Tuy rằng đêm Thất Tịch đó không tính là Vệ Thụ chính thức tỏ tình, Lâm Hòa cũng không tính đã đồng ý với anh.
Nhưng quan hệ của hai người từ đêm đó trở đi quả thật là đã thay đổi một chút.
Cô sẽ thường xuyên bị anh kéo vào kênh YY riêng tư.
Ở chỉ có hai người bọn họ ở trong kênh, Vệ Thụ sẽ hát cho cô nghe, cũng sẽ dùng đủ các loại âm sắc nói chuyện với cô, làm cho lỗ tai của Lâm Hòa thỏa mãn.
Một buổi tối nọ, Vệ Thụ nói với Lâm Hòa gần nhất nhận một bộ truyện ngôn tình, anh chưa từng yêu đương, cho nên cảm giác lồng tiếng cho nhân vật không đúng lắm, hỏi Lâm Hòa có muốn lồng tiếng cùng anh hay không, hướng dẫn anh, cũng để anh tìm được cảm giác.
Lâm Hòa rất sợ hãi, nói: “Tôi không phải là diễn viên lồng tiếng, diễn không có cảm xúc, có thể sẽ ảnh hưởng đến anh……”
“Sẽ không,” Vệ Thụ cười nói: “Em là người viết tiểu thuyết, trên phương diện cảm xúc của nhân vật hẳn là có thể hiểu được tốt hơn tôi.”
“Thử xem sao, tôi nghĩ mình thật sự không làm được.”
Lời anh nói thế mà lại có cảm giác như là cún con làm nũng.
Lâm Hòa thật sự bị làm kinh ngạc, bởi vì tuy rằng anh nhỏ hơn cô một tuổi, nhưng bình thường đều thể hiện vô cùng trưởng thành và từ tốn.
Cho dù thỉnh thoảng nói chuyện không nghiêm túc lắm…… Nhưng cũng chưa từng như vậy.
Lâm Hòa cũng không biết vì sao, thế mà lại không thể nào từ chối anh được.
Vì thế hai người lập tức vào kênh YY bọn họ thường kết nối nói chuyện phiếm.
Vệ Thụ gửi kịch bản cho Lâm Hòa, Lâm Hòa mở tệp tài liệu ra, đầu tiên là đọc qua một lần, rồi sau đó nói: “Đây là kịch về lính cứu hỏa và bác sĩ à?”
“Ừm.” Vệ Thụ đáp một tiếng, giọng người đàn ông trầm thấp xuyên qua tai nghe truyền tới, càng có vẻ cuốn hút hơn, cực kỳ gợi cảm.
Đoạn diễn Lâm Hòa phải lồng tiếng cùng Vệ Thụ chính là sau khi nam chính là lính cứu hỏa và nữ chính là bác sĩ nữ cấp cứu trở về từ khu vực bị động đất, sau đó đến bờ biển thể hiện tình cảm.
Cảnh tượng là nam chính nắm tay nữ chính, nữ chính bắt đầu trêu chọc anh, rồi sau đó nam chính nghiêm túc tỏ tình với nữ chính, thừa nhận tình cảm của mình dành cho cô.
Lâm Hòa chưa từng căng thẳng như bây giờ, cô chưa từng đối diễn với người khác……
Câu đầu tiên là Lâm Hòa nói.
Lâm Hòa hít một hơi thật sâu, lại thở ra, rồi sau đó nói với Vệ Thụ: “Vậy tôi bắt đầu nha?”
Vệ Thụ đáp: “Ừm, đừng căng thẳng, cũng không người nào khác, tự nhiên một chút là được.”
Lâm Hòa gật đầu, làm xong động tác gật đầu mới nhận ra Vệ Thụ không thể nhìn thấy, mới nói: “Được, tôi sẽ cố gắng.”
Cô mím môi, bắt đầu nhìn lời thoại đọc: “Đội trưởng, làm sao có thể tùy tiện nắm tay con gái như vậy được.”
Giọng của Lâm Hòa thiên về sự nhẹ nhàng, không có nụ cười thản nhiên khi trêu chọc của nữ chính trong tiểu thuyết, nhưng trong lời nói lại có thêm một chút hờn dỗi và thẹn thùng.
Ngữ điệu không đúng, nhưng thật ra cũng không nhiều gây ra trở ngại gì quá lớn.
Trong tai nghe truyền đến một tiếng cười khẽ của đàn ông, ngay sau đó giọng nói trầm thấp của Vệ Thụ truyền tới: “Không tùy tiện, tôi rất nghiêm túc.”
Anh dừng lại một chút, lời nói trở nên trịnh trọng hơn vừa rồi, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Lâm Sơ Thanh.”
Lâm Hòa không biết sao khi cô nghe được ba chữ này, mình giống như thật sự trở thành nữ chính Lâm Sơ Thanh trong kịch bản, nhịp tim đập bỗng dưng cũng ngừng đập trong giây lát.
Rồi sau đó, cô lại nghe được giọng nói trầm thấp và dịu dàng của anh vang lên bên tai: “Tôi thừa nhận, tôi thích em.”
Trái tim vừa ngừng đập của Lâm Hòa lại chợt điên cuồng kịch liệt nhảy lên.
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy hoảng hốt không phân biệt rõ là nam chính trong truyện đang nói với nữ chính, hay là Vệ Thụ đang nói với cô.
Bởi vì Lâm Hòa ngẩn người nên đoạn diễn này không thể tiếp tục tiến hành.
Vệ Thụ gọi cô ở trong tai nghe: “Mộc Mộc? Mộc Mộc? Em còn ở đó không?”
Lâm Hòa bỗng nhiên tỉnh táo, cô giật mình, ấp úng trả lời: “À…… Tôi…… Tôi ở đây.”
Vệ Thụ cười nói, “Làm gì vậy? Ngẩn người?”
Lâm Hòa như là bị người ta vạch trần, cô cảm thấy hơi xấu hổ nói với Vệ Thụ: “Thật sự xin lỗi, tôi…… Chúng ta làm lại một lần nữa……”
“Mộc Mộc,” Trong giọng nói của Vệ Thụ có chút cảm giác bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói: “Không cần xin lỗi, không có gì.”
Lâm Hòa mím môi, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Cô đối diễn cùng anh thêm mấy cảnh nữa, cuối cùng đến lúc sắp thoát ra Vệ Thụ nói với Lâm Hòa: “Mộc Mộc, tôi cho em một phúc lợi nhỏ.”
Lâm Hòa hơi tò mò hỏi: “Cái gì?”
“Dùng các kiểu giọng khác nhau nói lời âu yếm tỏ tình với em.”
Lâm Hòa: “……”
Cô cười rộ lên, chế nhạo: “Anh đừng làm tôi sợ.”
Vệ Thụ nói là làm, thật sự dùng các kiểu giọng nói khác nhau nói lời âu yếm tỏ tình với em.
“Một câu cuối cùng, nghe chô kỹ nha.”
Giây tiếp theo, người đàn ông sử dụng giọng nói của mình nói với Lâm Hòa: “Tên Cp của chúng ta, em chọn “Thụ Mộc” hay là “Thụ Lâm”? Mặc kệ chọn cái nào, CP của em đều là tôi.”
Lâm Hòa: “……”
Đó thật sự là những lời âu yếm.
Cô không nhịn được cười ra tiếng, còn ghét bỏ nói: “Cũng quê mùa quá đi, đến đây được rồi.”
Vệ Thụ cũng cười, năn nỉ nói: “Cho tôi một chút mặt mũi đi, tôi đã suy nghĩ rất lâu đó.”
“Được,” Lâm Hòa rất dễ nói chuyện đồng ý với anh, rồi sau đó vỗ tay bôm bốp mang tính tượng trưng hai hạ, khen rất qua loa: “Rất tuyệt! Thầy Vệ quá tuyệt vời!”
Vệ Thụ buồn bực, oán trách: “Cô Mộc!”
Lâm Hòa cười khanh khách trả lời: “Ơi.”
Vệ Thụ im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: “Em cười rộ lên nghe rất hay, chắc chắn cũng sẽ cực kỳ đẹp.”
“Lần sau gặp mặt, nhớ cười cho tôi xem, tôi phải nhớ kỹ ở trong lòng, cũng khắc sâu ở trong đầu.”
Lâm Hòa bị lời này của anh làm cho bất ngờ không kịp đề phòng mà im lặng.
Dường như cô hơi xấu hổ và ngượng ngùng, vội vàng nói với Vệ Thụ: “Không còn sớm nữa, tôi muốn đi ngủ, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Vệ Thụ đoán chắc là cô thẹn thừng, chỉ cười một tiếng, cũng không cưỡng ép giữ cô lại cùng mình thêm một lát nữa, trả lời: “Ừm, được rồi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sau khi rời khỏi kênh YY, Lâm Hòa mơ màng một lúc.
Vừa rồi mình cười rất vui vẻ, hơn nữa cô còn không hề phát hiện ra.
Đã ba năm nay, mỗi một người thấy cô người đều cảm thấy cô lạnh lùng, không thích cười.
Thật ra vốn dĩ cũng rất thích cười, sau đó Lăng Duyên xảy ra chuyện, cô phải chịu đả kích quá lớn làm cho cô giống như biến thành một người khác.
Mà hiện tại, Lâm hòa của lúc ban đầu kia hình như đang từ từ trở về.
Không kìm được mà nghĩ tới Vệ Thụ, Lâm Hòa lại không bất giác mỉm cười.
Lúc cô đang ngẩn người, điện thoại cô truyền đến cuộc gọi video trên WeChat.
Là mẹ.
Lâm Hòa bấm kết nối, khẽ cười gọi: “Mẹ.”
Trên màn hình bà Hà sửng sốt, rồi sau đó lại tươi cười rạng rỡ, nói: “Hòa Hòa, sắp đến cuối năm rồi, chừng nào thì con về nhà thế?”
Lâm Hòa suy nghĩ một chút, nói: “Qua mấy ngày nữa đi, con sắp xếp đồ đạc một chút.”
“À, được,” hỏi chuyện chính xong, bà Hà lập tức cười tủm tỉm tò mò hỏi: “Hòa Hòa có chuyện gì vui vẻ sao? Cười rất hạnh phúc.”
Lâm Hòa ngơ ngẩn, “Dạ?”
Bà Hà nói: “Vừa rồi video vừa mở, con cười rất vui vẻ, đã lâu rồi mẹ cũng chưa từng nhìn thấy con cười như vậy.”
Lâm Hòa chớp chớp mắt, giải thích: “Vừa rồi đối diễn cùng một người bạn, rất thú vị.”
“Con trai à?” Bà Hà vô cùng nhạy bén hỏi.
Tai Lâm Hòa đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Vâng.”
Bà Hà không hỏi nữa, nhưng trên mặt đã nở hoa.
Bốn ngày sau, Lâm Hòa đang định trở về Thiên Tân đón năm mới, Vệ Thụ mới trở về từ Thượng Hải chưa được hai ngày lại đột nhiên cắt ngang gọi cô xuống dưới.
“Muốn dẫn em đến nơi này.” Anh kéo cô đi từ trong nhà cô ra.
Lâm Hòa không rõ nguyên nhân, ngày mùa đông này có thể đi đâu đây?
Cô mặc thật một bộ đồ bánh mì thật dày, quấn khăn quàng cổ, ngồi ở trong xe Vệ Thụ, nhìn cảnh đường phố hai bên đường nhanh chóng lùi lại, mờ mịt hỏi: “Anh dẫn tôi đi đâu vậy?”
Vệ Thụ nhếch môi, cười có chút thần bí: “Một nơi tốt đẹp.”
Lâm Hòa bật cười, biết anh sẽ không nói, mình cũng không hỏi nữa.
Chờ bọn họ tới nơi rồi, Lâm Hòa bị Vệ Thụ nắm tay đi vào một căn biệt thự, cô còn chưa kịp định thần lại.
“Đây là chỗ nào, nhà anh sao?” Lâm Hòa hỏi, rồi sau đó lại hơi lo lắng hỏi: “Ba mẹ anh sẽ không có ở nhà đó chứ? Anh dẫn tôi tới nơi này……”
Vệ Thụ cười chọc vào trán cô, thở dài nói: “Mộc Mộc, em nhìn kỹ xem, không cảm thấy quen mắt sao?”
Lúc này Lâm Hòa mới cẩn thận quan sát một lượt.
Cửa sổ sát đất lớn sạch sẽ và sáng sủa, bên ngoài nối liền với bể bơi, còn có ban công nhỏ có thể uống trà chiều, phía trên bày bộ bàn ghế phong cách châu Âu tối giản mà cô đã từng nói qua.
Đồ nội thất trong phòng khách, thảm, sô pha…… Tất cả đồ đạc, đều là những thứ cô từng nhắc đến.
Đây là phong cách trang trí của cô sau khi mua biệt thự mà cô đã hình dung.
Cô đã từng trò chuyện với anh về chuyện mua nhà, đương nhiên cũng đã từng nói về chuyện trang trí.
Cô đã tính toán xong, qua năm sau là sẽ mua, sau đó trang trí.
Nhưng hiện tại……
Vệ Thụ nắm tay cô, giống tiểu chó săn khoe thành quả, nói: “Tối hôm qua sau khi trở về từ Thượng Hải đã cố ý đến đây quét tước một lượt, hai ngày trước mới chuyển tất cả đồ đạc đã mua vào, tối hôm qua tôi tự mình nghiệm thu, tất cả đều được bố trí dựa theo yêu cầu của em.”
“Mộc Mộc, thứ em muốn, tôi đều cho em.”
Lâm Hòa khiếp sợ nói không nên lời.
Cô không bao giờ nghĩ tới, khi nói chuyện phiếm cô chỉ thuận miệng nhắc đến yêu cầu phong cách và trang trí linh tinh biệt thự sau này với anh, anh lập tức lặng lẽ ghi nhớ hết tất cả, không sai lệch chút nào thiết kế cả căn biệt thự thành bộ dáng mà cô muốn.
Qua một lúc lâu, cô mới tìm về được giọng nói của mình, mở miệng giọng khẽ run rẩy, nhẹ giọng nói: “Không được, Vệ Thụ, anh không thể như vậy……”
Lâm Hòa cúi đầu xuống, “Cái này quá quý trọng, tôi tuyệt đối không thể nhận.”
“Mộc Mộc,” Vệ Thụ thở phào nhẹ nhõm, dò hỏi: “Như thế nào mới tính là quý trọng đây? Bởi vì giá trị cho nên quý trọng sao?”
“Tôi không cho là như vậy.”
Rồi sau đó anh lại nhẹ nhàng thì thầm: “Đối với tôi, quý trọng nhất, là vô giá.”
“Mộc Mộc, vô giá là em.”
“Không có gì có thể quý giá hơn em.”
Lâm Hòa từ từ ngước mắt lên, Vệ Thụ giơ tay sờ sờ đỉnh đầu cô, cười nói: “Cười lên nào, đã nói là gặp mặt sẽ cho tôi nhìn thấy dáng vẻ cười vui vẻ của em.”
Cô hơi bối rối, giọng cũng thấp hơn, ngập ngừng nói: “Anh đột nhiên yêu cầu, tôi không cười nổi……”
“Vậy muốn như thế nào mới có thể cười đây?” Vệ Thụ nghiêng người cúi đầu, bỗng nhiên khom lưng, ôm thẳng Lâm Hòa lên.
Anh ôm lấy chân cô, ôm cô xoay quanh trong phòng khách lớn như vậy.
Xoay hết vòng này đến vòng khác, vừa xoay vừa cười vang nói: “Như vậy thì sao? Có vui vẻ không?”
“Vệ Thụ!” Lâm Hòa xấu hổ muốn chết, cô ở trong trạng thái tỉnh táo làm sao có thể thân mật với anh như vậy, “Anh thả tôi xuống đi!”
“Tôi không muốn!” Mấy tháng nay Vệ Thụ càng ngày càng để lộ một mặt trẻ con của mình, cũng hoàn toàn phá tan ấn tượng đầu tiên về sự trưởng thành và từ tốn của cô đối với anh.
Lâm Hòa vừa giận vừa buồn cười, bất tri bất giác bật ra tiếng cười khẽ, “Vệ Thụ, đừng xoay nữa, chóng mặt.”
Sau đó Vệ Thụ không cẩn thận đụng vào tay vịn sô pha, hai người cùng nhau ngã xuống trên sô pha mềm mại.
Cô nắm lấy bờ vai của anh, nằm sấp trên người anh, gương mặt đỏ lên, khóe miệng còn treo nụ cười.
Vệ Thụ nhìn đến si mê, vươn tay chạm vào sườn mặt hơi nóng lên của cô, dịu dàng nỉ non: “Mộc Mộc, em cười rộ lên thật sự rất đẹp.”
Lông mi Lâm Hòa run rẩy, lòng bàn tay dày rộng ấm áp của người đàn ông dán sát vào khuôn mặt cô, hơi nóng nhanh chóng lan tràn ra, màu đỏ ửng lan đến vành tai và cổ.
Bị sự đụng chạm và lời nói của anh kéo hồn về, cô vội vàng muốn nhảy từ trên người anh xuống.
Nhưng mà, giây tiếp theo cô lại bị anh kéo trở về, ngã vào một vòng tay ấm áp.
Lâm Hòa vừa kêu một tiếng còn chưa dứt, dư âm đã bị bao phủ trong nụ hôn.
Cô trợn tròn mắt, nhìn người đàn ông gần mình trong gang tấc.
Trên cánh môi truyền đến cảm giác tê dại vì bị cọ xát, hàng mi dài của Lâm Hòa không ngừng run lên.
Tay cô chống ở đầu vai anh, lý trí muốn đẩy anh ra, cũng không biết vì điều gì, cô lại như bị mê hoặc, ngón tay ngược lại nắm chặt quần áo của anh.
Đôi mắt Lâm Hòa từ từ nhắm lại, cánh môi mềm mại dán vào nhau, trái tim trong lồng ngực giống như lập tức ngừng đập.
Cô nín thở, gần như ngất đi vì thiếu oxy.
Sau đó, Lâm Hòa nghe thấy giọng nói vô cùng quen tai với cô trầm thấp khàn khàn nói: “Nếu em thật cảm thấy nó quý giá, vậy thì biến nó thành tài sản chung của chúng ta đi.”
Cô biết, là Vệ Thụ đang nói chuyện.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT