Trời vừa tối, ánh trăng chiếu vào phòng thông qua khung cửa sổ mở lưng chừng.

Tần Tranh đang nhắm chừng thời gian, định chờ tối hơn chút nữa sẽ bảo Lâm Chiêu đi thăm dò đường, không ngờ một đám thị vệ bỗng ùa vào nơi cô ở.

Hồng Diệp vào nhà với gương mặt trắng bệch, tìm một chiếc áo choàng màu đỏ khoác lên cho Tần Tranh.

“Phu nhân, lên xe ngựa rồi nghỉ ngơi vậy.”

Tần Tranh thấy mắt nàng ta đỏ hoe, hình như là vừa khóc xong nên hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hồng Diệp chỉ cố nén nước mắt, lắc đầu.

Nàng ta cột dây áo choàng cho Tần Tranh xong bèn dìu cô ra ngoài phủ.

Lâm Chiêu ở gian phòng bên cạnh, nghe động tĩnh cũng bước ra ngoài.

Tần Tranh nhìn nàng ta một cái, Lâm Chiêu hiểu ý cô nên không gây chuyện, ngoan ngoãn theo đám thị vệ ra khỏi phủ.

Lúc đi ngang qua nhà trước, Tần Tranh liếc vội một cái, thấy trên băng ghế hành hình có hai người đang nửa chết nửa sống ở đó.

Một nha hoàn và một gã sai vặt.

Gã sai vặt Tần Tranh không nhận ra nhưng nha hoàn kia chính là Lục La.

Chiếc váy của nàng ta bị máu nhuộm đỏ.

Có thể là lúc bị hành hình đau quá chịu không nổi, ra sức bấu vào băng ghế đến nỗi móng tay bật ra, máu chảy đầm đìa, bây giờ hai tay buông thõng hai bên ghế, máu từ đầu ngón tay nhỏ từng giọt xuống nền gạch, đã không còn hơi thở.

Hồng Diệp hiển nhiên cũng nhìn thấy, hai tay đỡ lấy Tần Tranh của nàng ta đang run rẩy, đầu cúi xuống cố che giấu vẻ bi thương trên mặt nhưng nước mắt đã tràn ra khóe mi, để lại những vết nhỏ trên nền gạch.

Tần Tranh phát hiện sự run sợ của Hồng Diệp.

Cô không lên tiếng, thu mắt về, năm ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cố gắng để biểu cảm trên mặt mình không có gì khác thường.

Cái chết của Lục La rất có thể có liên quan đến việc nàng ta để lộ vị trí của nơi này.

Vậy Thẩm Ngạn Chi đột nhiên bắt cô và Lâm Chiêu chuyển đi nơi khác phải chăng cũng vì chuyện này?

Nhất thời, Tần Tranh cảm thấy lòng lạnh toát.

Lúc sắp ra đến cổng chính, cô chạm mặt Thẩm Ngạn Chi đang đi lại.

Chiếc đèn lồng treo trên cửa phủ lắc lư trong gió, thân hình gầy gò của hắn xuất hiện từ trong bóng đêm, bên ngoài bộ quan phục màu đỏ khoác thêm chiếc áo choàng đen, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi nhợt nhạt kia như đọng một lớp băng tuyết, vô cùng lạnh lẽo.

Hồng Diệp nhìn thấy Thẩm Ngạn Chi thì càng run lên dữ dội, cúi đầu không dám nhìn hắn chút nào.

Thẩm Ngạn Chi nhìn thấy Tần Tranh, ánh mắt trở nên dịu lại.

“Mấy ngày nữa ta sẽ phải xuống phía nam nên giờ đưa nàng đến một nơi thanh tĩnh hơn để ở.

Bên ấy trồng không ít hoa quỳnh, chắc nàng sẽ thích.”

Trên mặt Tần Tranh không có vẻ gì vui mừng nhưng cũng không kháng cự, giống như những gì hắn nói không liên quan đến cô vậy, chỉ bình tĩnh hỏi: “Đi đâu?”

Chiếc đèn lồng trên cao tỏa xuống ánh sáng màu cam nhạt ấm áp, những bông hoa quỳnh trên chiếc váy trắng của cô được thêu bằng chỉ kim tuyến đang phản chiếu lấp lánh, chiếc áo choàng đỏ rực khoác bên ngoài, một lọn tóc đen mềm mại xõa trên vai, đôi mắt trong trẻo, đôi môi đỏ hồng, trông cô rực rỡ mà cao ngạo như bức tranh thủy mặc vẽ hồng mai, đẹp đến rung động lòng người, làm người ta không thể rời mắt được.

Thẩm Ngạn Chi nhìn cô đến thất thần, đôi môi khẽ cong lên mỉm cười, ánh mắt chứa vẻ cố chấp và u tối mà chỉ hắn mới hiểu.

“A Tranh đến nơi sẽ biết.”

Hắn nói thế, Tần Tranh cũng không hỏi thêm, chỉ đi thẳng về phía chiếc xe ngựa đậu ngoài phủ.

Thẩm Ngạn Chi đứng cách cô khoảng năm bước, đưa tay định đỡ cô.

Hồng Diệp thấy thế, do dự giây lát rồi thả bàn tay đang dìu Tần Tranh ra.

Lúc Thẩm Ngạn Chi định đỡ lấy cánh tay đang trống của Tần Tranh, cô né tránh hắn, bước nhanh ra xe ngựa.

Lâm Chiêu thấy thế thì rất vui vẻ, nàng ta vượt qua Thẩm Ngạn Chi, đuổi kịp Tần Tranh.

Lúc Tần Tranh sắp lên xe, nàng ta vịn lấy tay cô, cố tình nói: “A Tranh tỷ tỷ, để muội đỡ tỷ lên xe.”

Hồng Diệp dè dặt nhìn Thẩm Ngạn Chi một cái, thấy dường như hắn không hề tức giận thì mới xách váy đuổi theo.

Trần Thanh cưỡi ngựa từ xa chạy vội đến, nói với sắc mặt rất khó coi.

“Chủ nhân, người chúng ta phái đi chặn người đưa tin đã bị giết trên đường.”

Thẩm Ngạn Chi quay người qua, vì đưa lưng về phía ánh sáng nên gương mặt như ngọc của hắn lập tức lẫn vào bóng tối.

“Tiếp tục phái người đuổi theo.”

Trần Thanh không dám khinh thường, vội vâng dạ.

Hiện nay Thẩm Ngạn Chi đang giằng co với triều đình vì chuyện của Thẩm Thiền, phía hoàng đế dường như cũng đã biết nàng ta có thai nhưng bây giờ Thẩm Ngạn Chi đang nắm ba vạn tinh binh trong tay, Mẫn Châu lại nguy cấp, hoàng đế sợ hắn quay ngược lại đầu hàng Hoài Dương Vương, đâm cho triều đình một nhát nên không dám ra tay với Thẩm Thiền, tuy nhiên cũng không dám để nàng ta xuất cung.

Thẩm Ngạn Chi nhất định phải đợi lệnh điều binh của triều đình đến thì mới kéo quân sang Mẫn Châu là để bảo đảm an toàn cho Thẩm Thiền.

Lệnh điều binh đưa đến có nghĩa là Thẩm gia đã đạt được thỏa thuận với hoàng đế.

Nhưng nếu lúc này để hoàng đế biết Thẩm Ngạn Chi che giấu thái tử phi triều trước thì sẽ có lý do danh chính ngôn thuận trị tội hắn.

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh, Thẩm Ngạn Chi cưỡi ngựa đi trước, tổng cộng có chừng vài trăm tên hộ vệ đi cùng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play