– Dì Tình, con đi học nhé.

Bối Kỳ ôm Hạ Tình một cái, sau đó quẩy ba lô lên vai đi ra cổng, Vịnh Thi đưa chìa khóa xe của mình cho con bé, dặn dò một chút rồi để Bối Kỳ tự lên trường. Trước khi đi khỏi, Bối Kỳ còn ẩn ý nháy mắt với Hạ Tình một cái.

Tiễn Bối Kỳ đi học xong, Hạ Tình mang bản thiết kế quán ăn cho Bối Vịnh Thi xem, Vịnh Thi liền ngạc nhiên không thôi: – Cậu định mở nhà hàng? Không phải bên ấy đang làm ăn tốt sao?

– Mình muốn về nước, ở bên đó lâu lắm rồi. Cậu không cho mình về?

– Ý mình không phải vậy, cậu biết mà Tiểu Tình- Vịnh Thi nhận lấy bản vẽ, xem sơ lược một chút, dù sao nàng có xem cũng không hiểu gì. Hạ Tình tỉ mỉ giảng giải cho Vịnh Thi chỗ nào sẽ như thế nào, chỗ nào đặt cái gì, Vịnh Thi gật gù, đôi khi xen vào hai ba câu góp ý.

Hạ Tình có một mái tóc quá vai thẳng mượt, mùi thơm hoa lan thoang thoảng trong không khí, mùi dầu gội cũng y hệt như mùi của Vịnh Thi, là dầu gội hai mươi lăm đồng. Vịnh Thi buồn cười trêu: – Ở bên ấy cũng có dầu gội này?

– Mình nhờ người mua gửi qua đấy- Hạ Tình lấy một lọn tóc để ngang mũi hít một hơi, mùi hương này, mùi hương của Vịnh Thi. Những ngày rời xa Vịnh Thi chỉ còn lại mùi hương quen thuộc này vương vấn nàng, nỗi nhớ cồn cào không có cách nào dìm xuống, chỉ còn cách mượn vật tưởng nhớ người.

Vịnh Thi lật ngang lật dọc bản thảo, Hạ Tình nhìn nàng, ngay cả động tác vén tóc qua mang tai Hạ Tình cũng không bỏ qua. Vịnh Thi của nàng thật đẹp, Vịnh Thi.. Cho dù thời gian có ghé đến bên người Vịnh Thi, nàng ấy vẫn không già đi, hệt như năm Hạ Tình mười ba tuổi lần đầu tiên gặp nàng.

Còn nhớ một ngày cuối thu, Hạ Tình thong dong mang cặp đi về nhà, khi đi ngang qua bãi đất trống vô tình bắt gặp một cô bé đang đứng nói chuyện với bức tường, đáng lẽ ra nàng phải hoảng sợ, nhưng nàng lại không, chỉ thấy cô bé ấy rất đẹp, rất ma mị. Sau hôm đó Hạ Tình biết được cô bé đó là cô bé lập dị lớp bên, người u uất đến nỗi không ai biết nàng ấy có tồn tại, Bối Vịnh Thi. Năm đó hoa khôi Linh Tú cũng không bằng một góc của Bối Vịnh Thi, thế nên Hạ Tình để ý thấy Vịnh Thi hay bị đám bạn của Linh Tú chặn đường về, tuy là bị chặn đường đánh nhưng Vịnh Thi lại rất nhã nhặn, hệt như bụi trần một chút cũng không thể vương lên gót ngọc của nàng.

Năm học sau, Hạ Tình nhõng nhẽo đòi cha mẹ nàng chuyển lớp, chuyển đến lớp của Bối Vịnh Thi học, từ đó mới tiếp xúc với Vịnh Thi nhiều hơn. Nhưng nàng càng tiếp xúc nhiều với Vịnh Thi, nàng cảm thấy bản thân mình rơi vào muôn vạn trầm luân, nàng như lạc lối giữa đôi mắt đen láy của nàng ấy, mãi không muốn chia xa.

– Cậu nghĩ gì mà ngẩn người?- Vịnh Thi huơ huơ tay trước mặt Hạ Tình, thu lại hồn phách đang thất lạc của nàng ấy.

Hai người im lặng ngồi xem tivi với nhau, quen biết Vịnh Thi bao nhiêu năm, Hạ Tình đương nhiên biết thói quen của Vịnh Thi khi ở một mình. Đôi khi Vịnh Thi sẽ đi tưới cây, đi tản bộ, ngắm trẻ em, xem tivi,.. Chơi với Vịnh Thi, Hạ Tình bắt buộc phải theo nàng ấy. Mười mấy năm nay Hạ Tình đều về thường xuyên, hầu hết cũng vì nhớ cô bạn này.

Năm Hạ Tình mười tám tuổi, nàng tự đi kiếm việc làm thêm, dành dụm tích góp được một số tiền, nàng dùng số tiền đầu tiên đó đi mua vé máy bay về nước kiếm Vịnh Thi. Không ngờ khi nàng về tới, con của Vịnh Thi đã biết đi. Phản ứng đầu tiên của Hạ Tình đương nhiên là giật mình, nàng nghi hoặc hỏi:

– Cậu nhặt được đứa nhỏ này ở đâu vậy?

Vịnh Thi của nàng gầy hơn mọi khi nhưng phong tư trác tuyệt, dáng vẻ càng thêm trưởng thành chững chạc, nàng ấy bế tiểu nha đầu Kỳ Nhi lên, mỉm cười nói với nàng: – Mình tự sinh đấy.

– Thật? Cậu.. Từ lúc ở thành phố A là có con rồi đúng không? Cậu giấu mình?- Hạ Tình bỗng chốc tức giận, nàng cau có mặt mày, không thèm nghe Vịnh Thi giải thích điều gì cả.

Nhớ lại khi còn nhỏ, Hạ Tình chỉ thấy buồn cười. Nhìn qua thì thấy Vịnh Thi tựa đầu vào ghế ngủ say sưa rồi, vẫn cái tật không thể xem hết bộ phim, Hạ Tình mỉm cười ghé sát mặt vào mặt Vịnh Thi, chỉ muốn cảm nhận từng hơi thở nhẹ nhàng của nàng ấy.

Vô tình Hạ Tình thấy bên trong áo của Vịnh Thi một vài dấu hôn ngân đỏ ửng, nàng vô thức giật mình, sau đó ghé mắt vào xem, quả thật là hôn ngân! Vịnh Thi của nàng đã có ý trung nhân rồi sao? Sao nàng không biết?

Hạ Tình hơi lấy tay khều nhẹ cổ áo của Vịnh Thi, làn da trắng nõn nà của Vịnh Thi chằng chịt vết hôn xanh đỏ, điều này sao lại khiến nàng thấy đau lòng đến thế? Hạ Tình đi ra khỏi nhà, nàng lấy điện thoại gọi cho Bối Kỳ.

– Kỳ Nhi, mẹ con đã có người yêu?

– Dạ? Gì vậy dì?

– Mẹ con đang có người yêu sao?- Hạ Tình không nhịn được rút trong túi ra một bao thuốc, châm một điếu, giờ này chắc cũng chỉ có thuốc mới làm nàng tỉnh táo được.

Bối Kỳ nghe điện thoại trong giờ học nên bị các bạn nhìn chằm chằm như đèn pha chiếu rọi vào người, thế nên nàng ôm điện thoại chạy ra khỏi phòng học, hỏi lại: – Người yêu? Mẹ con làm gì có.

– Thật không?- Hạ Tình thắc mắc hỏi, nếu là vậy thì hôn ngân trên ngực là gì? Đừng nói với nàng Vịnh Thi rảnh rỗi vẽ chơi.

Bối Kỳ tựa lưng vào tường, thở dài một hơi: – Con nói này.. Dì Tình.. Nếu dì yêu mẹ con thì dì phải giữ mẹ con, cho mẹ con biết dì yêu mẹ con. Chứ dì nghĩ cứ độc thân bên nhau cả đời là được sao? Dì không nói ra là sợ mất tình bạn giữa mẹ con và dì đúng không?

– Dì đương nhiên là sợ mất mẹ con, con biết tính mẹ con cổ hủ như thế nào mà? Dì..

Hạ Tình nghĩ Bối Vịnh Thi của nàng đã có người yêu, nàng không biết là ai, nhưng đó chính là kẻ để lại dấu vết hoan ái trên người Vịnh Thi của nàng. Càng nghĩ, Hạ Tình càng cảm thấy trong lòng mình nôn nao khó chịu.

– Dì yêu thì mạnh dạn mà cưa cẩm đi chứ!- Bối Kỳ nói, sau đó nghe thầy phát đề kiểm tra liền tắt máy, chạy vào bên trong làm bài.

Trước cửa nhà chỉ còn mỗi Hạ Tình lẻ loi, nàng ngồi xuống bậu cửa, rít một hơi thuốc rồi nhả khói. Vịnh Thi đã có người yêu rồi, trong lòng nàng lại thấy sụp đổ, cả thế giới này như bỗng chốc đổ sập xuống chân nàng. Nàng nhớ có lúc Vịnh Thi từng kêu nàng ngồi bên dưới gốc cây hòe, nàng ấy trải một bộ bài ra, tự bói cho mình một quẻ tình duyên.

– Tại sao lại như vậy?- Vịnh Thi bực bội xáo bài lại một lần nữa.

Hạ Tình lúc đó cũng rất ngạc nhiên: – Sao vậy Thi Thi?

– Mình bói bài không đúng rồi, quẻ bói này nói mình không có nhân duyên!

– Không có nhân duyên?

– Phải, tức là mình không có duyên nợ với người nào cả, để mình bói lại.

Năm lần gieo bài lại là năm lần không có nhân duyên, lúc đó Vịnh Thi nói với nàng: – Vậy chắc là mình không có nhân duyên rồi, buồn thật.

Thật ra lúc đó Hạ Tình rất muốn nói mình sẽ là nhân duyên của Vịnh Thi, nhưng có những thứ, trễ thì đã trễ, hối hận cũng muộn.

Tiếng cửa mở có chút kẽo kẹt do khô dầu, Vịnh Thi tựa người vào thành cửa, hơi mệt mỏi nói:

– Cậu lại hút thuốc?

– Ừ

Vịnh Thi ngồi xuống trước mặt Hạ Tình, nghi hoặc nhìn điếu thuốc còn đốt dở trên tay nàng ấy: – Cậu đang có chuyện buồn?

– Ừ

– Kể mình nghe

Hạ Tình cười buồn: – Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly.

Nguyện có được lòng người trước sau như một, sống bên nhau đến bạc đầu chẳng rời xa. Không yêu nhau cũng được, chỉ cần được ở bên người. Thế nhưng tại sao khi thấy người có bến đỗ, lòng nàng lại trĩu nặng đến thế? Hạ Tình còn không hiểu nổi chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play