Edit: Mây

“La Y.”

Anh vừa mới gọi tên cô. La Y theo phản xạ có điều kiện lập tức đứng lên, cơ thể cứng đờ.

Cô chỉ dám liếc mắt nhìn anh một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu.

“Đi thôi.” Phó Chi Hành nói, lời nói bình tĩnh.

Động tác của La Y hơi máy móc mà theo Phó Chi Hành đến phòng làm việc của anh, cô ngước mắt nhìn bóng lưng rộng lớn của người đàn ông cao ngất phía trước, cảm thấy hơi mất mát nghĩ: “Là đã quên cô rồi…… Chắc chắn là đã quên cô mất rồi.”

Kỳ thật cũng bình thường.

Chẳng qua là anh đi công tác, chẳng qua là trùng hợp xử lý vụ án của nhà cô, chẳng qua là anh từng gặp cô một ngày mà thôi.

Kể từ ngày anh đi đó một thời gian dài đều không có tin tức, cho đến khi bà ngoại nhận được tiền nuôi dưỡng từ ba ruột của cô.

La Y mới biết được, trong khoảng thời gian đó anh vẫn luôn đang cố gắng làm việc vì vụ án của nhà cô.

Mà mọi chuyện được giải quyết, lại không có tin tức gì.

Năm ấy cô thi đại học đã tìm kiếm tin tức của anh ở trên mạng, biết được anh tốt nghiệp ở Nam Chính pháp, cho nên liền thì theo bước chân của anh, cũng bước vào trường đại học này.

Không chỉ là muốn thực hiện lý tưởng.

Còn muốn nhìn một chút xem trường học của anh trai đã giúp đỡ cô rốt cuộc là như thế nào.

Đầu óc La Y hỗn độn đi theo Phó Chi Hành đến phòng làm việc của anh.

Sau khi bước vào cô rất lễ phép mà thuận tay đóng cửa lại.

Phó Chi Hành xoay người lại, nhìn biểu cảm hoảng hốt của cô gái trước mắt này, khẽ thở dài, nói: “Em lấy loại trạng thái này để làm việc?”

Bỗng nhiên La Y tỉnh táo, chột dạ đỏ mặt nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi Phó đại……”

Chữ thứ hai vừa mới phát ra một âm tiết rất nhỏ đã bị cô nuốt ngược về.

“…… Luật sư Phó, tôi sẽ chú ý.”

Phó Chi Hành khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Không trách em, chỉ là nhắc nhở.”

“Còn nữa, lúc làm việc thì không thể gọi là Phó đại ca, có biết không?”

Nhịp tim La Y nhất thời bị loạn nhịp, cô bất ngờ ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn về phía anh, vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc.

Lời này là có ý gì?

Anh…… Vẫn còn nhớ mình sao?

Phó Chi Hành nhìn thấy bộ dạng ngẩn ra của cô, cảm thấy cô gái này hơi ngốc nghếch, đưa tay ra vẫy vẫy ở trước mắt cô, cười nói: “Sao lại có vẻ mặt này?”

La Y vội vàng lắc đầu, rồi lại nhanh chóng gật đầu, trong giọng nói mang theo sự vui mừng nhảy nhót: “Anh vẫn còn nhớ, về sau lúc làm việc sẽ không gọi là Phó đại ca!”

“Vậy ở đây thì em có thể ở lén lút gọi không?” Cô hỏi một cách nghiêm túc.

“Có thể,” Phó Chi Hành nhếch môi, “Sau khi tan tầm là được.”

“Tới ngồi đi.” Phó Chi Hành kéo một chiếc ghế ra cho La Y, rồi tự mình đi đến đối diện bàn làm việc, ngồi xuống.

Hai người cách một cái bàn, La Y cũng không còn mang bộ dạng thất hồn lạc phách, khóe môi cô gái cong lên treo một nụ cười nhạt, mi mắt cong cong.

Hôm nay cô mặc một bộ đồng phục nghiêm chỉnh, bên trong áo là áo sơ mi trắng, bên ngoài là âu phục màu đen, phối với chiếc quần tây và giày cao gót màu đen.

Mái tóc dài được buộc lên,  trên mặt trang điểm tinh xảo nhưng không phải là kiểu quyến rũ, trên môi bôi son môi vừa phải.

Làm cho cô thoạt nhìn vừa khôn khéo vừa giỏi giang.

Phó Chi Hành không nói chuyện không liên quan đến công việc, vừa lên đã nói kế hoạch tiếp theo với La Y.

“Anh và Trình Tuấn đã quyết định phương án cũng không khác với những năm trước lắm, sẽ sắp xếp cho hai người vài trường hợp, cho hai người phân tích, chấm điểm theo từng mục.”

“Sau đó còn có thể sẽ để cho hai người cùng nhau xử lý và phân tích một vụ án, xem năng lực của ai tốt hơn một chút.”

“Cũng sẽ có thi biện luận, chia hai người ra đặt trong đội đối lập nhau, tiến hành đánh giá.”

“Tiếp đến chính là dẫn theo hai người đi gặp khách hàng, để cho hai người tự mình nói chuyện với khách hàng, làm báo cáo phân tích pháp lý tương ứng.”

“Mỗi một phân đoạn đều sẽ chấm điểm.”

La Y khó hiểu hỏi: “Mục đích của việc chấm điểm gì gì? Là cuối cùng chọn một trong hai người bọn em sẽ có một người ở lại sao?”

Phó Chi Hành cười một cái, “Không phải, công ty luật sư thông báo cho các ngươi có thể đến thực tập thì cơ bản đã quyết định là chọn cả hai người, chỉ cần không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, dựa vào năng lực của bọn em, cuối cùng kỳ khảo sát này căn bản không phải là vấn đề, đều có thể chuyển chính thức.”

“Việc chấm điểm này thực chất cuộc đọ sức giữa Nam Chính pháp và Bắc Chính pháp.”

La Y: “???”

Đột nhiên cảm thấy này hai đối tác lớn này có hơi trẻ con, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Phó Chi Hành đỡ đỡ trán, “Mấy năm trước các tiền bối của em vào đây, cũng là so sánh như vậy, đến cuối cùng đều hòa nhau. Cho nên năm nay để xem em và Lâm Kính Ngôn rốt cuộc là ai hơn ai một chút.”

“Thắng có lợi gì sao?” La Y hỏi.

Phó Chi Hành cười, “Du lịch bảy ngày ở Maldives, bên thua sẽ bỏ tiền ra để cho bên thắng đi chơi.”

La Y trợn to mắt: “Wow……”

Cô kinh ngạc cảm thán, “Thật thú vị.”

Phó Chi Hành cười nhạt nói: “Cho nên phải cố lên nha La Y.”

“Thắng Lâm Kính Ngôn chúng ta có thể ra nước ngoài chơi miễn phí.”

La Y nặng nề mà gật đầu, kiên định trả lời: “Vâng!”

Dáng vẻ này cực kỳ giống mười năm trước khi cô nói cô muốn làm luật sư, Phó Chi Hành cổ vũ cô cố lên, cô gật đầu gật đầu nghe theo.

“Ngày thực tập đầu tiên,” Phó Chi Hành lật lật tài liệu trên bàn, cầm một xấp giấy lấy ra, đứng dậy nói với La Y: “Đi thôi, sắp xếp nhiệm vụ cho hai người.”

Lúc bọn họ đi từ phòng làm việc của Phó Chi Hành ra ngoài, hai người trong phòng làm việc của Trình Tuấn bên cạnh còn đang cười nói.

Phó Chi Hành đi ngang qua, gõ gõ cửa kính, đẩy ra: “Còn chưa nói xong?”

Trình Tuấn cười hì hì nói: “Nhanh thôi.”

“Chúng tôi đến phòng họp trước, một lát nữa hai người cùng đến đó đi, mọi người tập trung lại rồi tôi sẽ phát nhiệm vụ cho bọn họ.” Phó Chi Hành hờ hững nói.

Trình Tuấn ra hiệu “OK” với Phó Chi Hành.

Ngay sau đó Phó Chi Hành dẫn theo La Y đi về phía phòng họp trước.

Trên đường đi tới phòng họp sẽ đi qua nơi mọi người làm việc, La Y nhìn thấy từng người ngồi ở vị trí làm việc của mình, mỗi người đều vô cùng chăm chú, ai đều không tò mò mà thò đầu lên thăm dò, ngón tay bọn họ lướt thật nhanh gõ bàn phím, giống như đang chạy đua với thời gian.

Trước kia La Y cũng từng thực tập tại các công ty luật khác, biết bầu không khí trong công ty luật chính là căng thẳng như vậy.

Cô cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón những thách thức mới sắp tới.

Sau khi đến phòng họp, La Y liền ngồi xuống, Phó Chi Hành ngồi ở cuối bàn họp, hai người yên tĩnh chờ Lâm Kính Ngôn và Trình Tuấn.

Rất nhanh, hai người đàn ông đẩy cửa đi vào.

Phó Chi Hành đứng dậy, cầm một cây bút đánh dấu và bắt đầu viết những điểm chính lên bảng trắng phía sau, đồng thời cũng nói ra trường hợp mà bọn họ sẽ phải đối đối mặt với vài khảo sát đầu tiên.

Một vụ tranh chấp tài sản gia đình.

Tình huống tranh chấp tài sản liên quan đến con đẻ và con riêng, cả hai đều giữ di chúc của ba mình nhưng nội dung lại khác nhau.

Vốn dĩ dựa theo luật thừa kế, con riêng và con đẻ có quyền kế thừa ngang nhau, nhưng vấn đề ở chỗ, di chúc trong tay con đẻ có một phần người cha nói con riêng sẽ không có được một phân tiền nào, mà di chúc trong tay con riêng có một phần người cha nói muốn toàn bộ tài sản đều để lại cho người con đó.

Sau khi Phó Chi Hành ra đề xong, cùng Trình Tuấn lập tức dẫn hai thực tập sinh mới đến tới chỗ làm việc của bọn họ.

La Y ngồi xuống ở vị trí của mình, mở máy tính lên.

Trước khi Phó Chi Hành và Trình Tuấn rời đi nói với hai người bọn họ: “Hai người phải nộp bài báo cáo phân tích trước giờ tan tầm hôm nay, hai người gửi đến hòm thư người hướng dẫn của mình là được.”

Hai người ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lập tức vùi đầu vào làm việc.

La Y vừa phân tích vừa đánh dấu các luật và quy định ở phía sau, xuất từ điều khoản và luật nào.

Buổi trưa mọi người đều đi ăn cơm, La Y và Lâm Kính Ngôn không rời khỏi công ty luật sư, hai người trực tiếp gọi chút đồ ăn nhanh đơn giản, ăn một chút, rồi giành giật từng giây tiếp tục gõ bàn phím.

Phó Chi Hành và Trình Tuấn ăn cơm trưa xong trở về, còn cố ý mua chút đồ uống cho hai người trẻ mới tới.

Một ly trà sữa và một ly cà phê.

Trà sữa cho La Y, cà phê cho Lâm Kính Ngôn.

Phó Chi Hành đưa đồ cho bọn họ rồi rời đi ngay, ngay thấy La Y và Lâm Kính Ngôn nói cảm ơn: “Cảm ơn luật sư Phó, cảm ơn luật sư Trình.”

Đến năm giờ chiều, La Y kiểm tra xong bản phân tích mình việt một lần cuối cùng, xác định không có vấn đề gì, gửi tài liệu đến hòm thư của Phó Chi Hành.

Cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm duỗi người, kết quả nhìn thấy Lâm Kính Ngôn không biết đã nộp bài từ khi nào, đang chơi điện thoại.

“Cậu đã nộp xong lâu rồi sao?” La Y hiếu kỳ nói.

Lâm Kính Ngôn ngước mắt lên, cười nói: “Sao có thể, so ra cậu còn sớm hơn tôi mười phút, số lần tôi kiểm tra không nhiều như cậu.”

La Y lè lưỡi, hơi ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ là quá cẩn thận, sợ xảy ra một chút sai lầm, thật ra cũng đã không còn gì để sửa.”

Lâm Kính Ngôn vô cùng đồng cảm như bản thân mình cũng gật đầu, “Tôi cũng rất hiểu loại cảm giác này.”

“À, một lát nữa tan tầm cùng nhau ăn một bữa cơm không?” Lâm Kính Ngôn mời rất nhiệt tình.

La Y cũng muốn trao đổi với anh ta một chút về vụ án này, liền gật đầu, khẽ cười đồng ý: “Được thôi.”

Lúc này Phó Chi Hành và Trình Tuấn đang xem bản báo cáo phân tích của bọn họ.

Phó Chi Hành không nhìn kỹ từng chữ một, nhưng anh xem sơ qua một lượt, tất cả trọng điểm La Y đều có để ý đến, mỗi một loại tình huống cô đều có viết ra, là một bản báo cáo phân tích rất toàn diện.

Trình Tuấn đẩy cửa vào, hỏi: “Thế nào?”

Phó Chi Hành nhướng mày, nói: “Nếu chấm từng điểm một nói, cô có thể lấy hết điểm.”

Trình Tuấn cười, vỗ tay một cái, “Trùng hợp, bên này tôi cũng vậy.”

“Thế nào? Hai đứa trẻ người ta ngày đầu tiên tới công ty luật sư làm việc, bài khảo sát đầu tiên đã xuất sắc như vậy, mời một bữa?” Trình Tuấn dò hỏi ý kiến của Phó Chi Hành.

Phó Chi Hành hiển nhiên là không dị nghị gì, gật đầu đồng ý.

Trình Tuấn lập tức đi ra nói với Lâm Kính Ngôn và La Y: “Sau khi tan tầm hai  người ở lại một chút.”

Trong lòng La Y lộp bộp, không phải là có chỗ nào mình làm được không tốt đó chứ?

Nhưng mà…… Hình như là không có mà……

Cô cảm thấy cô đều đã phân tích tất cả mọi thứ.

Cô và Lâm Kính Ngôn liếc mắt nhìn đối phương một cái, Trình Tuấn nhìn thấy bộ dạng thấp thỏm của hai người bọn họ, sảng khoái cười rộ lên, “Đừng sợ, không phải là muốn dạy dỗ hai người, một lát nữa dẫn hai người đi ăn một bữa cơm.”

Lúc này La Y mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười nói: “Vâng. Cảm ơn luật sư Trình.”

Sau khi tan tầm những tiền bối khác đề rời đi, có vẫn còn đang làm việc.

Trình Tuấn và Phó Chi Hành vừa đi ra, những tiền bối khác còn còn chưa đi lễ phép chào hỏi với hai người bọn họ, nói ngày mai gặp lại.

La T và Lâm Kính Ngôn cũng rất lễ phép nói tạm biệt với mấy vị tiền bối.

Mọi người đều mỉm cười, nói bọn họ hai người: “Đi ăn bữa cơm cùng luật sư Trình và luật sư Phó thật ngon nha, là quy củ cũ của chúng ta cả thôi.”

Phó Chi Hành lái xe chở bọn họ đến một nhà hàng thịt nướng, chi phí bình quân một người phải hơn mấy trăm tệ.

La Y và Lâm Kính Ngôn gần ngồi xuống bên cạnh, đối diện cô chính là Phó Chi Hành.

Phó Chi Hành gọi đồ ăn và thịt rồi phát hiện cửa hàng này còn có một vài món tráng miệng.

Trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên một vài hình ảnh, nói với nhân viên phục vụ: “Thêm hai món tráng miệng.”

Sau đó đẩy thực đơn sang cho La Y, nhẹ nhàng nói: “Nhìn xem em muốn ăn loại nào?”

“Kính ngôn cũng có thể chọn khẩu vị mà cậu thích.”

La Y lo lắng, buột miệng thốt ra: “Không cần đâu Phó đại ca……”

Trình Tuấn: “???”

Lâm Kính Ngôn: “???”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play