Để che giấu hành tung, đội quân đến tập kích Hộ Châu của triều đình phải đi vòng qua nơi ngoại thành hoang vu vắng vẻ này.
Sợ xảy ra bất trắc gì, lần này quân số của họ chỉ có năm ngàn người nhưng mượn rừng rậm che lấp, giả vờ phô trương thành thế, còn cố ý để lại dấu chân ngựa cho trinh sát phát hiện.
Thành Hộ Châu không đủ kiên cố, chủ tướng Hộ Châu biết tin có người đến tấn công tất nhiên sẽ phái người đến Thanh Châu cấp báo.
Mà một ngàn quân giả vờ quy thuận của Đổng Thành lúc này hẳn đã đến Thanh Châu, sau khi tin Hộ Châu cấp báo truyền đến, có thêm mật báo của Đổng Thành, nếu không có gì bất ngờ thì phía quân Sở sẽ không còn đề phòng Đổng Thành nữa.
Kế hoạch của triều đình tính toán rất hay, có điều họ không ngờ được là người phát hiện tung tích của họ không phải là quân Hộ Châu mà là người của Sở Thừa Tắc.
Sở Thừa Tắc sai người đến thành Hộ Châu báo tin cho Vương Bưu dẫn tướng dĩ trong thành đến đánh chính diện đội quân triều đình.
Lúc này đội quân của triều đình đang hạ trại chỉnh đốn đội ngũ trong rừng.

Có rừng rậm che tầm mắt, trinh sát không thể đoán được chính xác quân số của họ.

Như thế, dù phía Hộ Châu có phát hiện tung tích của họ nhưng sợ bị mai phục nên cũng sẽ không dám đường đột tấn công.

Chỉ cần kéo dài thời gian, đợi tin quân triều đình tấn công Hộ Châu được truyền đến Thanh Châu là họ đã đạt được mục đích.
Kế hoạch này vốn rất toàn vẹn, không ngờ đang cắm trại giữa chừng thì có trinh sát đến báo: “Tướng quân! Không hay rồi! Phía Hộ Châu phái một đội quân tiến về phía chúng ta.”
Chủ tướng của đội quân nghe thế lập tức biến sắc: “Có nhìn kỹ chưa? Thật là đi về hướng này à?”
Trinh sát gật đầu chắc chắc.

“Chính xác.”
Chủ tướng quýnh đến nỗi cứ đi đi lại lại trong doanh trướng vừa dựng xong, lại hỏi: “Đối phương có bao nhiêu nhân mã?”
Vì sợ bại lộ quân số của mình nên họ mới đi đường vòng qua Long Cốt Sơn rộng nhất ngoại thành Hộ Châu để đóng quân.

Long Cốt Sơn trải dài hơn trăm dặm, trình sát từ ngoài nhìn vào không thể đoán được cụ thể nhân số của họ.

Hơn nữa địa thế nơi đây có lợi cho việc phòng thủ, dù có gặp trường hợp xấu nhất, quân Hộ Châu đánh đến thì họ cũng có thể rút lui từ sau núi.
Trinh sát nghe hắn hỏi bèn vội vàng đáp: “Một ngàn kỳ binh dẫn đầu, phía sau còn có bốn năm ngàn bộ binh!”

Chủ tướng vừa nghe quân số lập tức cảm thấy không ổn, mắng to: “Thủ thành Hộ Châu là ai vậy, sao lại lỗ mãng như thế.

Còn chưa làm rõ quân ta có bao nhiêu mà dám kéo binh đến!”
Hắn đâu biết mình đóng quân ở dưới núi, nhóm người Sở Thừa Tắc dẫn đi đào lăng đúng lúc ở trên núi, lính trinh sát ở trên căn cứ vào phạm vi cắm trại của họ là có thể đoán được số lượng.
Hơn một vạn quân thì còn không dám khinh địch giao chiến, chứ vài ngàn quân mà dám làm càn trong địa bàn Hộ Châu của họ, Sở Thừa Tắc quyết định trêu cợt đội quân đến nạp mạng này một phen.
Đám tham tướng của Trần Quốc – không biết đại nạn sắp tới – nghe chủ tướng mắng thì cũng mắng theo: “Canh giữ Hộ Châu chỉ là một kẻ lỗ mãng ít học, e là chưa từng đọc qua binh thư, làm gì biết kỵ húy trong việc công thành, thủ thành, chẳng qua là mèo mù vớ cá rán thôi.

Nếu hôm nay trong tay chúng ta có thêm vài ngàn quân thì tiện thể đoạt luôn Hộ Châu chứ đâu đến lượt chúng ngang ngược!”
Lúc này chủ tướng đâu còn tâm trí nào mà nghe họ nịnh nọt, hắn nhìn địa đồ Long Cốt Sơn, nhanh chóng ra quyết sách.

“Một ngàn quân mai phục ngoài Long Cốt Sơn, những người khác lên núi, đốt thêm nhiều đuốc, giả vờ như chúng ta có hơn một vạn binh mã, dọa đám lỗ mãng Hộ Châu kia sợ mà lui!”

Trong tình hình trước mắt, kế này quả thật là thượng sách.

Nhưng mấy tên tham tướng còn chưa kịp bình luận gì thì lại có một trinh sát chạy ùa vào trại.

“Báo!”
Hắn chạy quá nhanh, mũ cũng nghiêng ngả trông thật chật vật.

“Tướng quân, trên Long Cốt Sơn cũng có một đội quân mang tinh kỳ Đại Sở đánh đến đây!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play