Cuộc thi săn bắn đã bắt đầu, tất cả những vương tôn hoàng thất đã lên ngựa vào rừng săn thú. Một mình Uyển Lam ngồi trong lều cũng thấy chán nên nàng ra ngoài tản bộ quanh bờ hồ. Cầm những hòn sỏi ném xuống nước, Uyển Lam không hay biết trong bụi rậm gần đó có tiếng xột xoạt, càng lúc càng rõ. Nàng ngoảnh đi ngoảnh lại liền không thấy một ai, chỉ có một mình nàng ở đây khiến cho nàng sợ hãi. Bỗng từ trong bụi rậm nhảy ra một con thỏ trắng thật dễ thương. Uyển Lam bước tới dùng tay nắm tai nó rồi thở dài nhẹ nhõm:

- Thì ra là ngươi! Ngươi có biết ngươi sắp doạ chết ta rồi.

Con thỏ này thật dễ thương, nếu có thể mang nó về nhà được thật là tốt. Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Uyển Lam để con thỏ trong vòng tay của mình, nàng muốn con thỏ này bình an vô sự trở về nhà của nó. Hàn Phong vừa định giương cung bắn con nai thì thấy Uyển Lam đang ôm con thỏ thì hạ cung xuống:

- Nàng không ở trong lều lại ra đây lam gì ?

Uyển Lam bối rối:

- Ta chỉ là buồn chán nên mới đi dạo.

Thấy Hàn Phong cứ nhìn chăm chăm vào con thỏ, Uyển Lam vội ôm chặt con thỏ cố tình không cho Hàn Phong cướp đi thỏ con của nàng. Hàn Phong thấy như bị khinh thường, hắn mà thèm cướp đi con thỏ của nàng sao ?

- Lên ngựa đi, ta đưa nàng về bãi săn.

Uyển Lam đành thả thỏ con về rừng, nàng leo lên ngựa cùng Hàn Phong, Hàn Phong ngồi phía sau vòng tay ra phía trước giữ cương. Hắn không thúc ngựa chạy nhanh mà từ từ lướt qua trên cánh đồng cỏ. Uyển Lam suy nghĩ một lúc liền hỏi Hàn Phong:

- Vương gia! Nếu ta nói ta không có hãm hại gia đình của Diệp Hạ Du, chàng có tin ta ?

Hàn Phong không trả lời, sự việc này đã rõ ràng trước mắt, chính hắn cũng đã cho người điều tra, bây giờ lại hỏi hắn như vậy.

- Tin hay không cuối cùng thì ngôi vị vương phi cũng thuộc về Uyển Lam tiểu thư không phải sao ?

Uyển Lam buồn so không hỏi nữa, câu trả lời này nàng cũng đủ biết là hắn không tin nàng. Phong! Nếu một ngày chúng ta không thể hoà hợp, thì ta nguyện sẽ ra đi để chàng được hạnh phúc.

Sau khi từ trường săn trở về thì có vẻ như hai người càng có tiến triển, hằng ngày hắn đều ghé qua Mẫu Đơn Uyển để ăn cơm cùng nàng. Uyển Lam cũng không còn hằng học như trước, nàng từ động chuyển sang tĩnh, như một con búp bê xinh đẹp bằng sứ không cảm xúc. Việc này không tránh khỏi đã truyền đến tai của Hạ Du, ả ta đang lựa trâm thì không vui hất hết cả đồ trên bàn xuống, từ lúc nào mà người ả yêu lại không đem ả vào trong mắt, khoảng cách ngày càng xa dần. Tiểu Thuý sợ hãi khuyên răn:

- Nương nương bớt giận!

Hạ Du trừng mắt:

- Câm miệng!

Tiểu Thuý phát hiện chủ tử của nàng thật đã thay đổi, không còn nhu mì hiền lương như trước. Gần đây vương gia ít ghé qua Dạ Lan Uyển khiến cho tâm trạng của trắc phi không được tốt.

- Tiểu Thuý! Ngươi nghe ta nói ...

Tiểu Thuý xanh mặt nhìn chủ tử của mình, làm chuyện ác như vậy quả thật nàng không dám nhưng bây giờ cãi lời không biết cái mạng nhỏ của nàng còn giữ được không huống chi là ... Ánh mắt của Hạ Du làm cho Tiểu Thuý phải khiếp sợ, bao nhiêu sự tàn ác, bao nhiêu sự ganh ghét đố kị đều dồn vào đôi mắt đó.

- Tiểu Thuý! Ngươi là a hoàn của ta, nếu ngươi bán đứng ta thì coi chừng cái mạng của muội muội ngươi.

Tiểu Thuý vội quỳ xuống:

- Nương nương tha mạng! Muội muội vẫn còn nhỏ, Tiểu Thuý sẽ theo những gì nương nương sai bảo...

Hạ Du hài lòng:

- Tốt! Nhớ kỹ lời ngươi vừa nói. Còn bây giờ mau nhanh đến Bách Hoa Lâu tìm Phi Yến tỷ cho ta.

Sau khi Tiểu Thuý đi khỏi, Hạ Du nắm chặt bàn tay lại. Đường Uyển Lam! Ta xem ngươi còn có thể hống hách được bao lâu ? Ngôi vị vương phi đó phải là của ta.

Vài ngày sau, Hạ Du viện cớ không khoẻ nên đành xuất phủ về Hà gia một vài ngày. Trước khi đi, ả đến Mẫu Đơn Uyển xin phép được xuất phủ, Uyển Lam không thắc mắc gì nhiều, một ngày ả không ở phủ là Uyển Lam lại thấy thoải mái hơn nhiều, không phải đối diện với sự giả tạo của ả. Chưa được một ngày, tới gần tối đã thấy trong phủ nháo nhào, Ngọc Nhi cùng Tiểu Nhã vội chạy vào Mẫu Đơn Uyển:

- Nương nương! Trắc phi đã hồi phủ.

Uyển Lam vẫn không rời khỏi quyển sách:

- Vậy thì sao ? Nàng ta muốn đi hay ở cũng có liên quan gì tới ta.

Ngọc Nhi bất ngờ trước thái độ dửng dưng của Uyển Lam:

- Nương nương! Người không biết thật sao ? Trắc phi đã xuất phủ nhưng giữa đường lại gặp thích khách, nghe nói bị thương rất nặng hiện đang Dạ Lan Uyển.

Uyển Lam liền bỏ quyển sách trên tay xuống, nàng ta bị thương rồi ? Vương phi như nàng chảng phải cũng nên có mặt. Nói xong Uyển Lam cùng hai a hoàn tiến về Dạ Lan Uyển. Bên trong Dạ Lan Uyển, mọi người đều ra vào xuyên suốt với vẻ mặt lo lắng, Hàn Phong sốt ruột đi qua đi lại làm thái y không cách nào tập trung:

- Sao rồi ? Nàng ấy như thế nào ?

- Bẩm vương gia, vết thương lưng quá nặng, là do vật sắc nhọn làm tổn thương, có lẽ sẽ để lại sẹo nhưng vương gia có thể yên tâm, thần sẽ viết đơn thuốc, hằng ngày nương nương chịu khó uống thuốc và bôi thuốc thường xuyên thì không có gì phải lo nữa. Hơn nữa, do thể trạng nương nương suy nhược cộng với với vết thương khiến cho thai nhi không còn giữ được.

Hàn Phong lúc này mới chết lặng, có thai ? Hắn sắp làm cha rồi nhưng sao ông trời lại cho hắn vuột mất cơ hội này. Hắn hận, hận ai đã giết chết con hắn.

- Trác thị vệ! Ngươi cho người điều tra việc này là do ai làm, ta muốn bọn người đó phải sống không bằng chết.

Uyển Lam nãy giờ quan sát tình hình hiện tại. Sao khi không nàng ta lại gặp thích khách, nàng ta có thù với ai sao ? Nhìn người đang nằm trên giường bất động, hơi thở yếu ớt, Uyển Lam cũng muốn bước tới hỏi thăm nàng ta nhưng có lẽ nàng nên về thì hơn. Mất đi hài tử mẫu thân nào không đau chứ ? Dù nàng ta là giả tạo hai mặt nhưng dù gì cũng là phận nữ nhi, cũng muốn yên bình, cũng thương hài tử của mình. Nhẹ nhón gót quay về Mẫu Đơn Uyển, lúc này Hàn Phong mới chú ý nãy giờ một thân bạch y đó đã đứng đây bao lâu rồi, nhưng hiện tại Hạ Du đang mê man như thế này, hắn thật không muốn rời xa nàng nửa bước

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play