Phùng lão quỷ không phải không nhìn thấy đống dây thừng mà Tần Tranh nhờ người mang đến nhưng lão thầm nghĩ nếu có thể đưa dây thừng sang bờ bên kia thì cầu cũng làm được luôn chứ cần gì đo khoảng cách giữa hai vách núi nữa.

Lão khoanh tay, chờ Tần Tranh giải đáp câu đố.

Chốc lát, bờ đối diện bỗng xuất hiện một đám người, trong đó có một người mà Phùng lão quỷ quen biết, chính là người của trại đông, có điều rời khỏi trại đã lâu, nghe nói là theo thuyền hàng đi Ngô Quận.

Sao họ lại xuất hiện ở đây?

Lâm Chiêu cũng hơi ngạc nhiên.

“Dương Nghị đại ca?”

Tần Tranh nói: “Việc xây cầu treo cần có họ ở bên kia giúp sức.”

Tối qua cô đã nói với Sở Thừa Tắc, bảo y liên hệ với người của Lục gia sáng nay lên vách núi đối diện để cùng xây cầu.

Dương Nghị và người của Lục gia ở bên kia cũng nhìn thấy họ, Dương Nghị huýt một tiếng sao thật vang như chào hỏi.

Lâm Chiêu cũng đáp lại bằng tiếng huýt rồi quay đầu nói với Tần Tranh.

“Dương Nghị đại ca nói họ sẽ cố hết sức phối hợp với chúng ta.”

Hai vách núi cách xa, nói chuyện e là không nghe rõ, nếu bị quan binh dưới núi nghe thấy, chuyển hướng bao vây sang bên kia thì hỏng việc.

Tiếng huýt sáo này là ám hiệu chỉ có người của Kỳ Vân Trại mới biết, dùng để truyền tin tức là vô cùng thích hợp.

Phùng lão quỷ cũng nghe hiểu ám hiệu này, cũng biết lương thảo ở ngọn núi đối diện nhưng vấn đề cơ bản vẫn ở khoảng cách mấy chục trượng quá xa này, trừ phi mọc cánh, nếu không thì không thể nào kéo dây cáp chính qua được.

Khoảng cách thế này, chỉ có dùng dây cáp bằng sắt mới có thể chịu được áp lực lớn, nhưng bản thân dây cáp sắt lại rất nặng, dù có dùng máy bắn tên cỡ lớn dùng trong quân sự cũng không thể đưa hàng trăm cân sắt qua bên kia.

Nhìn người của sơn trại hì hục đẩy máy bắn tên đến gần vách núi, Phùng lão quỷ lại không nhịn được lắc đầu.

Cách mà Tần Tranh nghĩ, lão cũng đã nghĩ đến từ lâu.

Lúc thấy Tần Tranh cột sợi dây thừng có đánh dấu bằng nhiều nút thắt nhỏ lên đầu mũi tên của chiếc nỏ, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của lão cũng trở nên nghiêm túc.

Lão quát: “Bậy bạ! Dây thừng này làm sao có thể chịu được sức nặng của vật? Một khi dây thừng đứt, mọi thứ sẽ rơi xuống vực hết!”

Trước đó giọng của lão còn khách khí phần nào nhưng lần này thì nghiêm khắc thấy rõ.

Lâm Chiêu không biết kế hoạch của Tần Tranh nhưng vẫn bênh cô theo bản năng.

“Phùng bá, hai ngày nay sơn trại đã bắt đầu ăn cháo rồi.

Nếu không thể vận chuyển lương thực về, mấy ngàn người sẽ không trụ được nữa, không thử sao được.”

Phùng lão quỷ đi đến bên kia, đáp: “Nha đầu các người thì hiểu gì? Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có quy tắc của mình.

Làm nghề này, không thể biết rõ thứ mình xây ra không ổn mà vẫn khăng khăng làm.

Mất hàng, chết người thì ai chịu trách nhiệm đây?”

Lão nhìn Tần Tranh rồi chỉ vào ngực mình.

“Nơi này phải có nguyên tắc!”

Tần Tranh hứng chịu một tràng quở trách gay gắt như thế nhưng không hề tức giận.

Giới xây dựng ở hiện đại cũng tối kỵ nhất là những công trình không chất lượng, nhất là những công trình lớn như xây cầu làm đường vì một khi xảy ra chuyện thì không biết sẽ gây ra tổn thất đến thế nào, sẽ thiệt hại bao nhiêu tính mạng.

Thậm chí ở những trường đại học xây dựng hàng đầu thế giới còn có một lời tuyên thệ cho sinh viên sắp tốt nghiệp về những giới luật trong nghề, để họ khắc ghi sứ mệnh của một kỹ sư xây dựng, luôn luôn phải đặt chất lượng của công trình lên hàng đầu.

Tần Tranh không ngờ ở thời đại cách mấy ngàn năm này, một người thợ xây dựng cũng có đạo đức nghề nghiệp như thế, lòng cô còn cảm thấy rất vui mừng.

Cô nói với giọng ôn hòa.

“Ta đã nói đây chỉ là để đo khoảng cách giữa hai vách núi, Phùng sư phụ cứ tiếp tục nhìn là được.”

Sau khi cột dây thừng dùng làm thước vào mũi tên, Tần Tranh còn buộc thêm một sợi dây thừng khác.

Mũi tên trên máy bắn tên thật ra không thể xem là tên mà phải gọi là một cây mâu dài.

Tần Tranh sai người lắp mũi tên đã được cột hai sợi dây thừng lên giá, mười mấy thanh niên trai tráng hò nhau vận hành trục quay mới có thể kéo căng ba cây cung trên đó được.

Đây là lần đầu tiên Lâm Chiêu nhìn thấy người ta sử dụng thứ này.

Thấy mười mấy người dùng hết sức mới có thể kéo căng được ba cây cung trên giá, nàng ta nuốt nước miếng hỏi: “A Tranh tỷ tỷ, mũi tên này có thể bắn được bao xa?”

Tần Tranh đáp: “Xa nhất là có thể bắn được hơn trăm trượng.”

Đây là đáp án mà Sở Thừa Tắc trả lời khi cô hỏi hôm qua.

Tính ra chắc cũng hơn ba trăm mét.

Khoảng cách giữa hai vách đá, nhìn bằng mắt ước tính xa nhất cũng chỉ sáu mươi trượng, vì thế dù mũi tên cột thêm hai sợi dây thừng thì Tần Tranh tin chắc cũng có thể bắn đến bờ đối diện được.

Lâm Chiêu nghe được độ dài khủng khiếp kia, nhìn lại chiếc máy bắn tên, mắt sáng lên.

“Trước kia muội nghe nói máy băn tên là vũ khí lợi hại để công phá thành, nghe nói trong vòng trăm trượng, tường thành có thể bị bắn thủng, bây giờ nhìn thấy hóa ra là thật.”

Nàng ta càng nói càng cảm thấy Kỳ Vân Trại trước kia chỉ là một cái trại nhỏ xíu, bây giờ mới chính thức bước vào con đường chính quy.

Quân sư bắt tay với ca ca chỉnh đốn lại người của các sơn trại, chia họ thành nhiều doanh trại, trong đó Thần Cung Doanh chuyên huấn luyện xạ thủ, lựa chọn ba trăm người có khả năng bắn cung tốt nhất trong mấy ngàn người, tất cả do Vũ tam thúc huấn luyện.

Nàng ta từng xem cảnh họ tập luyện, tất cả cùng bắn tên một lượt, làn mưa tên bắn đi vù vù như hàng ngàn mũi tên phóng ra vậy.

Đợi sơn trại tuyên bố dựng cờ khởi nghĩa, nàng ta nhất định phải lên chiến trường làm một nữ tướng quân..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play