Trong đám mưu thần có không ít người giống Tống Hạc Khanh – từng làm quan cùng triều với chủ tướng quân Trần.

Lúc này thấy hắn thảm hại như vậy, sắc mặt của họ có thể nói là ngàn vẻ khác nhau.
Chủ tướng quân Trần cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình, muốn cứu vãn chút thể diện sau cùng nhưng ngặt nỗi cằm bị trật khớp, miệng không ngậm lại được, nước dãi cứ chảy xuống, trông chẳng khác gì một tên si ngốc.
Thậm chí hắn rất muốn đâm đầu chết cho xong.
Ấy thế mà Lâm Chiêu còn rêu rao “chiến tích” của hắn: “Tên ngốc này rơi vào bẫy, bị ta bắt được, nhìn có vẻ giống quan lớn nhưng không biết có đổi quần áo với người khác hay không.”
Chẳng những bị bắt mà còn bị nghi ngờ thân phận, lúc này biểu cảm trên mặt chủ tướng quân Trần có thể nói là rất đặc sắc.

Hắn trừng to hai mắt, ước gì có thể tự kết liễu bản thân.
Sở Thừa Tắc có ký ức của thái tử nên cũng nhận ra tên chủ tướng.

Y hỏi: “Miệng hắn làm sao vậy?”
Chắc không phải rơi vào bẫy, đụng đầu trở nên si ngốc chứ.
Lâm Chiêu đáp: “Tôi sợ hắn cắn lưỡi tự vẫn nên bẻ trật khớp hàm hắn.”
Vừa nói xong, đám võ tướng ở đây không khỏi cảm thấy khá xấu hổ.

Họ bắt được tù binh đều phải dùng dây trói lại, lấy giẻ nhét miệng.
Bà cô này thì hay rồi, bẻ trật khớp hàm người ta luôn.
Đám văn thần nhớ lại chuyện Sầm Đạo Khê bị ném xuống ao sen, bây giờ tận mắt chứng kiến tính khí của bà cô này thì đều cảm thấy có thể hiểu được.
Quả nhiên “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.
Tống Hạc Khanh dù gì cũng là người có tuổi, trải qua biếm trích và mất nước nên việc đối nhân xử thế càng cẩn trọng.

Onvg6 biết tính tình của vị chủ tướng này khá rắn rỏi khí khái, nỗi nhục ngày hôm nay e là đã trở thành một vết hằn khó mờ phai trong đời hắn nên bèn nói với Lâm Chiêu.

“Nối khớp hàm của hắn lại đi.”
Lâm Chiêu nhìn Sở Thừa Tắc, thấy y cũng gật đầu thì nàng ta mới “ừm” một tiếng.
Một tay đặt lên đỉnh đầu tên chủ tướng, một tay nâng cằm hắn, ấn lên trên rồi vặn qua, nghe “rắc” một tiếng, khớp hàm của tên chủ tướng được khôi phục nguyên trạng.
Hắn không quan tâm đến cái cằm đang đau nhức, câu đầu tiên hét lên là: “Nay Hàn mỗ rơi vào tay các ngươi, muốn chém muốn giết tùy ý nhưng làm nhục Hàn mỗ thế này không phải hành vi của đại trượng phu.”
Lâm Chiêu kịp thời chém thêm một đao.

“Ta có phải trượng phu gì đâu.”
Tần Tranh suýt nữa không nhịn được cười, đám văn thần võ tướng bên cạnh cũng có người cười xì một cái.
Tống Hạc Khanh thấy chủ tướng quân Trần sắp tức đến ói máu nên vội cắt ngang trận đấu võ mồm này, nói với tên chủ tướng.

“Hàn tướng quân, đã lâu không gặp.”
Chủ tướng quân Trần căm phẫn nói: “Hàn mỗ và Tống đại nhân từng làm quan cùng triều, xin Tống đại nhân nể tình xưa nghĩa cũ mà cho ta một sự giải thoát.”
Rơi vào tay quân Sở, hắn đã nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi.
Gió đêm thổi qua làm những sợi tóc trên trán Sở Thừa Tắc bay phất phơ, giọng của y nghe cũng ngày càng lạnh.

“Hàn tướng quân lo nghĩ nhiều rồi.

Trần Quốc coi trọng ngươi như vậy, bản thái tử đang hy vọng có thể ùng ngươi đổi lại vài tòa thành, đương nhiên sẽ không bạc đãi Hàn tướng quân.”
Chủ tướng quân trần tên là Hàn Tu, là cha vợ của đại hoàng tử, đương nhiên không thể chiêu hàng, giữ lại làm con tin trao đổi lợi ích với bên kia cũng được.
Nói xong, Sở Thừa Tắc bèn sai cận vệ áp giải Hàn Tu xuống.

Hàn Tu giận dữ định mắng mỏ bèn bị nhét giẻ vào miệng chứ không đến nỗi bị tháo khớp hàm nữa.
Lâm Chiêu nhìn Hàn Tu bị áp giải đi khuất mới nhớ ra mà hỏi: “Người này là quan lớn thật à?”
Lâm Chiêu thường đến phủ nha tìm Tần Tranh và Lâm Nghiêu, Tống Hạc Khanh cũng quen mặt nàng ta, nghe vậy không nhịn được cười, bảo: “Người này là Bình Đông tướng quân – một trong bốn vị tướng có chữ Bình – hiện là cha vợ của đại hoàng tử.

Lần này Lâm Chiêu cô nương đã lập công to rồi đấy.”
Lâm Chiêu nghe thấy, mắt lập tức sáng lên nhưng cũng không tranh công mà xấu hổ gãi đầu.

“Cũng nhờ… kế sách của thái tử phi nương nương cả.”
Tần Tranh khẽ mỉm cười.

“Người là do muội bắt được, không cần khiêm tốn.

Trên chiến trường quân sư vạch mưu lược nhưng chém giết đều nhờ các chiến sĩ cả.

Trước giờ điện hạ thưởng phạt phân minh, công trạng này là của muội, không chạy đâu được.”
Nói xong cô nhìn Sở Thừa Tắc, Sở Thừa Tắc hiểu được ánh mắt ra hiệu của Tần Tranh nên cũng gật đầu.

Mắt Lâm Chiêu càng sáng hơn.

Do dự giây lát, nàng ta nói: “Điện hạ, tôi không cần ban thưởng, tôi chỉ muốn sau này cũng có thể ra trận giết giặc, được không?”
Đại Sở không có tiền lệ nữ tử cũng có thể làm tướng, người duy nhất từng nắm giữ binh quyền là một vị trưởng công chúa mấy chục năm trước, nhưng vị trưởng công chúa ấy cũng chỉ nhờ thân phận hoàng tộc mà nắm giữ một nhánh quân đội mà thôi.
Trước kia Lâm Chiêu đã từng nói với Lâm Nghiêu chuyện muốn tòng quân, Lâm Nghiêu cũng biết võ nghệ của muội muội mình không tồi nhưng nếu tòng quân, đánh nhau vật lộn với đàn ông không nói, mười mấy tên đàn ông chen chúc trong một trại, tắm rửa vệ sinh đều qua loa, nàng ta là một nữ tử, vẫn có điều bất tiện.
Toán nương tử quân mà Lâm Chiêu tự huấn luyện đều là những người nửa đường tập võ, võ nghệ không thể tinh thông như nàng ta, lúc cần thiết có thể tự bảo vệ mình nhưng nếu thật sự lên chiến trường chém giết, đối mặt với sự chênh lệch thể trạng giữa nam nữ, đa phần là chỉ có nạp mạng.
Lâm Chiêu dạy họ võ nghệ, lúc đầu cũng chỉ mong lúc nguy cấp họ có thể tự bảo vệ mình chứ sẽ không dẫn họ lên chiến trường đối mặt nguy hiểm.
Chỉ mình nàng ta đi tòng quân thì quá bất tiện.

Bây giờ quân đội vừa thành lập, quan trọng nhất là phải rèn kỷ luật, nếu ban đầu không có quy củ thì sau này quân đội lớn mạnh càng sẽ khó quản lý.
Ở Kỳ Vân Trại, chuyện gì Lâm Nghiêu cũng chiều theo muội muội nhưng đối mặt với mấy vạn đại quân, tất cả phải làm việc theo quy tắc.
Nếu hắn cho phép Lâm Chiêu tòng quân, khi nàng ta chưa lập được công mà đã có ưu đãi, để nàng ta không phải chen chúc trong một trại với các binh lính khác thì người bên dưới sẽ khó mà phục.
Binh lính bình thường đều là mười mấy người một trại, từ thiên phu trưởng (quản ngàn người) trở lên mới có trại riêng.
Cho Lâm Chiêu một trại riêng chẳng những không phù hợp với quy củ mà ngày sau, dù Lâm Chiêu có lập được công trạng bằng sức mình thì cũng sẽ có người nói này nọ, cảm thấy nàng ta ăn theo Lâm Nghiêu.
Đây không phải là điều Lâm Chiêu muốn.
Lâm Nghiêu giải thích cặn kẽ lợi và hại trong đó cho Lâm Chiêu nghe, nàng ta cũng tạm thời gác lại ý định tòng quân nhưng luôn nung nấu ý định này, ngay cả Tần Tranh cũng không kể.

Lần này cùng Tần Tranh đi mai phục, bắt được một quan lớn, nàng ta mới dám nhắc lại chuyện cũ.
Khi Lâm Chiêu hỏi ra câu này, các mưu thần võ tướng bên cạnh đều tỏ vẻ ngạc nhiên mà nhìn Sở Thừa Tắc, đợi y quyết định.
Sở Thừa Tắc nói: “Lâm cô nương có công đầu trong việc bắt chủ tướng quân địch, tuy trong quân không có tiền lệ nữ tử có thể tòng quân nhưng muội có tài trí, dũng khí, nếu mở ra tiền lệ biết đâu sau này sử sách lưu danh.

Ta phong cho muội chức giáo úy.”
Tần Tranh bèn mỉm cười nói với Lâm Chiêu.

“Sau này A Chiêu chính là Lâm giáo úy rồi.”
Không ít võ tướng đều quen mặt Lâm Nghiêu, thậm chí có người từng so tài với Lâm Chiêu nên lúc này cũng đồng loạt nói: “Chúc mừng Lâm giáo úy.”
Lâm Chiêu không nén được vẻ vui mừng kích động, hai tay nắm thành quyền, lập tức quỳ một chân trước Sở Thừa Tắc và Tần Tranh.

“Lâm Chiêu thề chết trung thành với điện hạ và nương nương.”

Tần Tranh đích thân đỡ Lâm Chiêu dậy.

“Mau đứng lên.”
Lâm Chiêu được như ý nguyện, từ nay chinh chiến sa trường, đường đường chính chính.

Tần Tranh cũng mừng thay cho nàng ta.
Đoàn người kéo nhau về phủ.

Trên đường tình cờ gặp được Lâm Nghiêu giữ ở bến Vọng Ô cũng đang toàn thắng mà về.

Lâm Nghiêu nghe nói Lâm Chiêu bắt được chủ tướng quân Trần, được Sở Thừa Tắc phong chức giáo úy, từ nay có thể theo đại quân chinh chiến thì nửa mừng nửa lo.
Hắn đã nghe qua tên tuổi của chủ tướng quân Trần, đó là một mãnh tướng, Lâm Chiêu có thể bắt được hắn quả thật khiến Lâm Nghiêu bất ngờ.

Hắn đi tìm Lâm Chiêu định hỏi cặn kẽ, ai ngờ vừa gọi một tiếng “A Chiêu” liền bị Lâm Chiêu hất hàm ngắt lời.

“Đang ở trong quân, gọi muội là Lâm giáo úy!”
Nhìn muội muội uy nghi ngồi trên con ngựa cao lớn, Lâm Nghiêu dở khóc dở cười.
Sở Thừa Tắc và Tần Tranh một người cưỡi ngựa, một người ngồi xe ngựa đi trước, Tần Tranh nghe cuộc trò chuyện của huynh muội họ ở phía sau thì không khỏi vén rèm nhìn lại.
Các tướng sĩ tùy tùng giơ cao đuốc, ánh lửa chiếu lên nửa bên mặt của cô khiến nụ cười mỉm trên môi càng dịu dàng rạng rỡ.
Sở Thừa Tắc quay đầu lại nhìn thấy cảnh ấy thì ghìm cương ngựa đi chậm lại, khi ngang hàng với xe ngựa của Tần Tranh, cô tưởng y có chuyện gì cần nói với mình nên ngước mắt lên nhìn, ánh mắt như dò hỏi.
Sở Thừa Tắc nghiêng người đến gần cô, giọng trầm khàn.

“A Tranh hiến kế có công, cũng có thưởng.”
Nói xong y thúc ngựa đi tới trước.

Tần Tranh nhìn theo bóng lưng y, nghĩ cũng đúng thôi.

Tiền đào sông đào mương cũng nhân cơ hội này đòi y, cô còn mấy phương án quy hoạch thành trí, hay là cũng bảo y đồng ý.

Về đến Thanh Châu là trời tờ mờ sáng.

Tần Tranh xuống xe ngựa định vào phủ thì thấy Tần Giản ở ngoài cổng, có vẻ như đã đợi được một lát.
Thấy Tần Tranh và Sở Thừa Tắc, Tần Giản chắp tay hành lễ.

“Tham kiến điện hạ, tham kiến nương nương.”

“Miễn lễ.” Sở Thừa Tắc khẽ gật đầu.
Tần Tranh bước lên nói.

“Huynh trưởng đợi ở đây làm gì vậy, dù có chuyện gấp thì cũng nên vào phủ đợi.

Đêm khuya gió lạnh, cơ thể huynh chưa khỏe hẳn…”
Tần Giản quan sát Tần Tranh một chút rồi cụp mắt che giấu vẻ thăm dò.

“Mẫu thân nghe nói quân Trần kéo đến, muội cũng theo lên tiền tuyến nên trong lòng rất lo lắng, vốn định ở đây đợi muội về nhưng ta khuyên bà về trước, mình thì ở đây đợi thay.”
Sau khi mẹ con Tần Giản đến Thanh Châu, tuy Tần Tranh thu xếp việc ăn ở của họ rất tỉ mỉ chu đáo nhưng không thường xuyên tiếp xúc với họ.

Một là vì mỗi ngày cô đều rất bận rộn, ước gì có thể phân thân thành hai để làm việc.

Hai là họ là những người thân thiết nhất của Tần Tranh trước kia, cô sợ lâu dài tiếp xúc sẽ để lộ những thói quen nhỏ nên cố giảm thiểu cơ hội tiếp xúc với họ, chỉ có vài ba ngày là sai người đưa đồ tới, bày tỏ sự quan tâm của mình.
Tần Giản đợi ở đây cả đêm, Tần Tranh biết nhất định phải đi Tần phủ một chuyến nên nói: “Chiến sự khẩn cấp, không báo cho mẫu thân và huynh trưởng là vì sợ hai người lo lắng, không ngờ còn khiến mẫu thân và huynh trưởng không yên lòng, đó là lỗi của muội.

Để muội thay quần áo xong sẽ đi thăm mẫu thân.”
Tần Giản thấy nàng cả người bụi đất, chắc chắn bận bịu cả đêm nên vội từ chối.

“A Tranh và điện hạ bôn ba vì chiến sự, cứ nghỉ ngơi trước đã.

Ta về báo với mẫu thân mọi người chiến thắng trở về để bà được yên tâm.”
Nói xong hắn chắp tay cáo từ.
Tần Tranh nhìn bóng lưng gầy gò của hắn, lòng ngổn ngang cảm xúc.
Cô có thể ưu đãi Tần gia về mặt vật chất nhưng rốt cuộc lại không phải là Tần Tranh mà họ mong nhớ.
Sở Thừa Tắc đặt tay lên vai cô, khẽ nói: “Đừng thương cảm, nàng đã làm quá nhiều cho Tần gia rồi.”
Tần Tranh khẽ thở dài, gật đầu, theo Sở Thừa Tắc vào phủ.

“Lát nữa ta cũng phải đi thăm mẫu thân.”
Tần phu nhân mất ngủ cả đêm, cô đi gặp bà một chuyến để bà yên tâm hơn.
Sở Thừa Tắc hỏi: “Ta đi với nàng?”
Tần Tranh không nhịn được phải bật cười.

“Chàng đi theo chỉ càng khiến họ câu thúc, để tự thiếp đi vậy.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play