Thẩm Ngạn Chi vừa đi, đám quan binh còn lại cũng không còn lòng dạ nào để chiến đấu, kéo nhau bỏ chạy.

Người của Kỳ Vân Trại thu dọn tàn cuộc, thấy Sở Thừa Tắc phi ngựa đến bèn đồng loạt chào: “Quân sư.”

Họ không thừa thắng truy đuổi đám người Thẩm Ngạn Chi, điều này khiến Tần Tranh cảm thấy hơi nghi hoặc, không khỏi nghi ngờ những lời Vương Bưu nói lúc nãy e chỉ là để phô trương thanh thế.

Vậy đoàn kỵ binh đang đến là thế lực nào đây?

Rất nhanh chóng, cô đã biết được đáp án.

Tiếng vó ngựa như sấm rền đang đến rất gần, Sở Thừa Tắc mang theo cô, thúc ngựa chạy vào một con đường nhỏ, quát khẽ: “Rút!”

Người của Kỳ Vân Trại lùa đàn chiến mã không chủ trên đường lớn về phía bên này.

Lâm Chiêu cưỡi con ngựa của quan binh, lúc theo người của Kỳ Vân Trại chạy vào con đường nhỏ, nghi hoặc hỏi: “Vương Bưu ca, chẳng phải huynh nói đó là viện binh của chúng ta ư? Chúng ta trốn gì chứ?”

Vương Bưu quất roi vào ngựa, đáp: “Bà cô ơi, chúng ta đi đâu tìm cả đoàn kỵ binh làm viện quân của mình chứ? Là quân sư bảo đại ca đến cửa thành phía nam dẫn dụ quan binh đến, tạo ra thanh thế dọa tên cẩu quan kia, nếu không lần này chúng ta xuống núi chỉ có mấy chục huynh đệ làm sao đấu lại với mấy trăm lính tinh nhuệ của tên cẩu quan kia chứ.”

Rẽ qua con đường nhỏ là một khúc ngoặt, trên đường lớn sẽ không nhìn thấy họ nữa.

Sợ tiếng ngựa phi tạo ra động tĩnh, họ đứng ở chỗ ngã rẽ đợi mấy người Lâm Nghiêu, cũng tiện cho việc cứu người nếu có gì bất trắc.

Dưới ánh trăng, trên đường lớn nhanh chóng xuất hiện vài người đang phóng ngựa chạy như bay, quan binh phía sau đuổi rất sát, mấy người Lâm Nghiêu không kịp thúc ngựa chạy vào đường nhỏ nên dùng dao đâm vào lưng ngựa, con chiến mã đau đớn lồng lên, điên cuồng chạy về phía trước, còn đám người Lâm Chiêu thì nhảy xuống ngựa, lăn vào trong bụi cây ven đường, nhờ cây lá che lấp để rút về phía con đường nhỏ.

Đám quan binh đuổi theo phía sau nhìn thấy thi thể của quan binh đầy đất sau trận ác chiến khi nãy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Họ dừng lại, nghe đằng trước có tiếng vó ngựa chạy trên đường.

Người dẫn đầu nghiến răng hạ lệnh: “Tiếp tục đuổi theo!”

Mấy trăm tên kỵ binh lại truy đuổi trên con đường lớn, đám người Lâm Nghiêu lúc này cũng rẽ qua khúc ngoặt.

Họ bình an quay về, người của Kỳ Vân Trại đều rất vui mừng.

Hôm đó Bàn Long Câu đột ngột tập kích Kỳ Vân Trại, Lâm Chiêu coi như cửu tử nhất sinh, lúc này nhìn thấy Lâm Nghiêu sống mũi không khỏi cay cay.

Nhưng nàng ta không phải người biết nũng nịu nên chỉ khẽ gọi một tiếng: “Ca!”

Lâm Nghiêu đưa tay xoa đầu tóc đã được chải búi cẩn thận của nàng ta thành cái ổ gà.

“Nha đầu này, đây là lần thứ mấy bị bắt rồi hả.

Sau này bớt tài lanh đi!”

Lâm Chiêu không phục, đáp: “Lần trước là tên khốn Ngô Khiếu chơi muội.

Lần này chẳng phải bảo vệ được Kỳ Vân Trại sao?”

Lâm Nghiêu tức đến bật cười.

“Chạy đi tìm chết để bảo vệ Kỳ Vân Trại hả?”

Lâm Chiêu vuốt lại bím tóc bị hắn làm rối, ấm ức nói: “Muội cũng đâu thể trơ mắt nhìn A Tranh tỷ tỷ bị chúng bắt đi chứ?”

Vương Bưu cũng bênh vực nàng ta.

“Đại ca, đại tiểu thư bình an trở về là được, huynh đừng mắng muội ấy nữa.”

Vương Bưu là huynh đệ thân thiết của Lâm Nghiêu, cũng xem Lâm Chiêu là muội muội.

Lâm Nghiêu nghe Lâm Chiêu nói thế thì thở dài, không mắng nàng ta nữa.

“Từ trên xuống dưới Kỳ Vân Trại chúng ta đúng là đã nợ Trình phu nhân một ân tình.”

Lâm Chiêu nhớ lại mấy ngày nay mình và Tần Tranh bị nhốt trong biệt viện, tên quan lớn đó dùng mọi cách để lấy lòng cô thì không khỏi toát mổ hôi thay cho phu thê họ.

Cô nhìn dáo dác xung quanh, không thấy Tần Tranh và Sở Thừa Tắc bèn hỏi: “A Tranh tỷ tỷ và tướng công của tỷ ấy đi đâu rồi?”

A Tranh tỷ tỷ và tên quan lớn kia từng đính hôn, tỷ ấy không nhớ được nhưng tướng công của tỷ ấy thì nhớ, mong sao hai người đừng có xảy ra chuyện gì.

Vương Bưu chỉ về phía gốc cây.

“Kìa, bên đó kìa.”

Lâm Chiêu chột dạ nhìn về phía đó, thấy Sở Thừa Tắc ngồi trên một tảng đá, tay áo xắn lên để lộ nửa cảnh tay trần, Tần Tranh ngồi bên cạnh y, đang dùng vải băng bó vết thương trên cánh tay y.

Hai người nhìn rất hài hòa ấm áp, không giống có ngăn cách gì, khi ấy nàng ta mới yên tâm hơn một chút.

——

Lúc Sở Thừa Tắc dùng cánh tay kẹp những cây mâu kia, cánh tay bị đâm vài đường.

Trên người y có mang theo thuốc trị thương.

Tần Tranh đổ thuốc bột lên rồi dùng băng vải xé từ áo trong của y để băng bó cẩn thận.

Cô rơi vào tay Thẩm Ngạn Chi mấy ngày, y lại có thù với hắn, theo lý mà nói thì lẽ ra y phải có nhiều chuyện muốn hỏi cô lắm mới phải.

Nhưng từ lúc ở đường lớn đến bây giờ, Sở Thừa Tắc không nói tiếng nào, Tần Tranh không biết y vốn không có ý định hỏi hay muốn về đến nơi rồi mới hỏi tỉ mỉ sau.

Cô nghĩ ngợi rồi hỏi một câu khá an toàn.

“Sao tướng công biết hôm nay thiếp sẽ được đưa ra khỏi thành?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play