Càng ngày Quế Anh và Vương Khôi càng cãi nhau nhiều hơn, Vịnh Thi nghe lần một còn thấy lo lắng, lần thứ hai còn bồn chồn bất an, lần thứ ba còn hơi băn khoăn, lần thứ mười, mười một nàng liền thản nhiên như không. Nếu vài lần đầu điều đó xảy ra thì là do mâu thuẫn của hai người, nhưng nhiều lần như thế xảy ra là do Quế Anh ngu ngốc, không hơn không kém.

Trong khi Vịnh Thi trở nên thản nhiên thì Thư Vũ ngày càng trở nên lo lắng hơn, nàng ấy rất nhạy cảm, chỉ cần nghe một tiếng động lớn liền chạy sang chỗ của Quế Anh xem. Vịnh Thi biết tình cảm của Thư Vũ dành cho Quế Anh sâu đậm đến mức nào, chỉ e Quế Anh sẽ không đền đáp nổi, cũng không trân trọng Thư Vũ.

Hai người ở cổ đại thấm thoát cũng đã gần hai tháng, thế nhưng sự việc vẫn không có tiến triển gì nổi bật. Vương Khôi vẫn ở trong biệt viện của Thư Vũ, nhưng tình cảm của Quế Anh và Vương Khôi trở nên tệ đi. Vịnh Thi nghĩ, có lẽ duyên của Vương Khôi và Quế Anh cũng sắp tận. Mà khoản nợ mà hai người nợ nhau, Vịnh Thi nghĩ nàng có thể ngăn được.

Quế Anh một mặt muốn tin Vịnh Thi, một mặt lại muốn tin Vương Khôi. Không thể nào đấu tranh được tâm trí đơn giản của mình. Vương Khôi càng ngày càng lộ ra bản tính nóng giận và xem thường nàng, Quế Anh cảm nhận rõ ràng được điều đó. Nàng biết nàng là kỹ nữ, nhưng nàng.. không phải hắn đã biết điều đó khi hắn đến với nàng sao?

– Thư Vũ? Cô để ý Quế Anh sao?- Vịnh Thi giúp Thư Vũ nhúng đồ xuống nước, quần áo cổ đại tương đối dày, mỗi lần giặt không khác gì cực hình.

Thư Vũ ngừng tay lại, ngạc nhiên hỏi: – Để ý? Là như thế nào?

– Tôi thấy cô.. yêu Quế Anh đúng không?- Vịnh Thi ít khi nào bàn chuyện yêu đương cùng người khác, nàng cảm thấy khá kì quái, cũng may là ban nãy nàng đã phân phó được Bạch Dĩnh đi ra phố mua giúp nàng đồ ăn vặt, bằng không thì tự rước mất mặt.

Thư Vũ giật mình đến mức rơi luôn cả y phục nàng đang cầm trên tay, chiếc áo nhẹ nhàng chìm xuống dưới nước, Thư Vũ cúi người định nhặt nhưng Vịnh Thi nhanh hơn, nàng giơ tay sâu xuống nước mang chiếc áo trở về bờ.

– Cô yêu Quế Anh!

Vịnh Thi khẳng định.

– Yêu? Muội đang nói gì vậy?- Thư Vũ ngạc nhiên đến độ mặt mày tái mét nhìn Vịnh Thi.

Vịnh Thi lại một lần nữa khẳng định: – Cô yêu Quế Anh! Cô biết không? Yêu..? Thời nào cũng có yêu mà..? Thời này gọi là gì nhỉ? Tương tư? Ý trung nhân?

– Muội điên rồi!- Thư Vũ đứng lên, ném bộ y phục màu tím nhạt của Quế Anh vào trong thau rồi ôm thau đồ ngang hông đi vào trong nhà.

Vịnh Thi nhanh nhẩu đứng lên, giơ hai tay chắn trước mặt Thư Vũ: – Cô yêu Quế Anh, điều này hoàn toàn không có gì sai!

– Muội muốn như thế nào..?- Thư Vũ mệt mỏi đứng lại, thau đồ bên hông nàng nặng hơn bao giờ hết, lòng nàng cũng chùng xuống.

– Tôi muốn cô nhận ra, cô yêu Quế Anh rất nhiều. Cô không nỡ khi thấy cô ấy chịu tổn thương, cô không nỡ bỏ mặc cô ấy, cô cũng không nỡ rời xa cô ấy. Tất cả là do tình yêu, cô đã tương tư Quế Anh rồi.

– Vịnh Thi ơi, muội quên đi tư tưởng đó đi. Ta là quá phụ, còn là nữ nhân, nữ nhân và nữ nhân làm sao phát sinh được thứ gọi là tương tư?- Thư Vũ thở dài một hơi- Ta biết muội nghĩ ta lo lắng cho Quế Anh như vậy là quá nhiều, nhưng Quế Anh rất ngây ngô, ta không giúp muội ấy, ai cũng có sẽ khi dễ nàng.

– Thư Vũ! Như vậy gọi là tình yêu rồi, khi Quế Anh đau cô còn đau hơn gấp bội, khi Quế Anh buồn, cô còn buồn hơn gấp ngàn lần. Yêu với không yêu khác nhau ở ánh mắt cô dành cho Quế Anh, cô không nhận ra sao?

– Vịnh Thi.. Tôi không có!!

Đôi mắt Thư Vũ bỗng chốc đỏ lên, từng giọt nước mắt như châu ngọc lăn xuống trên gò má. Nàng ấy ném thau đồ trong tay xuống đất rồi ngồi sụp xuống khóc nức nở. Yêu hay không yêu, chính bản thân Thư Vũ rõ hơn tất cả. Nàng đã cố kìm nén xuống tình cảm của mình mỗi khi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Quế Anh, thế nhưng bây giờ Vịnh Thi lại nhẫn tâm đào lên, đem chúng phơi bày ra ánh sáng.

Thư Vũ đương nhiên biết mình dành tình cảm cho Quế Anh, sâu nặng đến nổi nàng có thể giao tất cả những gì nàng có, nàng dám đảm bảo sẽ không thể nào kém hơn Vương Khôi. Thế nhưng sau bao nhiêu nỗ lực Thư Vũ vẫn không có được một ánh mắt xem trọng của Quế Anh, một câu nói cảm ơn, hay một ánh nhìn không vội vã. Quế Anh mà nàng ngưỡng mộ hệt như một cánh chim trời, nàng ấy sống buông thả, tự do, không gò bó, còn Thư Vũ nàng lại là một chú mèo nhỏ bị xích vào cột nhà, cả ngày chỉ biết nhìn bầu trời sâu rộng, ngưỡng mộ và yêu thương chú chim trời kia.

Nàng từ ngưỡng mộ trở nên yêu thích, ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn. Nàng cố gắng dìm xuống nội tâm thét gào của mình, thế nhưng Vịnh Thi lại một mực muốn lôi chúng ra, phơi bày chúng dưới ánh sáng mặt trời. Thư Vũ thẹn quá hóa giận, nước mắt không ngừng rơi, đến nỗi Vịnh Thi còn bối rối không biết giải quyết thế nào.

– Đừng khóc, tôi bày cho cô cách thử lòng Quế Anh nhé. Tôi cảm thấy Quế Anh cũng không phải vô tình với cô.

Thư Vũ ngước đôi mắt ẩm nước của mình lên nhìn Vịnh Thi, nghi hoặc.

– Ngày mai sẽ bắt đầu một vở diễn, nhưng tôi muốn cô cùng tôi phối hợp. Phiền thật chứ, nếu cô có yêu nói đi ngại gì?

Thư Vũ im lặng không nói, chỉ lau đi nước mắt của mình.

Ngày hôm sau Vịnh Thi và Bạch Dĩnh đi ra khỏi Từ Châu hai ngày, hai người tuyển chọn một nam nhân sức dài vai rộng, dáng vẻ hiền lành. Bạch Dĩnh lấy trong túi ra một túi nhỏ bạc, nói với hắn: – Bây giờ cậu hợp diễn cùng chúng tôi, đây là bạc ban đầu cậu nhận, sau này sẽ gửi thêm.

Vốn chỉ làm nông, bạc vụn hắn có thể cầm tới nhưng chưa nghĩ đến một ngày cầm được nhiều bạc nguyên đến vậy. Cậu nông dân vui mừng nhìn bạc trong tay mình, hỏi: – Các người muốn ta làm gì?

Vịnh Thi hơi cười: – Đến nhà hỏi cưới một cô nương, chỉ là giả vờ thôi, hết một tháng tôi trả cậu về, hoàn toàn không sứt mẻ gì. Cậu có vợ chưa?

– Chưa có- Cậu thanh niên thật thà lắc đầu.

– Vậy càng tốt, như vậy đi, ngày mai tôi lên phố trên chuẩn bị sính lễ cho cậu. Sau đó tôi về bàn bạc với Thư Vũ cô nương trước, ngày mốt cậu cùng mọi người cứ rước sính lễ qua dạm hỏi, được chứ?

– Được! Đương nhiên được.

Như vậy là mọi chuyện đã xong, Vịnh Thi cùng Bạch Dĩnh đi lên phố trên lựa một ít vật dụng làm sính lễ. Hai người được Diêm đế cho rất nhiều bạc, thế nên ở cổ đại cũng phung phí không ít, mua thêm vài sấp vải mát mẻ mặc. Bạch Dĩnh chạy lại gần một chú bán hồ lô đường, lấy vài xu lẻ trong túi ra mua hai xâu, nàng một xâu, Vịnh Thi một xâu.

– Bà xã- Bạch Dĩnh đưa một xâu hồ lô ngào cho Vịnh Thi, Vịnh Thi vui vẻ ngậm một viên nhai trong miệng. Không nghĩ một ngày làm đạo diễn một chuyện tình lại thấy vui vẻ đến vậy, cổ đại thật tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play