Lần này Sở Thừa Tắc không né tránh thật, y vận nội lực vung kiếm lên đỡ.

Lực va chạm quá lớn khiến cho thanh kiếm bị mẻ mất một miếng, mảnh vỡ sượt qua mặt Sở Thừa Tắc để lại một vết cắt nho nhỏ.

Gần như trong nháy mắt, y dùng chân đạp thật mạnh vào chuôi búa, lực chân còn mạnh hơn lực tay nhiều lần nên Triệu Quỳ chỉ cảm thấy tay tê rần, lúc lảo đảo lùi ra sau, tay không giữ nổi búa nữa.

Định thần nhìn lại, thì ra phần hổ khẩu (giữa ngón cái và ngón trỏ) bị rách ra, máu tươi đang chảy giàn giụa ra ngoài.

Không đợi hắn kịp hoàn hồn, đầu gối lại bị đá một cái mạnh, xương đầu gối đau như sắp vỡ ra, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, một thanh kiếm mẻ nhưng sắc lạnh chỉa thẳng vào cổ họng hắn.

Triệu Quỳ vội vàng nói: “Không đánh nữa, không đánh nữa, ông đây không phải đối thủ của ngươi!”

Sau khi Sở Thừa Tắc đứng vững, y cảm giác cổ họng có vị tanh ngọt tràn lên.

Bởi vì thân thể này không thể bì được với cơ thể của y kiếp trước nên trận chiến này là hơi quá sức.

Y cố nuốt ngụm máu xuống, kiếm chỉa vào cổ họng Triệu Quỳ, sắc mặt trở nên hơi tái dưới ánh mặt trời.

Bên ngoài bãi luyện binh trở nên im phăng phắc, qua một lúc lâu mới có từng đợt reo hò vang lên.

“Một quân sư của Kỳ Vân Trại thôi mà đã có bản lĩnh như thế, e là nơi này có không ít ngọa hổ tàng long!”

“Nếu không thì sao có thể cướp được số binh khí của triều đình từ tay Bàn Long Câu, chắc chắn là phải có chỗ hơn người!”

“Hiệp Khẩu Trại ỷ vào tên Triệu Quỳ hoành hành ngang ngược bao năm, lần này coi như đụng ổ kiến lửa rồi!”

Sở Thừa Tắc đối đầu Triệu Quỳ, trận chiến này thật sự nguy hiểm, Lâm Nghiêu ở ngoài nhìn cũng toát mồ hôi thay y.

Lúc này thấy Sở Thừa Tắc đã thắng bèn lập tức nói với trại chủ Hiệp Khẩu Trại.

“Mã trại chủ, thế nào?”

Dưới âm thanh bàn tán xôn xao của mọi người, mặt Mã trại chủ hết đỏ rồi lại xanh.

Hắn chắp tay nói, cúi đầu nói với Lâm Nghiêu.

“Mã mỗ hổ thẹn.

Mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của Lâm đại đương gia.”

Lâm Nghiêu lạnh giọng nói: “Theo quy định của giang hồ lúc trước, Mã trại chủ phải tự chặt một cánh tay thì mới có thể làm mọi người phục.

Nhưng bây giờ Kỳ Vân Trại ta đã quyết định gây nghiệp lớn thì phải tuân theo quy định trong quân đội.

Mã trại chủ và Triệu Quỳ, mỗi người phạt một trăm gậy.

Sau khi vào hàng ngũ, Mã trại chủ bị tước chức vụ, biếm làm tiểu tốt.”

Người của Hiệp Khẩu Trại vừa bị dập khí thế, ngay cả người trời sinh có sức mạnh vô song như Triệu Quỳ mà còn bại trận trước quân sư của đối phương thì những tên tiểu lâu la còn lại nào dám gây sự, đương nhiên ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Kỳ Vân Trại.

Thế này coi như là giết gà dọa khỉ.

Những sơn trại khác thấy kết cục của Hiệp Khẩu Trại, sau đó không hề dám có chút ý kiến nào với việc chia đội.

Mã trại chủ và Triệu Quỳ bị đè lên băng ghế đánh bằng gậy.

Người của Kỳ Vân Trại trước đó đang ôm cục tức nên lúc này đánh rất thẳng tay, mới mười mấy gây thôi mà người đánh đã toát mồ hôi.

Mã trại chủ đau đến nỗi không chịu được, khóc lóc gào thét xin tha, hoàn toàn không còn vẻ uy phong như trước nữa.

Ngược lại, Triều Quỳ có lẽ da dày thịt béo nên không rên một tiếng.

Việc chia đội ngũ cứ thế tiến hành một cách trôi chảy, Sở Thừa Tắc thấy bên này đã ổn định mới lặng lẽ bỏ đi.

Lâm Nghiêu thấy lúc đi khỏi đó, sắc mặt y không tốt lắm nên bèn giao công việc cho thuộc hạ rồi vội vã đi xem Sở Thừa Tắc.

Sau khi tránh mặt người khác, quả nhiên Sở Thừa Tắc nôn ra một ngụm máu.

Lâm Nghiêu cả kinh.

“Trình huynh!”

Sở Thừa Tắc dùng mu bàn tay lau vết máu trên khóe miệng, nói: “Trại chủ đừng lo, chẳng qua là chút máu tích tụ mà thôi.”

Lâm Nghiêu hơi áy náy nói: “Tên Triệu Quỳ của Hiệp Khẩu Trại trời sinh có sức mạnh vô cùng, Trình huynh đấu với hắn e là đã bị nội thương, để ta gọi Triệu thúc đến bắt mạch cho huynh?”

“Không có gì đáng lo, nghỉ ngơi một chút là được.” Sở Thừa Tắc nghe nhắc đến tên của gã to con kia, ánh mắt thay đổi.

“Người đó tên là Triệu Quỳ à?”

Lâm Nghiêu biết Sở Thừa Tắc nổi lòng muốn trọng dụng nhân tài.

“Đúng vậy, ta từng giao đấu sơ với hắn hai lần, nếu chỉ xét về sức mạnh thì người này khó có đối thủ.

Có điều tuy hắn hung hãn nhưng chưa từng giết người vô tội yếu đuối, sở dĩ làm việc cho Hiệp Khẩu Trại là vì nghe nói lúc mới xuống núi, hắn không hóa duyên được, lại không nỡ tranh thức ăn với dân chạy nạn, may có Mã trại chủ mời hắn một nữa no nê, vì báo ân hắn mới gia nhập Hiệp Khẩu Trại.

Hôm nay Trình huynh có thể đánh thắng được hắn, quả thật làm ta được mở rộng tầm mắt! Nếu Kỳ Vân Trại có thể có được người này thì từ nay sẽ có thêm một vị mãnh tướng.”

Sở Thừa Tắc gật đầu.

“Muốn khiến hắn một lòng môt dạ làm việc cho Kỳ Vân Trại thì phải nhờ trại chủ thuyết phục một phen.”

Việc giao du thương thuyết với Lâm Nghiêu mà nói là chuyện dễ dàng nên lập tức nói: “Chuyện này cứ giao cho ta.”

Lúc sắp ra ngoài, hắn nhớ lại một chuyện, nói: “Đúng rồi, Trình huynh, nếu chúng ta dựng cờ khởi nghĩa thì phải có một lý do danh chính ngôn thuận, quân đội cũng phải có danh hiệu để chế tạo tinh cờ xí.”

Sở Thừa Tắc đáp: “Chuyện khởi nghĩa tạm thời không tuyên bố ra ngoài.

Ba vạn đại quân triều đình phái đến diệt cướp vẫn còn vây dưới chân núi, lệnh điều binh sang cứu viện Mẫn Châu đã hạ xuống nhưng chúng vẫn chưa chịu rút đi thì phía triều đình sẽ càng sốt ruột hơn chúng ta.

Cứ kéo dài thêm vài ngày để họ Thẩm và họ Lý giằng co với nhau đi.

Nếu lúc này tin tức chúng ta khởi nghĩa truyền ra thì sẽ giúp họ Thẩm tìm được lý do kháng lệnh điều binh.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play