Thư Vãn trơ mắt nhìn anh bước xuống bậc thang, cách màn mưa nhìn anh được trợ lý hộ tống vào trong xe.
Anh có hơi thất thần, trong lòng lập tức trở nên trống rỗng, lại giống như tràn ngập mất mát.
Có một người đàn ông cầm một chiếc ô đứng ở cửa sau của xe RV, không lên xe, không biết đang nói cái gì.
Chức là người đại diện của anh.
Thư Vãn cụp mắt xuống, nhìn về phía giao diện gọi xe trong tay mình mãi không có ai nhận đơn, khẽ cắn môi tiếp tục chờ.
Cửa ghế sau của chiếc RV màu đen đóng lại và từ từ rời đi.
Người đàn ông vừa đứng trước xe nói chuyện cũng không lên xe, mà sau khi nhìn chiếc xe RV đi xa, cầm ô xoay người đi ngược về lại.
Thư Vãn cũng không chú ý.
Cô vẫn luôn cúi đầu, nhìn giao diện trên điện thoại của mình đến ngẩn người.
Trong đầu cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, những hình ảnh lộn xộn chạy ra, nhưng trong mỗi một cảnh tượng đều có bóng dáng của anh.
“Xin chào.” Một giọng nam đột nhiên vang lên làm Thư Vãn thoáng chốc hoàn hồn, trong ánh mắt cô hiện lên một tia hoảng loạn, rồi sau đó ngước mắt lên, nhìn người đàn ông trước mắt.
“Cô cũng là khán giả tới nghe buổi hòa nhạc của anh Cẩn Niên đúng không?”
Thư Vãn khẽ mím môi dưới, gật đầu, “Ừ.”
“Tôi là người đại diện của Cẩn Ngôn tên Chu Sóc,” Chu Sóc đưa một tấm danh thiếp, sợ Thư Vãn xem anh ta là người xấu, rồi sau đó tiếp tục nói: “Anh Cẩn Niên biết mọi người đội mưa tới nghe buổi hòa nhạc của cậu ấy cũng không dễ dàng gì, thấy cô không mang theo ô, cũng không gọi được xe……”
Khi Chu Sóc nói tới đây, Thư Vãn theo bản năng ấn tắt màn hình điện thoại.
“Cô đừng hiểu lầm,” Chu Sóc cười cười, “Tôi không có ý gì khác, chỉ làm theo yêu cầu anh Cẩn Niên nói mà thôi.”
“Anh ấy thấy cô bởi vì nghe xong một buổi hòa nhạc của cậu ấy mà cuối cùng lại bị mưa giữ chân ở chỗ này, cho nên mới muốn để tôi đến đây chở cô đi một đoạn đường, xe đã đỗ ở bên kia.” Chu Sóc chỉ chỉ.
Thư Vãn nhìn qua theo hướng anh ta chỉ, quả nhiên có một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở đó.
Là ý của Du Cẩn Niên.
Là anh bảo người đại diện của anh đến đây làm chuyện này.
Thư Vãn nói cảm ơn, rồi đi theo Chu Sóc lên xe.
Nhiệt độ bên ngoài thấp, sau khi vào trong xe lập tức được sự ấm áp bao bọc lấy, nhưng Thư Vãn sợ lạnh vẫn là không khống chế được cả người run lên.
Chu Sóc nhớ kỹ chuyện Du Cẩn Niên dặn dò vừa rồi, lặng lẽ vặn máy điều hòa lên cao hơn.
Chu Sóc thở dài trong lòng, không biết Du Cẩn Niên nghĩ như thế nào.
Rõ ràng là mấy năm nay vẫn luôn rất chú ý tới cô gái đang ngồi ở trong xe mình lúc này, mỗi một lần người ta thi đấu, mỗi một bài phỏng vấn, mỗi một lần lên tạp chí, anh đều sẽ cố gắng hết sức bảo quản thật tốt tất cả những video và sách báo có liên quan đến cô.
Nhưng vừa rồi nhìn thấy, ngay cả một câu cũng không nói mà chỉ lạnh lùng rời đi.
Kỳ thật chào hỏi một câu, căn bản cũng sẽ không có bất kỳ chuyện gì, cũng không cần lo lắng bị truyền thông chụp được làm lớn chuyện.
Chu Sóc đoán không ra Du Cẩn Niên, nhưng vẫn giả vờ vô tình nói chuyện giúp anh, giải thích với Thư Vãn yên tĩnh: “Nếu không phải vừa rồi sợ có phóng viên còn chưa đi, có thể sẽ bị chụp lén lại, anh Cẩn Niên sẽ làm bảo cô lên thẳng chiếc xe kia của anh ấy.”
“Con người anh ấy, chuyện gì cũng đều nghĩ rất chu đáo, sợ bởi vì mình làm cho khán giả thích mình bị tin tức bát quái liên lụy, cho nên từ trước đến nay vẫn luôn giữ khoảng cách, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra scandal nào.”
Khõe miệng Thư Vãn hơi cong lên, trọng điểm đều đặt trên một câu nói.
Từ trước đến nay vẫn luôn giữ khoảng cách.
Đúng là vậy thật.
Chu Sóc vốn đã rất thích Thư Vãn, nhất là vở ballet hiện đại《Rossini Solitaire》năm cô 18 tuổi đoạt huy chương vàng ở Pháp.
Lúc đó Thư Vãn mặc trang phục múa ba lê màu đen, ở trên sân khấu có độ nghiêng biểu đạt con quái vật bị giam cầm mà bản nhạc muốn thể hiện một cách sống động.
Động tác của cô lưu loát hoàn mỹ, kết hợp giữa sự cứng rắn và mềm mại, nhưng lại không mất đi sự kịch tính và khoa trương của bài biểu diễn.
Tuy rằng vở kịch múa ba lê này tương đối u ám, không bằng những vở múa sống động và phóng khoáng khác, nhưng Chu Sóc thật sự cảm thấy Thư Vãn làm tốt nhất.
Không một ai có thể biểu đạt ra được cảm giác cô biểu diễn.
Anh ta vô cùng muốn bày tỏ một chút tình cảm của mình đối với diễn viên múa ba lê đã giành được vô số giải thưởng ở trước mặt.
Nhưng mà, cái tên Du Cẩn Niên kia không cho anh ta tiết lộ anh ta biết cô.
Chu Sóc thật bất đắc dĩ âm thầm buông tiếng thở dài, tìm đề tài hỏi Thư Vãn: “Cô nghe xong buổi hòa nhạc của anh Cẩn Niên, cảm thấy thế nào?”
Thư Vãn hơi ngơ ngẩn một chút, ngay sau đó trả lời: “Rất hay.”
Chu Sóc không bỏ qua mà tiếp tục hỏi: “Vậy cô thích bản nhạc nào nhất?”
Trong đầu nhất thời lập tức hiện lên bản nhạc cuối cùng tên《Vãn》mà anh đàn kia.
Nhưng Thư Vãn cũng không trả lời ngay.
Cô trầm ngâm một lát, mới bình tĩnh nói: “Tôi đều rất thích.”
Chu Sóc có hơi bất ngờ nhướng mày, không ngờ là cô sẽ trả lời như vậy, như là ở tiếp nhận đang trả lời phỏng vấn của truyền thông, nói ngay cả một giọt nước cũng không lọt.
Chu Sóc đưa Thư Vãn đến trước cửa khách sạn, giúp cô lấy vali hành lý từ trong cốp xe ra.
Thư Vãn rất lễ phép nhẹ nhàng cười một cái, nói cảm ơn với anh ta, rồi sau đó lại kéo vali đến đại sảnh làm thủ tục check-in.
Chu Sóc đứng ở cửa, nhìn bóng dáng cao gầy mảnh khảnh kia, lấy điện thoại ra tới gọi một cuộc điện thoại cho Du Cẩn Niên.
Anh ta vừa chờ Du Cẩn Niên nghe máy, vừa vòng qua thân xe, mở cửa lên xe, đặt điện thoại lên trên giá đỡ, bật loa ngoài, sau đó khởi động xe, thong thả rời đi.
Ngay sau đó, điện thoại được kết nối.
Giọng nói lạnh lùng quạnh quẽ của Du Cẩn Niên truyền tới: “Alo?”
Chu Sóc đánh tay lái, chú ý tình hình giao thông, miệng báo cáo lại tình huống với Du Cẩn Niên: “Dựa theo chỉ thị của anh, đã đưa người đến nơi.”
“Nhà cô ấy không ở nơi này ầ? Sao để em đưa đến khách sạn.”
Du Cẩn Niên im lặng vài giây, “Ừ” một tiếng, rồi sau đó phân phó Chu Sóc: “Chuẩn bị cho cô ấy một ít thuốc hạ sốt, rồi bảo khách sạn nấu một chút canh gừng cho cô ấy.”
Trong khoảnh khắc đó Chu Sóc cho rằng mình nghe lầm.
Anh ta không thể tin được “Ha” một tiếng, hỏi: “Anh nói cái gì?”
Du Cẩn Niên lạnh lùng nói: “Cậu bị điếc à?”
“Không phải, anh Du,” Chu Sóc khổ ha ha nói: “Anh không nói sớm, em cũng đã lái xe đi rồi, anh bảo em quay về lại đi làm chuyện này……”
“Quên đi, em sẽ lấy cái mạng này! Cái mạng này của em chính là dùng để làm việc cho anh! Em sẽ quay lại làm ngay!”
“À không, em đi mua thuốc trước rồi sẽ vòng ngược lại.” Chu Sóc nói xong hỏi Du Cẩn Niên: “Anh có còn muốn dặn dò thêm gì nữa không?”
Du Cẩn Niên nói: “Đừng nói là tôi đưa.”
Chu Sóc “Ôi” một tiếng, nói tiếp: “Là em đưa, em đưa, được chưa?”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Sóc khẽ bĩu môi, “Em nói là em đưa người ta cũng phải tin!”
Rơi vào đường cùng, Chu Sóc đi hiệu thuốc một chuyến, mua mấy hộp thuốc trị cảm và thuốc hạ sốt, lại quay về khách sạn.
Anh ta đi đến trước quầy lễ tân, đưa thuốc cho nhân viên lễ tân, sau đó nhét một chút tiền, phiền cô gái nhờ đầu bếp của khách sạn bọn họ nếu một chút canh gừng, rồi đưa lên cùng với thuốc này……
Chu Sóc hơi ngơ ngác, đưa đến phòng nào đây?
“Vừa rồi ăn có một cô gái mặc áo khoác màu hồng nhạt, cô ấy là diễn viên múa ba lê, mọi người có biết không?”
“Có biết có biết, vừa rồi tôi còn xin chữ ký nữa đó!” Trong đó một cô gái lễ tân nói.
“Đúng vậy, đưa đến phòng của cô ấy, làm ơn.” Chu Sóc bắt tay đặt ở bên miệng, ha hà hơi, xoa hai cái.
Sau đó lại hỏi cô gái lễ tân kia: “Có thể làm cho tôi xem chữ ký được không?”
Cô gái liền đưa tờ giấy có chữ ký của Thư Vãn như bảo bối ra, đưa cho Chu Sóc.
Chu Sóc xem xét, thương lượng với cô gái này: “Có thể bán chữ ký này cho tôi không? Giá cho cô ra.”
Cô gái lắc đầu, rất kiên quyết nói: “Đây là tôi khó khăn lắm mới có được, bao nhiêu tiền cũng không bán……”
“Vậy nếu không, tôi trao đổi với cô?” Chu Sóc rất nhanh nhẹn nói: “Cô có biết Du Cẩn Niên không? Tôi lấy chữ ký của anh ấy đổi với cô.”
Hai mắt của cô gái sáng lên, “Ý anh nói Du Cẩn Niên tổ chức buổi hòa nhạc vào tối nay sao?”
Giây tiếp theo lại cảnh giác, “Nhưng dựa vào cái gì để tôi tin anh đây.”
Chu Sóc dở khóc dở cười, “Cô gái à, cô thật sự là fan của Du Cẩn Niên sao? Fan của Du Cẩn Niên sao lại không quen người người đại diện là tôi sao?”
“A, tôi thấy anh cũng hơi quen mắt!” Cô gái đột nhiên hiểu ra, kinh ngạc nói: “Tôi nhớ ra rồi, tôi đã thấy anh, anh đúng là anh Sóc người đại diện của thầy Du!”
Chu Sóc cười hì hì, tiếp tục nói điều kiện: “Cô đưa chữ ký của Thư Vãn cho tôi, tôi chắc chắn sẽ đưa cho cô một tấm ảnh có chữ ký của Du Cẩn Niên, thế nào?”
Cô gái vẫn là hơi do dự, chủ yếu là sợ hiện tại cho anh ta, lỡ như anh ta không đến thì sao!
Chu Sóc không còn cách nào khác, bảo cô gái lễ tân mở điện thoại lên quay video, nhắm vào ngay anh ta.
Anh ta nói một cách đơn giản và thẳng thắn: “Tôi đảm bảo, chắc chắn sẽ lấy một tấm ảnh có chữ ký của Du Cẩn Niên cho cô, nếu tôi lừa cô, cô cứ đăng đoạn video này lên trên mạng đi, để cho mọi người đều chỉ trích tôi.”
Sau khi quay xong Chu Sóc lấy được chữ ký kia, cười nói: “Tôi không nghĩ cho bản thân mình cũng phải suy nghĩ cho anh Cẩn Niên chứ, không thể bởi vì tôi nói chuyện có suy nghĩ gì hết mà làm liên lụy đến anh ấy được, phải không?”
“Vì sao anh lại muốn có chữ ký của Thư Vãn như vậy?” Cô gái tò mò nói.
Chu Ssóc vội vàng giải thích: “Bởi vì tôi là fan trung thành của cô ấy, rất thích những vở múa ba lê của cô ấy.”
“Đợi tôi, ca đêm nay tôi sẽ đem tấm ảnh có chữ ký đến đây cho cô!”
–
Sau khi Thư Vãn vào phòng ngồi ngẩn người trên sô pha một lúc, sau đó liền vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ cô bước từ trong phòng tắm ra, chuông cửa đang ở kêu.
Thư Vãn đi tới cửa, hỏi: “Ai vậy?”
Nhân viên phục vụ của khách sạn nói: “Xin chào cô Thư, tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn.”
Thư Vãn mở cửa, trong tay nhân viên phục vụ bưng một cái khay, trên đó có một chén canh gừng nóng hầm hập, còn có một túi thuốc, bên trong có mấy hộp thuốc.
“Đây là canh gừng và thuốc của cô.”
Thư Vãn hơi nhíu mày nói: “Tôi không gọi canh gừng và thuốc.”
Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng cười một cái, nói với cô: “Đây là một trong những fan của cô nhờ chúng ta là cho cô.”
Thư Vãn nhận lấy khay, đóng cửa lại trở về phòng khách.
Cô đặt đồ ở trên bàn trà, cụp mắt nhìn canh gừng nóng hôi hổi và những loại thuốc đó, suy nghĩ một lúc lâu cũng không đoán ra được là ai.
Trừ khi…… Là cô gái vừa rồi xin chữ ký của cô.
Chắc chính là cô ấy.
Thư Vãn khẽ thở dài, mở Internet TV ra, bưng canh gừng lên chậm rãi uống vào.
Kết quả trong TV đang phát một cuộc phỏng vấn tin tức giải trí.
Mà người được phỏng vấn, chính là Du Cẩn Niên đã tổ chức buổi hòa nhạc tối nay.
“Thầy Du, đối với buổi hòa nhạc tối nay, cá nhân anh có cảm thấy hài lòng không?”
Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, đứng ở trước camera, trả lời một cách hờ hững: “Có một chút tiếc nuối.”
“Ồ…… Xin hỏi có tiện nói một chút là có gì tiếc nuối không?” Phóng viên truy hỏi.
Du Cẩn Niên nói: “Có một người bạn không có thể có mặt.”
“Tôi nghĩ là…… Người bạn này nhất định rất quan trọng với anh, đúng không?”
“Ừ.” Anh lời ít mà ý nhiều.
Nhìn đến chỗ này, Thư Vãn còn cảm thấy rất bình thường.
Nhưng mà, nội dung phỏng vấn kế tiếp, lại làm cho cô nhất thời cứng đờ, không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn.
Phóng viên thay đổi đề tài hỏi: “Vừa rồi biết được bản nhạc dương cầm cuối cùng《Vãn》là bản nhạc dương cầm tự sáng tác đầu tiên của anh, thầy Du có thể nói một chút về những thứ có liên quan đến nó không? Ví dụ như nguồn cảm hứng, quá trình sáng tác, v.v.”
Du Cẩn Niên cụp mắt, lại ngước mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước, giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh, nói chuyện tựa như lúc anh chơi đàn dương cầm, không nhanh không chậm mà từ từ kể ra: “Nguồn cảm hứng chính là người bạn vừa nhắc đến kia, cô ấy từng ngâm nga vài câu, tôi dựa theo giai điệu cô ấy ngâm nga biên soạn thành bản nhạc dương cầm này.”
“Để lại vị trí cho cô ấy, nhưng cô ấy không thể đến.”
“Chỉ…… Hy vọng cô ấy nghe được, thì sẽ thích.”
Bất tri bất giác, đôi mắt Thư Vãn đã bị hơi nóng của canh gừng hun nước mắt chảy đầy mặt.
《Vãn》—— Vãn Vãn.
Cuộc phỏng vấn vẫn đang tiếp tục.
Phóng viên lại hỏi một câu hỏi khác: “Người muốn nghe buổi hòa nhạc của thầy Du rất nhiều, tôi thấy trên mạng mọi người đều đang than thở không cướp được vé, rất tiếc nuối thật đáng tiếc, hơn nữa còn nghe nói chính miệng thầy Du từ chối tổ chức buổi hòa nhạc ở sân vận động có thể chứa hơn chục nghìn người, cố ý chọn nơi này, đây là vì sao vậy?”
Du Cẩn Niên trả lời: “Bởi vì 2120 có ý nghĩa đặc biệt với tôi, chỗ ngồi ở nơi này, vừa vặn là 2120 ghế.”
Bởi vì, hôm nay là 2120 ngày từ khi Vãn Vãn rời đi.
Xa cách 2120 ngày, Vãn Vãn đã trở lại.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT