Tướng lĩnh nghẹn ngào gật đầu.

“Tên thái tử kia cực kỳ xảo trá, cư nhiên đóng giả nhóm tàn quân áp tải lương thực của chúng ta trước kia, nửa đêm đến kêu cửa.

Mạt tướng… trúng gian kế của chúng!”
Hắn không kể tường tận từng chi tiết nhưng Đổng Đạt – vị tướng từng trải qua trăm trận – nghe thế bèn thở dài một hơi.

Cổng thành đã mở ra, đối phương chỉ cần trong ngoài phối hợp, Mạnh Quận dù có vững như thành đồng cũng trở thành miếng thịt trong chén người khác.
Hắn nói với giọng bi ai.

“Đám ranh con kia, trước đó đoạt Từ Châu cũng giở trò lừa bịp lão phu như thế! Lần này dù có bỏ mình tại đây, ta cũng phải khiến chúng mất một lớp da!”
Quận trưởng Mạnh Quận nghe nói cửa thành đã thất thủ thì sắc mặt đã xám ngoét, lúc này nghe Đổng Đạt nói thế thì giống như tìm được phao cứu mạng, nói: “Theo ta thấy, Sở thái tử chỉ dám đánh lén chứ nếu trực tiếp đối kháng thì chưa chắc đã địch lại Viễn Đạt huynh.

Viễn Đạt huynh có thể chiến đấu với chúng ở trong thành, ta đến giữ kho lương trước, nếu có gì bất trắc sẽ đốt kho lương, như thế có thể khiến chúng tốn công sức mà không chiếm được gì.”
Mạnh Quận là địa bàn của hắn, để hắn đi giữ kho lương cũng không có gì không ổn nên Đổng Đạt lập tức chắp tay vâng lệnh.
Hai người chia thành hai đường, quận trưởng dẫn theo tướng giữ thành cùng đi đến kho lương, Đổng Đạt thì đến cửa thành chặn Sở Thừa Tắc.
——
Lúc Sở Thừa Tắc dẫn ba ngàn kỵ binh đi qua một con phố, xung quanh tối om, cực kỳ tĩnh mịch.
Y kéo dây cương, ra hiệu cho các tướng sĩ đằng sau dừng lại, mấy ngàn con chiến mã đồng loạt dừng ở đầu đường.
Phó tướng nhận được ánh mắt ám hiệu của y, bảo một tên lính đi xuống rồi vung roi quất vào lưng ngựa, con ngựa không có người cưỡi lập tức lao về trước.
Từ cửa sổ của những căn nhà hai bên đường, tên đồng loạt bắn ra như mưa, con chiến mã bị bắn thủng như cái rổ, gục xuống đất.
Con đường này sớm đã bị mai phục.
Nhưng một khi đã phát hiện thì không cần phải mai phục nữa.
Xung quanh có ánh lửa nổi lên, Đổng Đạt cưỡi một con hãn huyết bảo mã đi đằng trước, sau lưng hắn đứng chi chít người, hẳn phải có mấy vạn quan binh.
Đổng Đạt quát: “Ranh con họ Sở, ngươi đùa bỡn lão phu, lừa cướp đi Từ Châu của ta.

Hôm nay ta nhất định khiến ngươi nợ máu trả bằng máu!”
Sở Thừa Tắc tuy chỉ mặc bộ áo giáp của quân sĩ bình thường nhưng ngồi trên lưng ngựa, khí thế trên người toát ra khiến vừa nhìn là không lẫn vào đâu được.

Có điều y vừa trải qua một trận chém giết, trên mặt và áo giáp còn đọng máu chưa khô, điều này khiến cho lúc y lộ ra vẻ ôn hòa thì cả người trông thật quái dị.
“Đổng lão tướng quân dù gì cũng từng làm quan cho Đại Sở hai mươi mấy năm, tuy bây giờ đã thành con chó của họ Lý nhưng gặp được ta thì cũng nên gọi một tiếng điện hạ chứ nhỉ.”
Đổng Đạt liêm chính cả đời, ô uế duy nhất có lẽ là sự phản bội lúc cuối đời.

Hắn tỏ ra căm hận.

“Họ Sở các người thất đức, không biết nỗi khổ của bách tính thiên hạ.

Lúc Sở Dương Đế tại vị, tin lời sàm ngôn, móc rỗng quốc khố để tu tiên, số bạc cứu trợ thiên tai hạn hán năm đó đã đi về đâu? Trong triều bè lũ xu nịnh đắc thế, tham ô làm giàu, quan lại bao che lẫn nhau, nào quản bách tính sống chết ra sao!”
Nói đến đây, mặt Đổng Đạt đỏ rực.

“Đổng Đạt ta chỉ là một kẻ vũ phu mà không phải thế gia vọng tộc, không làm được những chuyện vì nghĩa quên mình.

Ta chỉ biết mình là quan phụ mẫu của Từ Châu, chỉ cần có thể bảo vệ bách tính Từ Châu được bình yên sinh sống thì kẻ ngồi trên ngai vàng là ai, họ Sở hay họ Lý có quan trọng gì?”
Phó tướng bên cạnh Sở Thừa Tắc định mắng lại nhưng bị y ngăn cản.
Y nói: “Đổng lão tướng quân vì bách tính Từ Châu, quy thuận Lý tặc.

Vậy tướng quân có biết đại quân dưới quyền Lý tặc đã cướp bóc bao nhiêu châu phủ không? Bách tính Từ châu là người, chẳng lẽ bách tính của những châu phủ khác không phải người sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play