Hoa Diên Cung được tấn phong vì Đức Phi, không lâu sau cả cung liền biết, Dung Phi nghe được liền quăng ngã hết thứ trong phòng còn chưa hả giận "một đám ngu xuẩn, rõ ràng kế hoạch hoàn hảo như vậy, lại làm hỏng bét, còn làm cho Đức Phi được ngồi vào tứ phi trong vòng, vô dụng... một đám vô dụng".

Dung Phi điên cuồng đánh mắng cung nhân, nàng không cam tâm, nàng nhất định phải ngồi vào Hoàng Quý Phi, thẩm chí là Hoàng Hậu chi vị, tại sao?.... Tại sao hoàng thượng lại đối dãi với nàng như vậy, rõ ràng năm xưa có bao nhiêu ngọt ngào, Hoàng Thượng ước hẹn có bao nhiêu chân thành, tạo sao lại thành ra như vậy... tại sao....?

"Ngươi nói cái gì? Ai được tấn vì Đức Phi?"

"Là... là Hoa Diên Cung Bảo Chiêu Nghi, hiện tại nên gọi là Vạn Đức Phi" Bích Tuệ vừa dứt lời, liềng nghe tiếng.... Xoảng .... bang...... bang....


Tần Tiệp Dư không chỉ quăng ngã chung trà, còn dùng cây đánh vào cung nhân bên cạnh, đám cung nữ cắn răng chịu đựng, không dám hé răng đến khi không còn chịu nổi ngất đi, Tần Tiệp Dư mới chịu ngừng nghỉ.

"Có phải Hoàng hậu nói gì đó không?" bình tỉnh lại, Tần Tiệp Dư hỏi, quả thật không hổ là hậu cung lão nhân.

"không chỉ Hoàng hậu, còn có hai vị Quý Phi cũng ở đó, cũng không biết khi nào ba vị kia đi đến gần như vậy".

"không phải còn lại vài vị Hoàng Tử sao? Hoàng Hậu nếu có người phụ một tay thì chúng ta nên tìm chút việc cho người làm đi thôi" Tần Tiệp Dư húng ác nói.

"Nô Tỳ đã biết" Bích Tuệ cảm thấy không nên ra tay lúc này, nhưng nếu không làm, lấy chủ tử tính tình, sợ là nàng bị đánh không thua kém đám người lúc nãy đi.

Hôm nay đến lượt Ân Niệm Yên hầu bệnh, bước vào Phúc Thọ Cung một cổ vị dược xông vào mũi, khó chịu phi thường, theo nàng còn có Lâm Quý Tần, Hoàng Tiểu Nghi, hai người kia chịu không nỗi dược vị quá nồng, sợ nôn ra liền phạm vào thất lễ chi tội, bọn họ nhúng người chạy nhanh ra ngoài, Ân Niệm Yên làm quen dần với khí vị, nhẹ nhàng bước vào nội điện.


"Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu hôm nay có đỡ hơn chút nào?".

Vạn Thái Hậu nằm trên giường không cử động, ánh mắt hung tợn nhìn nàng, xem ra là hận thấu nàng vị sủng phi này đi, cũng có thể là do độc quá mạnh tứ chi tê liệt, nên hận hết thảy những người khỏe mạnh đi.

Cung nhân bên cạnh thấy vậy liền nhanh nhẹn trả lời "Hồi Ngọc Quý Phi, Thái Hậu tối qua ngủ không an giấc, hôm nay tinh thần có chút không thoải mái".

"Được Rồi, để bổn cung hầu hạ Thái Hậu uống dược, Thái Y căn dặn thế nào, người nói lại cho bổn cung biết còn tránh đi thứ có hại" Ân Niệm Yên vừa hỏi vừa cầm chén dược đi đến bên cạnh ngồi xuống, múc từng muỗng dược đắng thổi thổi, xác định không quá nóng mới đưa đến bên miệng Thái Hậu.

Thấy Thái Hậu cắn chặc răng không muốn uống, đây là có ý định làm khó nàng đi "Thần thiếp biết dược đắng nhưng thuốc đắng giả tật, Hoàng Thượng ngày đêm lo lắng cho người, lại phải vội tiền triều sự việc, người gầy yếu một vòng, dù sao cũng là ruột thịt mẫu thân, Hoàng thượng làm sao không để tâm Thái Hậu đâu, chỉ là Hoàng Thượng là Đế Vương, không giống như chúng thần thiếp, thích bộc lộ tình cảm của mình, Đế Vương mặt mũi có bao nhiêu quan trọng, Thái Hậu ngày là biết đi".


Nàng không phải có lòng tốt muốn khuyên giải ai, nàng làm như vậy bởi vì nơi này có Tỉnh Đế ám vệ, nàng phải dùng tấm chân tình đi hầu bệnh, chỉ có như vậy ở hậu cung mới có thể hô mưa gọi gió sao, còn một lý do khác nếu Thái Hậu đi lúc này, Tĩnh Thân Vương có cớ tạo phản, cho dù thua thì Hoàng Thượng vẫn bị Lão thần nhóm nghi ngời bất hiếu.

Thái Hậu không biết suy nghỉ cái gì, gần mười phút sau mới hả miệng uống dược, bất quá miệng rất cứng, chỉ mở không đến một nữa, phải rất cẩn thận mới uống hết một chén dược, Ân Niệm Yên lau miệng, đở Thái Hậu nằm xuống, xoa bóp tay chân gần một giờ mới đứng dậy rời đi, thời gian đó Lâm Quý Tần cùng Hoàng Tiểu Nghi đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy Ân Niệm Yên mỏi tay liền chạy lại giúp một tay.

"Hôm nay hai người các người cũng mệt rồi, trở lại cung của mình nghỉ tạm đi" Ân Niệm Yên ngồi lên kệu rời đi.
"Cung tiễn Quý Phi nương nương".

"Muội không nghỉ tới Ngọc Quý Phi dịu dàng săn sóc như vậy, Thái Hậu uống không rơi một giọt thuốc nào, xoa bóp có một tay, muội thấy Thái Hậu thả lỏng không ít, dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn" Hoàng Tiểu Nghi hiện tại đã hiểu tại sao Ngọc Quý Phi sủng ái không giảm, nàng hôm nay học hỏi được rất nhiều.

"Còn không cất dấu cho riêng mình, tận tình chỉ dạy chúng ta, muội còn trẻ nên học hỏi nhiều, chúng ta đi thôi" Lâm Quý Tần đã không còn tâm tình đi tranh sủng, Lâm gia là một đám bùn nhão, có tranh cũng chỉ là hại bọn họ thôi, nàng đã có Tiểu Công chúa, mẹ con hai người làm bạn chốn thâm cung liền không tồi.

Thiên Ân Điện Tỉnh Đế nghe xong ám vệ báo lại, hắn vẩy tay đuổi đi ám vệ, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hắn lúc nào cũng có cảm giác sợ hãi mất đi Niệm Nhi, nàng đối với ai đều là một bộ lảnh đạm, dùng quy cũ áp người, nhưng đối với nhi tử lại là một mảnh từ mẫu chi tâm, dịu dàng săn sóc, quan tâm đến hắn, kính trọng Hoàng hậu, hiện tại còn kiên nhẫn hầu bệnh Thái Hậu, nhưng hắn biết tâm của nàng được bảo vệ rất chắc chắn, không có ai có thể vào được, kể cả một cái Đế vương như hắn, Niệm Nhi... trẫm sẽ không để nàng rời đi.
"Hoàng Thượng... Bích Tiêu Cung mời Thái Y, nói là hai vị Tiểu Hoàng Tử không khỏe" Dương Trung gấp đến độ quên hành lễ.

Tỉnh Đế quên cả tức giận, nhanh chân hướng Bích Tiêu Cung đi, nếu hắn Hoàng tử có một ai ra chuyện, Tĩnh Thân Vương phủ một người cũng không được tồn tại.

Ân Niệm Yên lần đầu tiên tức giận như vậy, một đám thấy vàng lóa mắt, hôm này nàng nhất định đại khai sát giới "bổn cung sẽ tiễn cửu tộc các người cùng nhau lên đường, kế tiếp sẽ điều tra ra ai là chủ mưu cũng không muộn, Tiểu Hỉ Tử cùng Tiểu Lý tử đi bắt hết những người có liên qua lại ... gϊếŧ..., bổn cung muốn nhìn một cái ở xa xôi, có bao nhiêu bản lĩnh cứu cửu tộc nhà các ngươi, hôm sau ngươi sẽ nghe được, kẻ chủ mưu gϊếŧ hết cửu tộc các ngươi để bịt miệng...".

"Quý Phi nương nương tha mạng, cầu xin người tha mạng cho người nhà nô tỳ, bọn họ không biết tình a... cầu xin người" nghe đến xa xôi hai chữ, bọn họ biết người chủ mưu thật sự bị bại lộ, chỉ là chứng cứ chưa đủ để bắt người thôi.
"Hoàng Thượng giá lâm..."

"Niệm Nhi có chuyện gì, là ai dám làm gì bọn Hoàng Nhi, Trẫm diệt cửu tộc của hắn".

Ân Niệm Yên khóc ra tiếng, như chút hết áp lực trong lòng, yếu đuối mong manh nép vào lòng Tỉnh Đế "Hoàng Thượng, thiếu chút nữa Hoàng Nhi nhóm chịu tội a, hai cái Nhũ mẫu cùng hai tên cung nữ kia dám dùng âm độc để ngâm vào y phục của bọn nhỏ, đọc nầy sẽ thấm vào da thịt, gây ngứa rát không thôi, nếu không kịp có giải dược, sẽ rải đến chảy máu quá nhiều, thẩm trí là chịu không nổi tự mình kết thúc, chỉ nghỉ thôi thần thiếp run sợ cực kỳ.

Thật may là Khang nhi cảm thấy Y phục có mùi lạ, tuy rằng chỉ là cực kỳ nhẹ, khó có thể ngửi thấy, nhũ mẫu lại khuyên nên mặc vào bởi vì Nhị công chúa đang đợi bên ngoài, thái độ khả nghi, nên gọi người đến, lúc đó thần thiếp vừa trở lại từ Phúc Thọ Cung...".
Tỉnh Đế biết hai cái nhi tử không việc gì, buông xuống tâm ra lệnh cho Dương Trung dẫn người đi, nhất định phải biết là ai sai khiến, hắn nhẹ giọng an ủi Ân Niệm Yên, không phải lúc nào Niệm Nhi cũng yếu đuối dựa dẫm như vậy.

"Hoàng Hậu giá lâm...".

Ân Niệm Yên giật mình tỉnh lại, hành lễ "Hoàng Hậu vạn phúc kim an".

Hoàng hậu đến gần đỡ người đứng lên "bọn nhỏ thế nào, bổn cung nghe nói lại liền nhanh chân đến ngay".

"May là phát hiện sớm, bằng không là bị ngứa, cào xé rách da thịt rồi, thần thiếp đã đưa ba đưa nhỏ đến nội điện, Thái Y nói là Âm Độc, tiếp súc qua da, sẽ làm ngứa rát, mạch tượng gióng như là Hàn khí nhập thể, hoặc là ăn thứ gì bị dị ứng, nếu không phải kiểm tra Y phục của Khang Nhi, sợ là không biết đó là một loại Âm Độc".

Hoàng Hậu tay run lên, thật nham hiểm a... nếu không phát hiện kịp thời hậu quả không chỉ là ba đứa nhỏ, còn có thể làm Phượng Tê Cung cùng Bích Tê Cung đấu cái người chết ta sống.
"Hoàng Thượng.... Không hảo... Nhị Hoàng Tử, Tam Hoàng Tử không hiểu tại sao nổi mẫn ngứa khắp mặt, còn lan đến thân thể, Thái Y đang đến đó".

Hoàng Hậu giật mình, như nghỉ tới cài gì "Hàn ma ma, mau cho người thông báo các cung chủ tử, nhất định không được cho Hoàng Tử, Công chúa mặc vào khác y phục, đợi Thái Y đến kiểm tra trước".

"Da, Chủ Tử".

"Niệm Nhi ở lại chăm sóc bọn nhỏ, Trẫm cùng Hoàng Hậu đi xem thế nào" Tỉnh Đế tức giận muốn gϊếŧ người, nhưng hắn vẫn nhẹ giọng nói chuyện cùng Ân Niệm Yên.

"Hoàng Thượng nói phải, Nhan Nhi nhờ muội chăm sóc một vài" Hoàng Hậu nghe được hai chữ Niệm Nhi tinh thần run lên một cái, phu thê mười mấy năm, Tỉnh Đế chưa bao giờ gọi khuê danh của nàng, nhưng đó không còn qua trọng nữa rồi, xử lý chuyện trước mắt mới phải.
"Cung Tiển Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play