hai người kia đi mất một đêm, hắn về còn phải xóa kí ức mấy nam sủng kia. Linh khí ở đây lại quá ít, hắn hồi phục thật lâu. Cũng may hắn không biết mình vừa mới mất phần ăn, nếu không có thể đem mấy tên nhiều chuyện kia ra đánh một trận.
Thấy nam chính mặt khó chịu, hắn đoán y chắc là nóng lòng về hai người kia. Y đuổi cái hạ nhân kia ra ngoài, kéo nam chính lại gần lò bếp ngồi. Hắn thật sự thích ngồi gần bếp nói chuyện, vừa ấm, vừa gợi lại khi xưa hắn hay cùng sư phụ luyện đan.
"Kỳ Kỳ, ta thả tướng quân và tướng phó đi rồi"Tần Thiên Anh ngạc nhiên, sao hắn biết ngũ danh của y. Trước ki đi, Mục Thư hỏi Tạ tướng quân một bí mật về nam chính mà chỉ ít người biết, chứng tỏ hắn đã giúp thả người đi.
Tạ tướng quân tất nhiên đưa ra một bí mật không tổn hại đến Tần Thiên Anh, cho Mục Thư biết ngũ danh của y. Tấn Thiên Anh biết Hạ tướng quân là người nào, tra tấn cũng sẽ không khai ra gì, nếu y nói thì Bình Vương quả thật thả người
Mục Thư tóm tắt kể lại chuyện qua, sửa lại vài chi tiết. Hắn nói là hắn dùng hương làm ngất cai ngục rồi kiếm người thế vào giả làm Hạ tướng quân và Trung phó tướng. Sau đó, cùng nam sủng đem họ ra ngoài rồi trở về.
Tần Thiên Anh nghe đến đây biết là y hiểu lầm. Người nọ giúp y cả đêm không ngủ nên bây giờ mệt mỏi. Sực nhớ đến bột đã bị quăng đi. Y hơn chột dạ,y hỏi câu Mục Thư mong đợi đã lâu
"Đói không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT