Buổi sáng hôm sau hai người lại tiếp tục đi đến trại tâm thần, Bạch Dĩnh cảm thấy tình yêu của hai người họ quá gắn kết, nàng đem chúng đạp đổ cũng không cam lòng. Thế nhưng người và quỷ vốn không thể sống cùng nhau, miễn cưỡng cũng không đem lại kết quả tốt. Nhưng Bối Vịnh Thi của nàng, nàng phải giữ không cho ai đụng đến nàng ấy nữa.

"Đừng đánh Tuệ Tuệ.. Xin cô.. Tôi đi theo cô.."

Trong gió loảng thoảng tiếng nói của Thư Diệp, Bối Vịnh Thi hơi băn khoăn một chút, rõ ràng nàng còn chẳng động đến Tuệ Tuệ? Chắc là vì Bạch Dĩnh đánh vào gáy Tuệ Tuệ khiến Tuệ Tuệ ngất xỉu hôm đó.

– Hm? Cô nói gì?

Rõ ràng là Thư Diệp không thể xuất hiện nếu Bạch Dĩnh cứ kè kè bên Vịnh Thi lúc này. Nhưng Bạch Dĩnh cố tình bám dính, Vịnh Thi cũng hết cách, ai mượn Thư Diệp đem nàng dìm xuống nước.

"Đừng đánh Tuệ Tuệ nữa.."

– Tự nhiên lại đánh Tuệ Tuệ làm gì? Cô muốn nói gì vậy Thư Diệp?- Vịnh Thi có chút cáu bẳn, nàng đẩy cửa phòng của Tuệ Tuệ bước vào trong.

Bạch Dĩnh nghe đến vậy bèn đánh trống lảng: – Trời lạnh quá, đã bảo chị mang găng tay.

– Đeo găng tay sao mà làm việc?- Vịnh Thi lườm Bạch Dĩnh một cái, nàng thấy Tuệ Tuệ sắp bắt đầu giả điên bèn giơ tay ra dấu hiệu bảo nàng ấy ngừng lại, nói: – Không cần diễn nữa, chị biết hết rồi.

Tuệ Tuệ trân người nhìn Vịnh Thi, chị ấy biết rồi thì sẽ ra sao?

– Chị muốn tách bọn em ra đúng không? Nếu chị làm vậy, em chết cho chị xem!- Tuệ Tuệ bắt đầu tự cắn vào cổ tay mình, Vịnh Thi bước lên một bước cản lại, nàng nhanh chóng chụp vào cổ tay Tuệ Tuệ, hốt hoảng.

– Em làm gì vậy?

"Cứu em ấy.. xin cô.. tôi đi, tôi đi!"

Giọng Thư Diệp cứ nỉ non trong gió, Vịnh Thi nghe tiếng khóc ai oán đó, lòng nàng cũng mềm nhũn ra, vành mắt ngay lập tức tràn đầy nước mắt. Nàng quá nhạy cảm rồi.

– Em có cố gắng sống cuộc đời như vậy thì hai năm sau em cũng chết, mà chị nói em biết, khi em chết cũng sẽ không được gặp Thư Diệp. Thư Diệp sẽ sớm bị lôi về Minh giới thôi.

Hàm răng đang cắn cổ tay của Tuệ Tuệ cũng ngưng trọng, nàng rơi nước mắt nhìn Vịnh Thi:

– Chị.. em đau quá.. Em chỉ muốn được yêu.. Sao khó quá vậy chị?

Nước mắt của Tuệ Tuệ rơi càng lúc càng nhiều, nàng buông thõng người như kẻ thơ thẫn, vừa rơi nước mắt vừa oán trách.

– Tại sao cũng là yêu mà chị với người kia hạnh phúc.. Còn em.. Em có cần gì đâu, hai năm nữa em cũng vui lòng, em có cần gì nhiều đâu?

Không nhịn mà nước mắt đầy mặt, Tuệ Tuệ đã lâu rồi không vuốt mái tóc rối bù của mình, nàng cứ ngỡ trốn vào một góc tối tăm như vậy sẽ không ai chia cách hai nàng, hóa ra là không thể. Nàng cũng chỉ muốn được ngày ngày đêm đêm được ở bên Thư Diệp, mặc dù tình yêu của hai nàng còn không có nổi một cái nắm tay, một hành động âu yếm, chỉ nhìn nhau thôi Tuệ Tuệ cũng thấy đủ đầy rồi.

Nhưng ông trời lại trêu đùa hai nàng, người ma khác biệt.

– Vậy chị về! Chị cũng không nỡ chia cắt hai em, hai năm này.. em hãy sống cho thật vui.

"Không được! Cô không được về! Giúp tôi về Minh giới nhận tội đi, xin cô"

Tiếng Thư Diệp bỗng chốc như thét gào, Bối Vịnh Thi chưa kịp bước ra khỏi phòng đã thấy bên ngoài trời tối sầm, xám xịt cả một góc. Nàng thở dài một hơi, nói: – Dĩnh, đi ra ngoài một chút đi.

– Không!!

Dĩnh ta đương nhiên không chịu để người yêu mình lại đó, lần trước đã đủ dọa nàng thót tim rồi. Bối Vịnh Thi dỗ dành một lúc Bạch Dĩnh mới chịu đi ra bậc tam cấp ngồi, với một điều kiện là Vịnh Thi không được ra khỏi phòng, có chuyện gì phải hét thật to. Vịnh Thi hứa rồi thì Bạch Dĩnh mới chịu đi ra chỗ khác ngồi.

– Bây giờ xuất hiện được rồi, chúng ta ba mặt một lời đi.

Một cơn gió lướt qua cửa sổ, Bối Vịnh Thi vô thức rùng người một cái, oan hồn này cũng thật lạnh lẽo, không hiểu hai người này làm cách nào yêu nhau, rõ ràng là khác biệt đến thế kia.

– Tuệ Bảo Bối.. Để chị đi nhé?- Thư Diệp bay lại gần chỗ Tuệ Tuệ, chỉ thấy Tuệ Tuệ cắn chặt răng lắc đầu.

– Đừng đi.. em xin chị! Ở lại với em đi.

Bối Vịnh Thi đi lại gần giường ngồi xuống, hai người này.. Vịnh Thi không muốn tổn thương họ. Không hiểu sao Vịnh Thi lại thấy thương hai người vô cùng, có vẻ như nàng đã hiểu khi yêu người ta sẽ như thế nào, nàng còn yêu một nữ nhân, cảm giác này của hai người họ, nàng nghĩ là nàng hiểu được.

– Em phải ăn uống đúng giờ, đi ngủ không được tung chăn ra, em cũng nên ra khỏi đây.. Tuệ Tuệ.. Chị..- Thư Diệp cũng không nhịn được mà khóc nấc lên, mười mấy năm nay ở bên cạnh Tuệ Tuệ, nói rời đi, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý, còn chưa chuẩn bị cả tình cảm của mình. Nàng phải rời xa Tuệ Tuệ ư? Rời xa trái tim của mình, rời xa tất cả còn xót lại trên đời mình. Tuệ Tuệ từ lâu không phải chỉ là một cái tên, Tuệ Tuệ là tim, là phổi, là tất cả của nàng..

Tuệ Tuệ đứng lên đi lại gần Thư Diệp, quả quyết nói: – Chị mà đi, em sẽ chết theo chị.

– Như vậy đi, tôi giúp hai cô cầu tình Diêm đế.

Bối Vịnh Thi thấy một màn này, lòng nàng cũng không cứng nổi. Thư Diệp nghe đến đó bèn quay sang nhìn Vịnh Thi, ngạc nhiên hỏi lại: – Chị có thể?

Vịnh Thi ậm ừ trong miệng một vài chữ không ai hiểu rõ, vừa ậm ừ vừa gãi cằm suy nghĩ: – Tôi giúp cô chuyển kiếp, nhưng Thư Diệp, cô nên nhớ cô gϊếŧ ba người rồi.

– Phải, tôi gϊếŧ ba người rồi- Thư Diệp đứng đó, trong bóng tối lại tịch liêu hơn hẳn.

Vịnh Thi gật đầu: – Vậy nên nếu cô chuyển kiếp, cô phải chịu hết cực khổ của ba người bị cô gϊếŧ trả lại cho cô.

– Như thế nào?- Tuệ Tuệ cũng không lau đi nước mắt trên má mình đi, chỉ đứng đó ngây ngô nhìn Vịnh Thi.

Nếu nói hẳn ra kiếp số của Thư Diệp, Vịnh Thi không thể. Dù sao công việc sắp xếp đời người này cũng không phải việc của Vịnh Thi, nàng chỉ nói:

– Cái này còn tùy, chẳng hạn như người bị cô gϊếŧ sẽ là con của cô, sẽ là mẹ của cô, sẽ là cha của cô. Cô phải trả nghiệt mà cô gây ra, đương nhiên, Tuệ Tuệ cô cũng có thể đợi Thư Diệp, bù đắp lại cho cô ấy.

– Tôi có thể đợi Thư Diệp?- Đôi mắt u buồn của Tuệ Tuệ lại ánh lên một tia rạng rỡ, Vịnh Thi gật đầu, nàng có thể giúp họ chuyện này, đương nhiên cuộc đời về sau của họ đều do tạo nghiệt của họ gây ra. Chí ít, nàng có thể giúp họ gặp lại nhau.

– Vậy em để chị đi đi, nếu em không đợi được chị, em nên đến với ai đó yêu em.- Thư Diệp yêu thương nhìn gương mặt bé bỏng của Tuệ Tuệ, không nỡ rời xa.

Tuệ Tuệ lắc đầu: – Em đợi chị, hai mươi năm, ba mươi năm, em đều đợi được.

– Ngốc. Em biết ba mươi năm dài cỡ nào không? – Thư Diệp mỉm cười, sau đó ngoan ngoãn đi lại gần Bối Vịnh Thi: – Cô giúp tôi về đi, đời này tôi nợ cô một ân tình.

– Được!- Bối Vịnh Thi đem lá bùa trong tay mình đốt lên, sau đó đem lại gần ảo ảnh của Thư Diệp, đốt một mảng trên cánh tay Thư Diệp. Thấy đủ, nàng dập lá bùa đi, giải thích với Tuệ Tuệ: – Cô thấy vết thương rồi chứ? Người có vết bớt như vậy là Thư Diệp.

– Em chờ chị, Thư Diệp!- Tuệ Tuệ nhìn đôi mắt đen láy của người thương lần cuối, nhủ lòng không được rơi nước mắt, nàng phải mạnh mẽ hơn. Ba mươi năm này, nàng phải chuẩn bị tốt chờ ngày quay lại của Thư Diệp.

Vịnh Thi cũng mau chóng đem Thư Diệp trở về Minh giới, chỉ e đường đời của Tuệ Tuệ và Thư Diệp phải chịu không ít nghiệt chướng mà hai người tạo ra. Nhưng Vịnh Thi cũng không can thiệp quá sâu được, làm như vậy, nàng cũng đã quá phận rồi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play