Trên xe bus về trường, Bạch Dĩnh không nói lời nào với Bối Kỳ, nàng cũng không muốn xen vào gia đình người khác, nhưng mà không phải Bối Kỳ hành động như vậy với mẹ mình thật quá đáng sao? Rõ ràng ánh nhìn của mẹ Bối Kỳ hiền dịu đến thế, ấm áp đến thế, nhớ tới ánh nhìn của mẹ mình Bạch Dĩnh chỉ thấy nổi da gà, mẹ nàng mà nhìn chằm chằm, sau đó thể nào cũng lộ chân thân cạp vào đầu nàng.
– Mình nghĩ cậu nên đối tốt với mẹ cậu hơn- Dĩnh lấy trong túi ra hai viên kẹo, ném cho Bối Kỳ một viên.
Bối Kỳ nhận lấy, bóc vỏ rồi cho vào miệng mình: – Mình ghét mẹ, mẹ không cho mình nhận cha.
– Tại sao?
- Mẹ chỉ nói, đến một ngày con sẽ biết. Mà cậu biết không, cha mình là một người giàu, nếu được cha chăm lo mình cũng chẳng cần phải lấy học bổng với đi làm thêm rồi.
- Giàu cỡ nào?- Thật ra Bạch Dĩnh rất vui, vậy là Vịnh Thi không có nam nhân bên cạnh, nàng cũng không hiểu vì sao nàng vui. Chỉ biết trong lòng hồ ly đang nở hoa, bông hoa tung lên, làm một cơn mưa ngàn hoa rơi xuống đất.
Bối Kỳ đẩy đưa cục kẹo trong khoang miệng mình, ngẫm một lúc rồi nói: – Thật ra, cha mình chỉ là giàu nhờ trồng lúa này nọ thôi, không phải nức đố đổ vách, nhưng nếu mình về với ông có thể đi du học rồi.
– Thật ra, Bối Kỳ này, nếu cha cậu muốn chăm cho cậu, ông đã chủ động chăm rồi, đừng giận mẹ mình.- Bạch Dĩnh giả vờ trưởng thành nói, thật ra nàng cũng không muốn Bối Kỳ bất hòa với mẹ nàng, vì như vậy Vịnh Thi sẽ không vui. Nàng nghĩ vậy.
Nghĩ cũng đúng, Bối Kỳ trầm ngâm suy nghĩ, Bạch Dĩnh để yên cho nàng nghĩ. Quả thật là như vậy, đàn ông đỉnh thiên lập địa, muốn chăm con mình thế nào mà không được. Nhưng, Bối Kỳ cũng không phải chỉ vì như vậy mà xa cách mẹ mình.
Nàng sợ ma, rất sợ.
Ở gần mẹ không ma nhỏ thì ma lớn, không phải ma dữ thì là ma hiền, nàng sợ chết khiếp. Cho nên từ năm hiểu chuyện đã tránh xa mẹ, có lẽ vì vậy mẹ và cha không sống chung được với nhau, có lẽ vì vậy nên gia đình nàng mới đổ vỡ.
Hai người không nói gì, mỗi người một tâm tư đi về kí túc xá trường.
Học một mạch cho tới chủ nhật, các nàng chia tay ai về nhà nấy, có người ở xa quá nên ở lại trường, trong đó có Bối Kỳ. Tuy nhà Bối Kỳ không xa nhưng nàng cũng không muốn về, Bạch Dĩnh đành từ biệt nàng, đi về nhà mình thăm gia gia, thăm cha thăm mẹ.
Nhà nàng hơi xa trường một chút, gần rừng, đi khoảng một tiếng đồng hồ xe bus mới tới. Nhà tuy rộng nhưng chẳng có ai, Bạch Dĩnh chạy ở đại sảnh, không có, nhà bếp cũng không, phòng riêng cũng không. Những lúc không có ai như vậy chắc hẳn là đang ở trong mật thất lộ chân thân cho thoải mái.
Cửa mật thất ở trong thư phòng của gia gia, cái bình cổ, xoay một cái giá sách sẽ mở ra. Mấy hôm trước gia gia gọi nàng nói ngài còn cài mật khẩu là giọng nói, password là:
Bạch Dĩnh cảm thấy gia tộc mình thật điên rồi, nàng cười đúng tám tiếng, cửa mở ra. Thì ra cha mẹ nàng đang lộ chân thân nằm cuộn ở trên chiếc gối mềm, gia gia cùng nãi nãi đang nằm trên một thảm cỏ. Đây là họp gia đình thường niên của nhà nàng.
– Cò trắng đâu?- Mẹ nàng ngước mắt hồ lên, hỏi.
– Cò trắng bận đi thực tập.
Bạch Dĩnh cuộn mình, biến thành hồ ly lông trắng mướt nhảy vào chính giữa nãi nãi mình, cuộn vào người bà, dụi đầu. Sưởi ấm dưới ánh sáng của dạ minh châu là thích nhất, giữ mãi hình người cả tuần cũng khiến cho hồ ly mệt mỏi.
– Học hành sao rồi? Ta kêu ngươi ở đây ngây ngây ngô ngô là được rồi, bon chen với bọn con người làm gì- Mẹ Dĩnh trách móc, muốn đi lại gần con mình nhưng sợ ánh nhìn của nãi nãi, chung quy là không dám qua.
– Con có nhiều thời gian rảnh quá làm gì, đi dạo một vòng nhân sinh cho vui. –Bạch Dĩnh nhìn qua nãi nãi mình, nói- Ha, nãi nãi ha.
– Đúng rồi, Dĩnh Nhi đúng.- Nãi nãi yêu thương mi lên tai hồ ly dỏng lên của nàng.
Mẹ Dĩnh hừ một tiếng, nằm sát vào chồng mình không nói gì nữa. Buổi trưa hồ ly các nàng cũng chẳng ăn gì, mẹ nàng đổ một ít hạt ra, dạo này có vẻ theo phong cách nước ngoài, không ăn thịt nữa. Bắt chước cáo fennec ăn hạt. Tuy không thành bữa chính của Bạch Dĩnh được, những hạt cũng ăn chơi được, không tệ.
– Ăn nhiều mấy cái này, thận sẽ không tốt đâu.- Bạch Dĩnh đem một loạt bài báo ra nói, dọa cho mấy con hồ ly ở đây ăn lại thức ăn truyền thống.
Ngồi một lúc thì cò trắng tỷ tỷ cũng về tới, nàng vứt cái cặp rồi phi lại một góc nằm, thả lỏng thân mình, thoải mái giang tay giang chân mà nằm.
Tự nhiên lúc này trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh của Vịnh Thi, giờ này Thi của nàng đang ăn gì, đang làm gì. Có phải.. đang tắm..
– Biếи ŧɦái!- Tự nhiên Bạch Dĩnh lại la lên, năm cái đầu hồ ly nhất loạt quay lại nhìn nàng, Bạch Dĩnh bối rối, ấp úng: – Đang suy nghĩ một xíu chuyện, mọi người đừng nhìn nha…
Có gì mà biếи ŧɦái, nàng ấy chân chính nhỏ hơn mình một ngàn tám trăm tuổi, dù sao cũng là muội muội của mình. À không, Vịnh Thi gọi nàng là bà cố của bà cố luôn còn được. Nghĩ vậy tâm tình liền trở nên thoải mái hơn. Người đó là mẹ của bạn mình, đối với mình chẳng có quan hệ gì, có gì phải ngại?
Phải rồi, nàng phải kết bạn với người đẹp đó.
Dù sao nàng cũng là sinh vật con người xinh đẹp đầu tiên nàng gặp. Nét đẹp đó, phải nói là đến giờ Bạch Dĩnh vẫn chưa quên. Nghĩ là làm, Bạch Dĩnh đứng lên, biến lại thành người rồi chạy ra mật thất.
Theo sau là tiếng rống, "Nha đầu chết tiệt, đóng cửa lại cho ta mauuu" của mẹ nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT