Trước kia, Tần Tranh từng cảm thấy với bản lĩnh của mình, cô có thể sống rất tốt ở nơi này nhưng bây giờ, cô bỗng hơi do dự.
Thời đại này quá hà khắc với phụ nữ, cô là người bị hại, cũng là người chứng kiến.

Cô đến từ thế giới khác, có tư tưởng quan niệm hoàn toàn khác với nơi này, cô có tâm lý mạnh mẽ để chịu đựng tất cả những lời điều tiếng, cũng biết rõ con đường mà mình sẽ đi.

Tuy nhiên đại đa số phụ nữ thời đại này đều bị thế tục áp bức đến nỗi không thấy rõ con đường của mình.

Nghĩ đến điều này, Tần Tranh cảm thấy lòng buồn bực khó chịu.
Nhất là khi biết Vương Tú căm ghét đàn ông nhưng vì muốn trèo lên cao mà chỉ có cách duy nhất là bám vào đàn ông thì Tần Tranh lại càng cảm thấy bi ai.

Không chỉ cho Vương Tú mà con cho tất cả những phụ nữ bị tư tưởng của thời đại áp bức.

Trước kia Tần Tranh chưa từng nghĩ đến việc dùng thân phận của thái tử phi thì mình sẽ có thể làm được những gì.

Đi đến hôm nay, phần lớn là do theo bước chân của Sở Thừa Tắc nhưng giờ phút này, trong lòng cô lại có một suy nghĩ mông lung mà lại rất kiên định.
Cô muốn thay đổi tư tưởng của thời đại, thay đổi địa vị của phụ nữ thời này.
Chuyện này nhìn có vẻ đơn giản hơn xây cầu làm đường nhưng thật ra lại khó hơn cả thay triều đổi đại.
Kinh doanh, làm quan, không chịu những ràng buộc chỉ dành cho phụ nữ trong hôn nhân, người đời không còn xem thường phụ nữ… thoạt nghe có vẻ rất xa vời nhưng ở thời đại của Tần Tranh, chẳng phải mọi thứ đều trở thành hiện thực sao?
Phải có người châm lửa thì mới biết cuối cùng mồi lửa này có cháy lan ra được hay không.
Dù biết ý nghĩ này là vô cùng viễn vông trong thời đại này nhưng Tần Tranh vẫn nóng lòng muốn thử.
Lồng ngực cô phình lên, cả người tràn ngập một năng lượng hy vọng còn mạnh mẽ hơn lần đầu tiên được độc lập tiếp nhận một công trình lớn ở kiếp trước.
Trên đường về nhà, Tần Tranh cứ im lặng không vui.

Vương đại nương tưởng cô bị Vương Tú chọc giận, không ngờ được nửa đường cô bỗng trở nên cực kỳ phấn chấn.

“Đại nương, bà về trước đi, con đi tìm A Chiêu!”
Vương đại nương an ủi cô.

“Vương nha đầu bị điên rồi, những lời điên khùng đó cô đừng có để trong lòng.

Cô ta làm nhiều chuyện bẩn thỉu như vậy, ta sẽ về bẩm lại trại chủ, từ nay bà cháu họ đừng hòng ở lại Kỳ Vân Trại nữa!”

Nhưng Tần Tranh lại nói: “Những chuyện cô ta làm, đại nương cứ kể hết cho trại chủ nghe.

Còn ân oán giữa con và cô ta, hai cái tát đánh xuống coi như thanh toán xong, đại nương không cần nói thay cho con gì nữa.

Cô ta làm sai điều gì thì cứ trừng phạt đúng như vậy.”

Vương đại nương ngạc nhiên nhìn Tần Tranh rồi gật đầu.
Mặt trời chói chang, cây cối hai bên đường sum suê tươi tốt, bà nhìn bóng Tần Tranh chạy xa giữa những tia sáng màu vàng rực rỡ, giống như là đang đuổi theo ánh sáng vậy.
Mặt trời giữa trưa lẩn vào sau tầng mây, treo trên bầu trời như một quả cầu bạc.

Buổi huấn luyện ban sáng đã kết thúc, trong ngoài bãi luyện binh đâu đâu cũng thấy những người ngồi phịch xuống đất, ai nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa, mặt mày đỏ bừng.

Sở Thừa Tắc từ trên đài quan sát đi xuống, nhận lấy chiếc khăn do một binh lính đưa đến, lau qua loa mồ hôi trên mặt.

Binh lính kia nó: “Quân sư, quan binh dưới núi lại bắt đầu hô hào thách thức rồi, chúng đã mắng chửi cả buổi sáng, có cần báo cho mấy người chỗ hang Yến làm giảm nhuệ khí của chúng không?”

Sở Thừa Tắc đáp: “Không cần.

Trễ nhất là tốt nay quan binh dưới núi sẽ rút bớt một nửa.”

Tính thời gian, lệnh điều binh của triều đình có chậm thế nào thì hôm nay cũng đã đến Thanh Châu, Thẩm Ngạn Chi kéo dài không được bao lâu nữa.

Y đưa chiếc khăn cho binh lính, đúng lúc này Triệu Quỳ đến tìm y.

“Quân sư, trại chủ tìm ngài.”

Sở Thừa Tắc gật đầu, dặn thêm: “Buổi chiều ta sẽ không đến nữa, ngươi dẫn dắt họ luyện tập bộ thương pháp vừa học mấy ngày nay.”

Triệu Quỳ chắp tay đáp: “Tuân lệnh!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play