Khi Lục Mạnh Ngữ đi theo Giang Chu đến nhà anh khuôn mặt vẫn còn đỏ.
Hai người xuống xe, Giang Chu lấy loại trà nổi tiếng mà Lục Mạnh Ngữ khăng khăng mua cho ba và mỹ phẩm dưỡng da mua cho mẹ từ trong cốp xe ra, xách thay cô, một tay khác nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay Lục Mạnh Ngữ đổ mồ hôi.
“Không cần hồi hộp,” Anh nhỏ giọng trấn an, “Ba mẹ anh thật sự rất thích em.”
Lục Mạnh Ngữ mím môi mỉm cười, gật đầu: “Ừm.”
Giang Chu dắt Lục Mạnh Ngữ đi vào nhà, hai người thay dép lê đã được bà Tưởng chuẩn bị sẵn ở huyền quan, cùng nhau đi vào phòng khách.
“Ba, mẹ, con dẫn Mạnh Ngữ về rồi đây.” Giang Chu đặt đồ trong tay lên trên bàn, “Đây là quà cô ấy tự mình chọn cho hai người.”
Lục Mạnh Ngữ lo lắng, theo bản năng nắm chặt tay Giang Chu, cô cố gắng làm cho mình trông tự nhiên hơn một chút, mỉm cười gọi: “Cháu chào chú, chào dì.”
Bà Tưởng vừa thấy Lục Mạnh Ngữ đã khen ngợi nói: “Woa! Người thật còn xinh đẹp hơn trong ảnh nữa!”
“Không trách được sẽ làm Tiểu Chu Chu yêu thầm nhiều năm như thế.”
Lục Mạnh Ngữ rất ngượng ngùng cúi đầu, hai má đỏ bừng.
“Mạnh Ngữ nhanh tới đây ngồi, để dì nhìn kỹ hơn chút nào!” Bà Tưởng cực kỳ nhiệt tình kéo Lục Mạnh Ngữ sang, mặt mày hớn hở nhìn cô gái trước mắt này.
Càng ngày càng cảm thấy thuận mắt.
Ngoại hình của Lục Mạnh Ngữ là kiểu sẽ làm cho người mới gặp bị kinh diễm, hơn nữa càng nhìn sẽ càng cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp.
Nhưng vẻ ngoài của cô lại không phải quá có tính công kích tính và sắc bén như vậy, ngược lại cực kỳ dịu dàng và dễ chịu giống như con gái Giang Nam.
Làm cho người khác cảm thấy cô vừa trí thức vừa tao nhã.
“Ôi trời, dì sắp không chờ nổi nữa rồi,” Bà Tưởng cười nói: “Khi nào hai nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, bàn chuyện kết hôn của cháu và Chu Chu một chút được không?”
Lục Mạnh Ngữ đột nhiên bị giật mình, quay đầu nhìn về phía Giang Chu, người đàn ông ngồi bên cạnh, chỉ mỉm cười, cũng không có ý định muốn giúp cô.
Lục Mạnh Ngữ chỉ có thể căng da đầu tự mình ứng phó với bà Tưởng, khẽ cười nói: “Cháu…… Cháu về nhà nói chuyện với ba mẹ cháu một chút.”
Cuối cùng Lục Mạnh Ngữ đã biết được vì sao Giang Chu nói chuyện và làm việc đều thẳng thắn như vậy.
Điều này chắc chắn là di truyền từ mẹ anh.
“Được được được,” Bà Tưởng rất vui vẻ nói: “Con dâu à, vậy một lát nữa hai ta thêm WeChat trước, chờ buổi tối con về nhà nói chuyện với ba mẹ con rồi báo lại cho dì biết nha!”
Con…… Con dâu……
Lục Mạnh Ngữ thật sự cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Đúng lúc này, cứu tinh xuất hiện.
Giang Thanh Viễn thản nhiên lên tiếng, ngữ điệu hơi bất đắc dĩ nói bà Tưởng: “Dung Dung, em tiết chế một chút đi, dọa con bé sợ rồi này.”
Bà Tưởng nhìn ông cười hì hì, “Em thấy này không phải là vì gặp được con dâu nên rất vui mừng sao!”
Giang Thanh Viễn thở dài, giải thích với Lục Mạnh Ngữ: “Tính tình dì cháu như vậy, không cần để ý.”
Lục Mạnh Ngữ vội vàng lắc đầu, “Không đâu ạ, dì rất đáng yêu.”
“Woa!” Bà Tưởng càng vui vẻ hơn, “Giang Thanh Viễn, anh nghe được không, Mạnh Ngữ nói em đáng yêu!”
Lục Mạnh Ngữ quay đầu nhìn về phía Giang Chu, người đàn ông đang cười mắt cong cong nhìn cô, sau đó đứng dậy, đi tới kéo Lục Mạnh Ngữ, nói với ba mẹ: “Con dẫn cô ấy lên tầng đi tham quan phòng con một chút, một lát nữa ăn cơm tối thì gọi tụi con.”
Nói xong Lục Mạnh Ngữ cũng đã bị anh kéo lên tầng.
Bà Tưởng nhìn hai người đi lên tầng, cười tủm tỉm hỏi Giang Thanh Viễn: “Ông xã, anh nhìn thấy không, con dâu dễ thương quá đi, mặt con bé hồng hồng, siêu thẹn thùng!”
Giang Thanh Viễn hừ cười một cái, “Em cho rằng ai cũng giống em, không biết xấu hổ?”
Bà Tưởng: “???”
“Giang, Thanh, Viễn!”
Lúc hai người trong phòng khách đang cãi nhau, Lục Mạnh Ngữ đã vào phòng Giang Chu.
Chỉ là……
Cửa vừa đóng lại anh đã ấn cô lên cánh cửa.
Giang Chu cúi đầu, lông mi hơi rũ xuống, anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô, khóe miệng cong lên hỏi: “Sao vẫn còn đỏ vậy? Trên đường đi đến đây cũng chưa bình tĩnh lại sao?”
Ánh mắt Lục Mạnh Ngữ gượng gạo chớp chớp, trong đầu lại hiện ra chuyện đã diễn ra sau khi bọn họ dừng lại nói chuyện cách cửa của đồn cảnh sát không xa.
Cô ôm anh khóc, anh rất dịu dàng an ủi cô.
Sau đó, cô ngửa mặt nhìn người đàn ông trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy, anh tựa như một anh hùng.
Là anh hùng của cô.
Ngay sau đó cô cứ mơ mơ màng màng bị anh hôn.
Cô chưa kịp phản ứng né tránh, nhưng khi anh hôn cũng không giãy giụa và kháng cự.
Chỉ là rất kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên cánh môi, quên cả hít thở.
Đầu cực kỳ choáng váng, lông mi cô run rẩy, rồi sau đó cũng từ từ nhắm lại.
Người đàn ông ôm cô, một bàn tay đặt ở phần gáy, toàn bộ hơi thở của anh đều phả xuống chỗ này.
Nụ hôn dịu dàng đã chinh phục được cô từng chút từng chút một, anh nhẹ nhàng, chậm chạp nghiền ngẫm, cho đến khi cô hoàn toàn đắm chìm.
Mới tiến lên thêm một chút.
Nếm thử nước bọt của cô.
Bên cạnh là đường cái rộng lớn với xe cộ qua lại tấp nập, thậm chí là gần đó cũng có người đi ngang qua bên cạnh bọn họ.
Nhưng bọn họ tựa như tiến vào một không gian khác, ngăn cách với tất cả mọi thứ xung quanh.
Chỉ có thể nghe được tiếng tim đập và hít thở của mình và đối phương.
Một nụ hôn dài kết thúc, Lục Mạnh Ngữ dựa vào trong lòng anh, gương mặt đỏ lên, ngay cả lỗ tai và cổ cũng đỏ lên hết.
Hơi thở của cô không ổn định há miệng thở hổn hển, vùi đầu vào trước ngực anh không dám nhìn ai, hai chân mềm nhũn ra không còn chút sức lực nào.
Một lúc lâu sau, Lục Mạnh Ngữ mới bị Giang Chu nắm tay rời khỏi nơi đó.
Cả đường đi sau đó, cô vẫn luôn mở cửa sổ xe để gió lạnh thổi vào, kết quả mãi cho đến khi vào nhà Giang Chu, hai má ửng đỏ cũng chưa phai đi. Lục Mạnh Ngữ ở trong vòng tay Giang Chu đẩy đẩy hắn, nhưng không đẩy nổi.
Người đàn ông khẽ cười, ngữ điệu bất đắc dĩ: “Làm sao bây giờ đây, Mạnh ngữ.”
“Anh lại muốn hôn em.” Anh nói thẳng thắn không cố kỵ.
Lục Mạnh Ngữ: “……”
Lông mi cô run lên một cách mãnh liệt, quay đầu sang một bên không dám nhìn anh, tay để ở trước ngực đẩy anh ra, lại bị Giang Chu ôm thật chặt ở trong lòng.
Anh đè thấp giọng nài nỉ lẩm bẩm bên tai cô: “Dáng vẻ thẹn thùng của em, thật sự quá quyến rũ.”
Lục Mạnh Ngữ xấu hổ, hờn dỗi gọi: “Giang Chu!”
Anh cười cười, “Hừm? Anh đây.”
Người đàn ông chống lên trán của cô, hô hấp hơi nặng nề, khóe môi khẽ cong lên, bàn tay lớn ấm áp nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ngón cái nhẹ nhàng cọ cọ trên khuôn mặt mịn màng của cô.
“Mạnh Ngữ.” Anh lên tiếng, hơi thở ấm áp trực tiếp bao vây cô, không chờ Lục Mạnh Ngữ trả lời, môi Giang Chu đã dán lên.
Lục Mạnh Ngữ hơi ngửa nửa người trên ra sau, ngay khoảnh khắc cánh môi bọn họ chạm vào nhau, người phụ nữ bất giác rụt vai.
Sau đó, Lục Mạnh Ngữ chậm rãi giơ tay lên, nắm lấy quần áo bên hông anh.
Giang Chu bắt lấy tay cô, kéo cô duỗi ra phía sau, để cho cô ôm lấy eo mình.
Ngay sau đó nụ hôn càng mãnh liệt hơn, không hề có sự dịu dàng của lúc mới bắt đầu, thay vào đó là sự mạnh mẽ và điên cuồng từ trong xương cốt của người đàn ông đối với tình yêu này.
Lục Mạnh Ngữ hoàn toàn không chống đỡ được, chỉ có thể đón ý nói hùa theo.
Đến cuối cùng ngay cả hô hấp cũng khó khăn vì suýt chút nữa thiếu oxy, anh mới chậm rãi rời đi.
Giang Chu ôm người phụ nữ trong lòng, chưa đã thèm liếm môi, anh cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai cô, hỏi: “Thích anh không?”
Lục Mạnh Ngữ đan hồi phục hô hấp, nghe được câu hỏi của Giang Chu, cô thầm cắn thịt mềm trong miệng.
Ngay sau đó, gật đầu thật nhẹ, “Ừm.”
Giang Chu vui mừng, trực tiếp bế cô lên.
Xoay mấy vòng tại chỗ.
Ngay khoảnh khắc cả tay chân mình bay lên không trung cách xa mặt đất đó, Lục Mạnh Ngữ kêu lên một tiếng, tay cô chống ở trên vai anh, bị anh ôm eo xoay vài vòng.
Giang Chu ngửa mặt, nhìn vẻ mặt vừa có chút thẹn thùng vừa có chút hoảng sợ của Lục Mạnh Ngữ, vui vẻ cười ra tiếng.
Tiếng cười phát ra từ trong cổ họng của anh, trong trẻo và nhẹ nhàng.
Lục Mạnh Ngữ đỏ mặt đẩy anh, ngượng ngùng nói: “Nhanh thả em xuống.”
“Không thả.”
“Giang Chu!”
“Anh không thả.”
Lục Mạnh Ngữ: “……”
Hai người ở trong không gian làm loạn một lúc, Giang Chu biết chừng mực tiết chế lại.
Lục Mạnh Ngữ thấy ảnh tốt nghiệp đại học trên kệ của bàn làm việc, rút ra xem.
Thật ra là muốn tìm kiếm xem ai là Giang Chu.
Giang Chu tiến đến, cười hỏi: “Có thể tìm được anh không?”
Lục Mạnh Ngữ bắt đầu tìm kiếm từ hàng cuối cùng, rất nhanh đã xác định được người đứng ở chính giữa, chàng trai mỉm cười như ánh mặt trời.
Cô vươn ngón tay ra, chỉ chỉ, “Người này.”
Giang Chu rất tự nhiên ôm lấy cô, không biết biến ra một cây kẹo mút từ chỗ nào, “Cho em, phần thưởng.”
Lục Mạnh Ngữ bật cười, đang dỗ trẻ con sao?
Tuy rằng mắng thầm như vậy, nhưng cô vẫn rất vui vẻ nhận lấy cây kẹo mút bị sữa nho kia.
Sau đó, Lục Mạnh Ngữ lại phát hiện ra một vài tấm ảnh khác.
Trên ảnh chụp có hai chàng trai và hai cô gái, Giang Chu ôm cô, chỉ cho cô, giới thiệu: “Người này là Hứa Khiên, anh em tốt của anh, hiện tại là đang là đội trưởng Thủy quân Lục chiến, cô gái bên cạnh cậu ấy tên là Cung Tình, bạn gái của Hứa Khiên, hiện tại đang làm việc ở trong giới giải trí, nhưng làm việc không tốt lắm, vẫn chỉ quanh quẩn ở tuyến mười tám, chắc là em cũng chưa nghe nói còn có một người như vậy trong giới giải trí.”
Cũng không chú ý giới giải trí nên Lục Mạnh Ngữ thật sự không biết có một người như vậy tồn tại.
“Cô gái cuối cùng này tên là Tần họa, sinh viên nghệ thuật, chuyên ngành mỹ thuật, hiện tại là giáo viên dạy vẽ. Bạn trai của cô ấy là họa sĩ, rất nổi tiếng, tên là Tống Kỳ Hạc.”
“A, em biết Tống Kỳ Hạc.” Lục Mạnh Ngữ bất ngờ nói, “Thì ra là bạn trai của bạn anh.”
“Ba người này đều lớn lên cùng anh từ nhỏ, có thời gian rảnh dẫn em đi gặp bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm.” Giang Chu cười nói.
Lúc hai người đang tình cảm thì có tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, Lục Mạnh Ngữ như là bị làm cho giật mình, lập tức đứng lên chạy ra khỏi vòng tay Giang Chu.
Màu đỏ ửng trên mặt khó khăn lắm mới từ từ tan đi, lại một lần hiện lên.
“Chu Chu, Mạnh Ngữ, ra ăn cơm nào!” Bà Tưởng ở bên ngoài cao giọng gọi.
Người đẹp vốn đang ở trong lòng Giang Chu đột nhiên trở nên trống rỗng, anh bất đắc dĩ thở dài, trả lời Tưởng: “Vâng.”
Sau đó nhìn về phía Lục Mạnh Ngữ đỏ mặt, khẽ cười hỏi: “Em chạy cái gì?”
Chính Lục Mạnh Ngữ cũng cảm nhận được phản ứng của cô hơi quá kích, rất xấu hổ mím môi, “Em cũng không biết……”
Giang Chu giang hai tay, cười rạng rõ lại thản nhiên, “Lại đây cho anh ôm một chút.”
Lục Mạnh Ngữ chỉ chỉ cửa, “Nên đi xuống……”
Anh bỗng nhiên kéo tay cô, hơi dùng một chút lực, Lục Mạnh Ngữ một lần nữa ngã vào trong vòng tay của anh.
Người đàn ông ôm lấy cô khẽ cười, môi cọ vào lỗ tai đỏ bừng của cô, lẩm bẩm: “Thấy em thẹn thùng như vậy, về sau chúng ta nên ôm ấp và hôn nhiều hơn để cho em làm quen dần.”
Lục Mạnh Ngữ: “!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT