Bên này Khương Sạn phát hỏa sắp cháy nhà, bên kia Nguyệt Hoa khóc mệt rồi thì ngủ quên mất.

Nguyên công công thấy thế, thầm nghĩ Nguyệt Hoa này không biết ý tứ gì, đợi nửa ngày rồi không thấy nô tài của Nam Uyển đến đây thỉnh tội. Khó khăn lắm mới khuyên hoàng thượng giải sầu, bây giờ lại sắp phát hỏa kia kìa.

Khương Sạn như đứng đống lửa như ngồi đống than, ném tấu chương trong tay, đi qua đi lại trong điện. Nguyên công công vội vã đi theo, không cẩn thận đập đầu vào lưng hắn.

Nguyên công công sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất: "Nô tài đáng chết."

Khương Sạn nhíu mày đạp lên chân y, hoàng thượng thường ngày bình thản ung dung, nay lại bó tay chỉ vì một nam sủng.

Khương Sạn tự thấy mình thất thố, phất ống tay áo, hỏi: "Giờ nào rồi?"

Ánh nến bập bùng thắp sáng cả điện, dầu đã đổ thêm mấy lần, Nguyên công công run lập cập: "Bẩm hoàng thượng, đã là giờ hợi, nên nghỉ ngơi rồi."

Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi cái rắm! Từ ngữ thô bỉ đến bên mép Khương Sạn, hắn cắn chặt răng, tức giận hỏi: "Đồ đưa đến chưa?"

"Theo ý chỉ hoàng thượng, đã đưa tới Nam Uyển rồi, đám nô tài cũng không dám nhiều lời." - Nguyên công công không biết tâm trạng hôm nay của hoàng thượng thế nào, nói nhiều cũng sai, không nói nhiều cũng sai, hoàng thượng vừa không muốn Nguyệt Hoa biết thân phận của mình, lại vừa muốn Nguyệt Hoa chủ động tới thỉnh tội.

Mặt mũi của hoàng thượng so với ông trời còn quan trọng hơn.

Dứt lời, Khương Sạn đen mặt, vật nhỏ này thực sự không coi hắn ra gì, người không biết còn tưởng y gan to bằng trời.

Đám nô tài trong phòng run cầm cập, không ngờ Khương Sạn trầm giọng nói: "Bày giá, tới Nam Uyển."

Nam Uyển đã tắt đèn nghỉ ngơi, Nguyên công công vừa tới, cung nữ định đánh thức Nguyệt Hoa lại bị một thái giám cản lại.

Khương Sạn đen mặt nhìn viện tối tăm, hỏi: "Nguyệt Hoa đâu?"

Ban ngày bị dọa sợ gần chết, ban đêm cũng không được yên ổn, cung nữ quỳ trên đất, đáp: "Công tử... Công tử nghỉ ngơi..."

Trên đầu có tiếng cười xì khinh bỉ, cung nữ suýt nữa ngất đi, lại thấy một vệt vải vàng xẹt qua tầm mắt, bước vào trong, cung nữ vội vàng đi theo.

Trước khi rời đi thế nào, bây giờ vẫn y như thế. Dựa vào ánh trăng sáng có thể nhìn thấy Nguyệt Hoa co ro trên ghế nằm, Khương Sạn cau mày dừng chân.

Tiểu cung nữ thấp giọng nói: "Công tử không chịu đứng dậy, nô tỳ đánh thức, y chỉ khóc một chút rồi ngủ mất."

Người trên ghế nằm như đang giận hờn mà đạp đạp chân, trong lồng ngực ôm thứ gì đó phát ra tiếng sột soạt.

Khương Sạn cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Lại dám tỏ vẻ oan ức."

Lo người đang say ngủ bị đánh thức, hắn hạ thấp giọng nhất có thể, phất tay: "Lui xuống."

Dám nằm quay mặt vào tường, còn khóc lóc mấy trận, đứa nhỏ này rốt cuộc oan ức đến mức nào. Cũng chỉ có một mình Nguyệt Hoa dám to gan thị sủng mà kiêu, Khương Sạn không nhịn được cười, vén rèm lên, bước gần về phía y.

Đến gần mới phát hiện, thứ phát ra tiếng động trong lồng ngực Nguyệt Hoa là bức chân dung hôm nay hắn mới vẽ được một nửa, bây giờ bị bóp nát không ra hình thù gì. Tên oan gia này hẳn là cố ý làm chuyện xấu.

Trên hai hàng lông mi vẫn còn ánh nước lấp lánh, hai má còn vệt nước chưa khô. Y đang ngủ mà vẫn phát ra tiếng nghẹn ngào đáng thương. Khương Sạn vốn định đến hưng binh vấn tội, nhìn y thế này lại không nỡ nặng lời.

Ngón tay lau đi vệt nước bên khóe mắt Nguyệt Hoa, Khương Sạn thấp giọng nói: "Tha cho ngươi lần này." Hắn cúi người, một tay vòng qua bả vai Nguyệt Hoa, một tay luồn xuống dưới đầu gối y, cẩn thận từng li từng tí bế người lên giường.
Vạt áo theo động tác của hắn trượt xuống, vết mực ban ngày hắn vẽ lên người Nguyệt Hoa vẫn còn. Sợ Nguyệt Hoa bị đánh thức, hắn tự ra ngoài gọi người: "Bưng chậu nước đến."

Cung nữ bưng chậu nước nóng đi vào, thấy hoàng thượng ngồi ngay ngắn bên giường, thần sắc sầu lo nhìn Nguyệt Hoa: "Hoàng thượng."

Khương Sạn nhíu mày, làm động tác cấm khẩu, cung nữ rón rén đặt chậu xuống, lại thấy Khương Sạn tự mình vắt khô khăn, vén quần áo Nguyệt Hoa lên, cẩn thận lau phía trên.

Chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thế này, cung nữ dù giật mình cũng không dám lên tiếng, cúi đầu chờ bên cạnh.

Chiếc khăn trắng nhanh chóng bị son nhuộm đỏ một mảnh, Khương Sạn càng nhẹ nhàng hơn, hễ người kia động đậy một chút hắn sẽ ngừng lại. Lau sạch son rồi, trên ngực Nguyệt Hoa hiện lên vết đỏ hồng.

Ngón tay xoa xoa lên phần ngực bị đỏ, đầu ngón tay mơ hồ cảm thấy ấm hơn, Khương Sạn tự giận mình: "Quả nhiên làm y bị đau."

Hắn quay đầu gọi cung nữ: "Mang thuốc đến đây."

Hoàng thượng coi trọng chữ sĩ, sao có thể thừa nhận lỗi của mình. Hắn cười mắng: "Đứa nhỏ quý giá này!"

Cung nữ đem thuốc bôi tới: "Hoàng thượng."

Ngón tay lấy một chút thuốc nhẹ nhàng xoa lên, người dưới giường hừ hừ mấy tiếng, Khương Sạn không dám động nữa. Đúng lúc này Nguyệt Hoa mơ mơ hồ hồ mở mắt ra.

Y mơ mơ tỉnh tỉnh, chưa quen với ánh nến chói mắt, chôn đầu trong gối khẽ kêu: "Aa~..."

Khương Sạn đưa thuốc cho cung nữ, phất tay cho nàng lui xuống.

Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Nguyệt Hoa mới chậm rãi thò đầu ra. Nhìn rõ người trước mặt, y ngập ngừng nói: "Từ Tu..."

Oan ức trong ngày hôm nay đột nhiên bộc phát, y ném tờ giấy trong tay, nhào vào lồng ngực Khương Sạn: "Đừng... Hu hu... Đừng giận ta mà..."

Người trong ngực khóc đến run rẩy, giọng điệu mềm yếu gãi tim hắn ngứa ngáy. Khương Sạn ôm cả người lên đùi, nhẹ nhàng vuốt lưng y: "Biết sai rồi?"
"Ừm..." - Nguyệt Hoa gật đầu như gà mổ thóc, chỉ lo Từ Tu sẽ giận mình.

Nhặt bức tranh nát bét trên giường, Khương Sạn giả vờ nghiêm túc: "Lúc sáng mới vẽ xong, có phải ngươi làm sai không?"

Nguyệt Hoa dán mặt vào ngực Khương Sạn, khóc thút thít nhìn bức tranh, giống như vật nhỏ bị đau phát ra tiếng kêu rên: "Ừm... Hu hu..."

Thấy Nguyệt Hoa khóc quá nhiều, Từ Tu ác liệt cuối cùng đành tha cho y, lau đi nước mắt trên mặt y: "Hôm nay tạm tha cho ngươi một lần, không được giở tính trẻ con nữa."

Hoàng ân cuồn cuộn, vật nhỏ này còn không biết tạ ân, Khương Sạn không tha thứ dò tay vào trong áo quần y, đè người lại chầm chậm nói: "Đôi mắt cũng sưng như con thỏ rồi."

Biết Từ Tu đang cười nhạo mình nhưng Nguyệt Hoa giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trả thù bằng cách lau hết nước mắt lên áo hắn, cứ như khỉ con gan to bằng trời.

Qua song cửa sổ, ánh trăng chiếu nhè nhẹ vào trong phòng, Nguyệt Hoa nhẹ giọng nói: "Sao ngươi lại tới đây?" Trong cung đã qua giờ đi ngủ, nếu chạy linh tinh sẽ bị phạt đó.

Chợt nhận ra nến trong phòng đã được đốt từ lâu, Nguyệt Hoa hoảng sợ đẩy Khương Sạn ra, chạy xuống thổi tắt, lại nói: "Nếu như bị cung nữ tỷ tỷ nhìn thấy sẽ thảm lắm đó."

Bốn phía bỗng chốc tối tăm, Khương Sạn âm thầm cười, giả vờ ảo não nói: "Lén tới đây, nếu lúc này ta đi ra ngoài sẽ bị người khác nhìn thấy...".

Nguyệt Hoa nghe mà run sợ trong lòng, ôm lấy cánh tay hắn, ngắt lời: "Sáng sớm ngày mai ngươi hẵng đi, bị phát hiện sẽ bị phạt đó.

Y nắm chặt tay Khương Sạn không buông, chủ động mời người ngủ lại. Khương Sạn ôm y lên giường: "Vậy cho ta mượn chỗ này trốn một đêm?"
Cằm đè lên hõm cổ non mềm của Nguyệt Hoa, hai người ôm nhau, giữa hai người là lớp áo bị nóng đến ướt nhẹp. Nguyệt Hoa vốn không biết hầu hạ người khác, để Khương Sạn mặc một thân thường phục nằm xuống.

Thấy Từ Tu mạo hiểm tới gặp mình, Nguyệt Hoa vô cùng vui vẻ, oan ức lúc trước trong nháy mắt tan thành mây khói.

Trước cửa phòng in lên một bóng người, Nguyệt Hoa nhanh chóng che miệng Khương Sạn, cả người như con mèo nhỏ ngừng thở, lại giống như kẻ trộm khiến Khương Sạn thở dài một tiếng.

Nguyên công công thấy đèn trong phòng tắt, ra hiệu cho các nô tài lui xuống, một mình canh giữ ngoài phòng.

"Nhỏ giọng một chút." - Nguyệt Hoa thì thầm, âm điệu đáng yêu khiến Khương Sạn khẽ động lòng, trái tim trong lồng ngực đập không theo quy luật nữa.

Khương Sạn học theo y, đè thấp giọng: "Ngươi bị phạt rồi?"

Nguyệt Hoa chớp chớp mắt, nhớ lại cảnh mình bướng bỉnh gây chuyện, bị quản sự cô cô bắt ngồi im một canh giờ. Y không khỏi rùng mình một cái, khổ não nói: "Ngươi không nên tới đây."

Bộ dáng khổ đại cừu thâm này chọc Khương Sạn phì cười: "Hả?"

"Nếu ngươi bị quản sự công công phát hiện sẽ bị phạt thế nào?" - Trong hậu cung, ngoài cung nữ và thái giám, chỉ có hoàng thượng mới được ra vào.

Khương Sạn run rẩy khóe miệng, vật nhỏ này dám coi hắn là... Thật là dở khóc dở cười, đại nghịch bất đạo, chém ngàn vạn lần cũng không hết tội.

Lần đầu tiên có người ngủ cùng, trong đầu Nguyệt Hoa như có từng đoá hoa xinh đẹp nổ tưng bừng. Y nằm trong lồng ngực Khương Sạn quay qua quay lại, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dài.

Đè lại người không an phận, Khương Sạn thấp giọng cảnh cáo y: "Ngoan ngoãn một chút, nếu bị người khác phát hiện, chúng ta đều bị phạt."

Trời đã vào hạ nhiều ngày, mặc nguyên bộ quần áo đi ngủ, trong lồng ngực còn con vật nhỏ nóng ấm như lò lửa, Khương Sạn dựa vào giường, cả người nóng phát hỏa. Vật nhỏ này không biết hầu hạ thay y phục, hắn chỉ có thể dỗ người ngủ trước.

"Muốn vẽ nữa không?" - Khương Sạn uy hiếp nói.

"Vẽ!" - Nguyệt Hoa ngước cổ nhìn hắn, đuôi mắt hơi cong cong, nụ cười đáng yêu ngọt dính người.

Nhìn người đáng yêu như thế, Khương Sạn không nỡ nổi nóng, dịu dàng nói: "Vậy thì phải ngoan một chút, sáng mai còn dậy sớm."

Nguyệt Hoa nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay Khương Sạn, nắm chặt nó rồi chậm rãi thả ra, tìm một vị trí thoải mái mới chịu yên tĩnh.

Thấy khỉ con mệt mỏi dần ngủ say, Khương Sạn rón ra rón rén đi ra cửa. Cửa phòng vừa mở, Nguyên công công canh giữ bên ngoài suýt nữa lăn ra đất.
"Hoàng thượng..."

Khương Sạn thấp giọng nói, "Cởi y phục."

Nguyên công công đánh bạo liếc mắt nhìn phía sau bức rèm, trên giường nhỏ là Nguyệt Hoa đang ngủ say, người này gan to bằng trời mới dám làm càn như thế: "Nô tài gọi người đến hầu hạ hoàng thượng tắm rửa."

"Thôi." - Khương Sạn cự tuyệt: "Đừng làm ồn đến y."

Thay y phục xong, Nguyên công công thức thời lùi ra, ân sủng chính thịnh, Nguyệt Hoa công tử này e là sẽ thị sủng mà kiêu.

Nguyệt Hoa ngủ ngon vô cùng, Khương Sạn xuống giường y không biết, Khương Sạn mới vừa nằm xuống y lại nhạy bén quấn lấy hắn.

Khương Sạn thấy buồn cười: "Đứa nhỏ không quy củ." Hắn duỗi tay ôm chặt người vào lòng.

Ngày hôm sau, Nguyệt Hoa mơ mơ màng màng ngồi dậy, vị trí bên cạnh đã nguội lạnh, không thấy bóng dáng Từ Tu, chỉ có cung nữ đang chờ. Trong lòng y như sóng biển trập trùng, y muốn hỏi Từ Tu đâu rồi, nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể mệt mỏi để cung nữ hầu hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play