Đổng Thành mếu máo, một tay che mắt, mãi một lúc sau mới thả tay ra, hai mắt đã đỏ hoe vì nước mắt.

Hắn trịnh trọng quỳ trước mặt Sở Thừa Tắc.

“Đổng Thành nguyện phụng sự hết mình cho điện hạ!”
Hắn tin tưởng Sở Thừa Tắc, không chỉ vì những lời y vừa nói mà bởi vì những gì mình nhìn thấy trong những ngày qua, y là một minh quân.
Phía đại hoàng tử đột nhiên lật lọng, chứng tỏ chỉ muốn lợi dụng hắn mà thôi.

Nếu phụ thân hắn thật sự chết trong tay Sở thái tử, mối thù giết cha còn đó, họ hà tất phải lật mặt như vậy?

Quân Trần lên được bờ, quả nhiên dựa vào ưu thế về số lượng đã xoay chuyển được thế cục, đối mặt với làn mưa tên của quân Sở, chúng dùng tường thuẫn che chắn, từng bước áp sát quân Sở như thủy triều dâng.
Quân Sở vừa đánh vừa lui, thoáng chốc đã rơi vào thế bất lợi, may mà có con hào sâu ngăn cản bước chân của quân Trần khiến chúng không thể bày trận tiến thêm, bính lính gục dưới mưa tên ngày càng nhiều.
Cuối cùng chủ tướng quân Trần hạ lệnh dùng những tấm thuẫn khổng lồ trải lên con hào, quân Trần mới có thể tiếp tục vượt qua chiến hào.
Tuy hao tổn không ít nhân mã nhưng lần tập kích này quân Trần kéo đến ba vạn quân, hoàn toàn chiếm ưu thế so với binh mã Thanh Châu.
Hai quân gào thét, chém giết lẫn nhau trên đồng bằng Giang Hoài.
Đổng Thành chủ động xin Sở Thừa Tắc được tham chiến.

Tuy thành tích của hắn còn ít nhưng võ nghệ xuất chúng, cây thương khắc đầu hổ trong tay cũng rấ linh hoạt, như mãnh hổ xuống núi, rất nhanh đã lấy được thủ cấp của hai tướng tĩnh quân Trần.
Đổng Thành càng đánh càng hăng, đang định xâm nhập sâu vào lòng địch thì lúc này tiếng chuông đổng lanh lảnh vang lên, quân Sở bên cạnh lập tức rút lui, ngay cả tinh kỳ cũng không kịp mang theo, rơi xuống đất bị giẫm đạp tơi tả.
Đổng Thành vô cùng phẫn nộ, không quan tâm đến tiếng chuông mà xông tới nhặt tinh kỳ lên, chém giết một mạch ép lui quân Trần.

Thấy các tướng lĩnh binh lính bên mình gần như vứt khí giới mà chạy, vô cùng chật vật, lòng hắn nóng như lửa đốt.

Hắn giơ cao tinh kỳ, cố gắng trọng chấn sĩ khí ba quân.
Trên chiến trường, tinh kỳ chính là sĩ khí và linh hồn của ba quân, có tinh kỳ thì tướng sĩ mới biết xông lên từ đâu, rút lui chỗ nào.

Hễ hai quân giao chiến, tinh kỳ tuyệt đối không thể bị hạ xuống, dù có chạy thì cũng phải mang tinh kỳ chạy.
Vì hắn cứ cầm tinh kỳ nên quân Trần cứ coi hắn là tấm bia, không ngừng truy đuổi.
Sở Thừa Tắc từ xa đứng nhìn hắn vác tinh kỳ, đưa tay xoa trán.
Tống Hạc Khanh tức đến giậm chân.

“Hắn nhặt cờ làm gì trời.

Thứ đó để lại cho quân địch xem mà.”
Sở Thừa Tắc bảo: “Mang cung lại đây.”
Tướng sĩ bên dưới nhanh chóng mang một cây cung lớn lên.

Sở Thừa Tắc giương cung, lắp tên vào, bắn một phát làm gãy cán cờ Đổng Thành đang vác.

Có bóng đêm che chắn, hoàn toàn không ai phát hiện y ở nơi đó phóng tên.
Đổng Thành thúc ngựa chạy như bay, nghe bên tai có tiếng gió vù vù, tiếng cờ phần phật trên đầu cùng tiếng hò reo chém giết của quân Trần.

Hắn cảm thấy mình như một anh hùng cái thế.

Nhưng đột nhiên cây cờ vác trên vai bị một lực mạnh làm gãy, vai hắn trở nên nhẹ hẫng, hắn quay đầu nhìn tinh kỳ bị gãy rơi đằng sau, người ngơ ngác.
Lúc đuổi kịp đại quân, Tống Hạc Khanh không nhịn được mắng hắn: “Đã nghe tiếng chuông rút quân, ngươi còn xông vào lòng địch làm cái gì?”
Đổng Thành ôm cán cờ bị gãy, đáp: “Tôi đi nhặt cờ mà.”
Tống Hạc Khanh nhớ lại hắn vẫn chưa biết kế hoạch giả vờ rút quân của bên này, nghe hắn đột nhiên nói ra một câu như thế lòng bèn ngổn ngang cảm xúc.

“Ném tinh kỳ mà chạy là kế dụ địch thôi.”
Lúc này Đổng Thành mới nhớ ra lúc nãy Sở Thừa Tắc nói với mình còn có một cách để phá giặc.

Chủ tướng quân Trần thấy quân Sở bỏ chạy dưới thế tấn công vũ bão của quân mình bèn vui mừng ra mặt, quát lớn: “Đuổi theo! Hễ ai chém được thủ cấp của Sở thái tử thì thưởng năm trăm lượng vàng, bắt sống được hắn thì thưởng ngàn lượng vàng.”
Quân sư hơi chần chừ.

“Tướng quân, giặc cùng đường chớ đuổi.”
Chủ tướng chỉ vào quân Sở đang chạy tán loạn, cười to: “Ngươi nhìn xem, đám dư đảng triều trước chạy không có mục đích gì, không giống như có gian trá, lúc nãy còn có một tiểu tướng liều mạng quay lại nhặt tinh kỳ, bị quân ta đuổi theo ráo riết mới làm mất cờ, chứng tỏ đây không phải cố tình rút lui.”
Tình hình lúc nãy quân sư cũng nhìn thấy.

Nghĩ lại họ đông người, quân Sở địch không lại, nói không chừng đây là một cơ hội tốt để quét sạch dư đảng triều trước nên không phản đối nữa.
Quân Trần đuổi theo ráo riết, bị dẫn vào ngọn núi có lửa quỷ mà Tần Tranh đã sai người mai phục trước đó thì mới phát hiện không ổn.
“Tướng… tướng quân, phía trước là khu rừng quỷ, chúng ta vòng sang đường khác đi.” Tướng sĩ bên dưới có vẻ rất sợ ánh lửa màu xanh trên núi.

Chủ tướng vốn cũng hơi do dự nhưng hắn lại phát hiện trên một bụi gai có mảnh vài màu vàng, trên đó có hoa văn hình rồng, hiển nhiên là lúc Sở thái tử chạy trốn bị mắc lại.
Chủ tướng quát to: “Giả thần giả quỷ! Thắp lửa lên, theo ta lên núi truy lùng!”
Tướng sĩ quân Trần gần như mỗi người mang một cây đuốc, lấy hết có thể đảm đi vào ngọn núi có lửa quỷ.
Ánh lửa quỷ xanh lập lòe, trong không khí có những đốm nhỏ bay lơ lửng theo bước chân của con người.
Có một tiểu tốt đang đi bỗng nghe tiếng “rắc” dưới chân, cầm cây đuốc đưa đến gần xem thì thấy là một khúc xương trắng toát khiến hắn lập tức hoảng sợ hét lên thất thanh.
Giữa núi rừng âm u với lửa quỷ lập lòe, tiếng hét kia càng trở nên kinh khủng.
Chủ tướng đi đắng trước quát: “La hét cái gì đó?”
Hắn lạnh lùng liếc nhìn khúc xương kia.

“Trên chiến trường bộ hiếm thấy người chết lắm sao?”
Tiểu tốt không dám lên tiếng nữa nhưng ngay sau đó, lại có một tiểu tốt khác hét toáng lên.

Mọi người quay đầu lại xem, nhờ ánh lửa chập chờn, họ chỉ thấy tiểu tốt kia giống như bị một chùm dây mây kéo vào trong rừng sâu.
Nhất thời tất cả mọi người đều sởn gai óc.

Người can đảm nhất cũng cầm đuốc mà tay run lẩy bẩy.

“Có quỷ! Khu rừng này có quỷ!”
Chủ tướng lập tức tát cho hắn một cái.

“Dám nói thêm một câu làm loạn lòng quân thì bản tướng quân sẽ xử quyết ngươi trước.”
Hắn vừa nói xong, lại có một tên tiểu tốt hét lên, bị dây mây lôi đi.

Lửa quỷ trong rừng đều đổ dồn về hướng đó khiến bọn tiểu tốt đều xanh mặt.

Chủ tướng quát to.

“Kẻ nào đang giả thần giả quỷ?”
Trên không trung bỗng vang lên những tiếng cười the thé đầy ma quái.
Tiếp theo đó, xunh quanh dường như vang lên tiếng xếp tường thuẫn và tiếng ca hát, là bài “Sở phong”.

Giọng giống như ba quân tướng sĩ cùng hòa ca, hệt như trên chiến trường cuồng phong cuốn theo cát đá, trầm khàn và xa xôi nhưng lúc này vang lên giữa rừng sâu thì bỗng có cảm giác u ám âm trầm.
“Bắn tên!” Chủ tướng hạ lệnh.

Ngày lập tức, vô số mũi tên nhắm bắn vào nơi phát ra âm thanh.
Thế nhưng tiếng hát vẫn không dừng lại, trên đầu bỗng vang lên tiếng lá cây xào xạc, quân Trần ngửa đầu nhìn thì thấy trên cây treo một cái đầu lâu, thế là tiếng hét lại vang lên tứ phía.
Trên cây dường như có rất nhiều quân Sở ẩn nấp, thấp thoáng còn thấy được những mảnh giáp rách của họ.

Chủ tướng hạ lệnh bắn tên nhưng có vẻ như quân Sở hoàn toàn không sợ hãi, ngược lại còn nhảy tới nhảy lui một cách cứng đờ quỷ quái trong rừng, trúng tên cũng không hề hấn gì, đám lửa quỷ trong rừng cũng bị hút về phía chúng, cảnh tượng thật là quỷ dị.
“Vút vút!”
Một trận mưa tên bỗng bắn về phía quân Trần.

Có người nhìn kỹ ký hiệu ở đuôi mũi tên thì phát hiện đó chính là tên mình vừa bắn vào quân Sở, giống như họ bắn đi bao nhiêu thì được trả lại bấy nhiêu theo cách này vậy.

Tiếng hát “Sở phong” xung quanh cũng ngày càng to nhưng nghe kỹ như vừa khóc vừa hát, muốn rùng rợn có rùng rợn.
Quân sĩ Trần Quốc cuối cùng cũng bị cảnh tượng ma quái này làm kinh hãi, họ hoảng loạn hét to.

“Là âm binh! Là âm binh do Sở thái tử thỉnh ra từ hoàng lăng!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play