Tỉnh Đế hạ triều nghỉ đến Bích Tiêu Cung dùng thiện, lại nhớ tới hôm nay Hoàng Tử Công chúa đều ở Phượng Tê Cung, hắn muốn nhìn xem bọn nhỏ, cho dù không xem trọng cũng là hắn nhi nữ không phải, vừa bước vào lại thấy cảnh này.

"Đứng lên hết đi, đây là có chuyện gì?".

Hoàng Hậu không nhanh không chậm kể lại, ngay cả những lời bao che của Dung Phi đều nói ra, làm cho phi tần khác âm thầm vui mừng một phen, Dung Phi diễn xuất thời gian gần đây, làm bọn họ chướng mắt, nếu bị cấm túc lần nữa thì tốt không gì bằng.

Ân Niệm Yên lau sạch vết máu trên mặt Đại Hoàng Tử, bôi dược xong, mới đến trước mặt Tỉnh Đế cùng Hoàng Hậu hành lễ nói "Ngọc hồ lô là thần thiếp mẫu thân đưa cho Khang Nhi làm lễ gập mặt, không chỉ Khang Nhi mà Ân gia con cháu đều có, trước kia thiếp mua được một viên ngọc thô, sau đó nhờ người mày dũa thành ngọc hồ lô.


Thần thiếp mẫu thân thấy không tồi liền từ của hồi môn của mình, lấy ra ngọc khí đưa đi mày dũa, đưa cho con cháu mang, trong nhà ai đều có, chỉ khác nhau về màu sắc, lúc biết Khang Nhi ghi tạc thần thiếp danh nghĩa, Mẫu Thân liền đưa cho Khang nhi, Khang Nhi phi thường quý trọng, ngày ngày đeo nó bên người, Khang Nhi không phóng khoáng với đệ muội là do thần thiếp không biết dạy con, xin Hoàng Thượng trách phạt".

Nghe đến đây Dung Phi cùng Liên Quý Tần sắc mặt phi thường khó coi, tay cầm khăn thật chặt, hận không thể nhào lên bịt miệng Ân Niệm Yên lại, chỉ là trẻ con đánh nhau, có cần làm lớn chuyện không?

"Thần thiếp là mẹ cả, để bọn họ huynh đệ tương tàn là thần thiếp sai, cầu xin Hoàng Thượng trách phạt" Hoàng Hậu nói nặng lời như vậy, nhất định là tức giận phi thường, 'Huynh đệ tương tàn' bốn chữ này không chỉ là Hoàng gia mà còn thế gia đại tộc cùng quan viên cấm kỵ


"Đứng hết lên đi, Hoàng Hậu vội nhiều việc như vậy, sao có thể trách ngươi, Ngọc Hiền Phi dạy Khang Nhi rất tốt, cho dù bị đệ muội đánh, cũng không đánh lại, đây mới là Huynh Trưởng nên có bộ dáng".

An ủi xong mẫu tử hai người, Tỉnh Đế lạnh lùng nhìn những người còn lại "Đại Hoàng tử có thế nào thì cũng là trẫm Trưởng tử, Là các ngươi Đại Hoàng Huynh, là ai dạy các ngươi bất kính Trưởng huynh? Bắt đầu từ ngày mai, ngoại trừ Đại Hoàng Tử đang trị chân ra, thì tắc cả đều dọn đến Hoàng Tử công chúa sở, mẫu phi nhóm một tháng chỉ được gập một lần.

Trẫm sẽ tìm tiên sinh dạy dỗ Hoàng Tử nhóm, Hoàng Hậu chọn ra vài vị quy cũ ma ma giáo lại Công chúa cung đình lễ nghi đi".

"Hoàng Thượng, không thể a... Danh Nhi thân thể còn yếu, sao có thể dọn ra sống một mình đâu" Phùng Phi tưởng chỉ ngồi xem kịch vui, không nghỉ tới lửa lại cháy tới mẫu tử hai người, hiện tại nàng hận chết Dung Phi cùng Liên Quý tần.


"Ngươi có ý kiến?" Tỉnh Đế lạnh mặt hỏi lại Phùng Phi.

"Thần thiếp không dám".

"Nếu không dám thì cứ như vậy đi, đều tan đi, Ngọc hiền phi cùng Đại Hoàng tử ở lại".

Hoàng Hậu biết được Hoàng Thượng ở lại dùng cơm, còn có Ngọc Hiền phi mẫu tử, chẳng những vui mừng còn gọi Nhị công chúa đến dùng thiện, một bàn hòa thuận vui vẻ, như chưa từng có chuyện xảy ra trước đó, hậu cung người cho dù là ai đi nữa đều là cao thủ diễn kịch a.

Bên ngoài Phượng Tê cung Khánh Quý Phi cùng Phùng phi dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn Dung Phi cùng Liên Quý Tần, cho dù không nói gì thì ai đều biết họ đã kết thù, không nói đến Phùng Phi, chỉ nói đến Khánh Quý Phi cùng Ngũ công chúa bầu bạn cùng nhau, không được bao lâu liền bị tách ra, thử hỏi ai không tức giận.

"Chuyện hôm nay bổn cung nhớ kỷ" bỏ lại một câu liền ngồi lên kiệu trở về.
Phùng Phi ác độc nhìn Dung Phi cùng Liên Quý Tần, thật mẫu nào thì nhi nữ đấy, hiện tại còn liên lụy người khác, nàng muốn nhìn xem một đám như vậy có thể đi đến đâu.

"Bổn cung cũng trở về chuẩn bị hết thảy cho Tam công chúa đi, tận lực làm hết mẫu phi trách nhiệm, bằng không sẽ lo lắng không yên" Tỉnh phi dịu dàng nói ra lời nói, nhưng người khác cảm thấy lạnh lẻo tận xương, cái gì là lo lắng không yên, còn không phải là sợ nhi nữ mình bị người hại sao.

"Tỉnh Phi ngươi dám xuất khẩu cuồng ngôn?".

"Tần Tu Nghi nên nhớ rõ thân phận của mình, đừng phạm vào cung quy, đến lúc đó không phải chỉ hàn vị phân đơn giản như vậy đâu, đi thôi".

Phân vị cao phi tần từ từ rời đi, chỉ có Mai Quý Nghi cười nhạo một tiếng, chỉ mất vài tháng có thể ngồi lên phi vị, là có thể xem thường sao? nếu không thể một kích tiêu diệt được Ân Niệm Yên thì chỉ có thể đợi thời cơ, Tiểu đánh tiểu nháo tổn hại chỉ có chính mình.
Còn vị đồng Hương Uông Lương Viện kia nữa, cả ngày chốn ở Trinh Bảo Các dưỡng thai, Thái Hậu cho người vây quanh bảo vệ, một con ruồi cũng không lọt vào được.

"Ngọc Hiền Phi thật là không phải, Huynh muội đùa dỡn hơi quá tay thôi, còn đi cáo trạng, bắt mẫu tử người xa nhau, ai..."

"Lâm Mỹ Nhân nói đúng, bất quá ai bảo Ngọc Hiền Phi được sủng ái đâu, ta nghe nói Ngọc Hiền Phi còn là Lâm Mỹ Nhân ruột thịt tỷ tỷ đi?"

"Hoàng Mỹ Nhân nói sai rồi, ngay cả ruột thịt Phụ thân người ta còn không nhận, nói gì đến một cái muội muội là ta đâu".

Mấy cái Mỹ Nhân còn lại đều gật đầu hiểu rõ, cười đùa nói sáng chuyện khác, thời gian sau đó lời đồn bắt đầu nổi lên, là từ từ len lỏi trong đám cung nhân, đợi thời cơ đến liền một lần phát ra.

Dung Phi bước vào nội điện, cho người ra ngoài chỉ để lại tâm phúc, cửa vừa đóng lại, nàng ta liền vung tay lên đánh Tứ công chúa "bốp... bốp... thật là bồi tiền hóa, một cái tàn phế hoàng tử, mạnh gấp trăm ngàn lần một cái lành lặn công chúa".
Dung phi tức giận cầm roi dây lên, tàn nhẫn đánh nữ nhi mình, tâm phúc người không dám ngăn lại, bởi vì hậu quả còn nặng hơn, thấy Tứ công chúa nằm trên sàn không còn kêu khóc nữa, mới ngừng lại "còn đứng đó làm gì, đưa Tứ công chúa về phòng đi, bôi dược vào vết thương, hôm sau bổn cung sẽ tự mình đưa nàng ta đến công chúa sở".

Hợp Hoan Cung Tần Tu Nghi ngồi nhìn đám Hoa Hợp Hoan ngoài cửa sổ, Hoàng Thượng đã bao lâu không đến nơi này rồi, trước kia nàng nói thích Hoa Hợp Hoan, Hoàng Thượng liền sửa nơi này Thành Hợp Hoan Cung cho nàng ở, cho nàng phi vị cùng sủng ái, là do Thái Hậu cấm túc nàng một năm, mới để Ân Niệm Yên ngồi lên đầu nàng, lần này nàng nhất định để hai người kia tự cắn xé lẩn nhau, kẻ tàn người phế mới hả giận trong lòng.

Hoàng Thượng, người còn nhớ đến lời hứa dưới hoa ngày nào sao? Hoặc là chỉ mình thần thiếp suy tâm vọng tưởng...
"Chủ Tử, Lời đồn đã bắt đầu, Lâm gia còn giúp một tay đâu, Lâm Mỹ Nhân từ khi sinh non liền hận chết Ngọc hiền Phi, thề phải diệt trừ Ngọc Hiền Phi, cái đinh ở Trinh Bảo Các thỉnh thoảng khuyến khích vài câu, đợi Uông Lương Viện thai ngồi ổn nhất định đi gập Thái Hậu, nàng ta phi thường thích Bích Tiêu Cung vị trí, quyết tâm muốn kéo Ngọc Hiền Phi xuống, sau đó dọn vào ở".

"Thật ngu xuẩn, dễ dàng ngồi vào một cung chủ vị, sẽ dễ dàng bị kéo xuống sao? bất quá có dã tâm cũng hảo, kế hoạch của bổn cung dễ dàng thực hiện hơn, nhớ kỷ Phúc Thọ Cung bên kia cẩn thận chút, đừng để người nghi ngờ".

"Nương nương an tâm".

Phượng Tê Cung an tỉnh không khác ngày thường là mấy, nhưng lần này có thêm Nhị công chúa ngồi bên cạnh cùng Hoàng Hậu nghe chuyện hậu cung.

"Hàn ma ma nói xem lần này Ngọc Hiền Phi đối phó thế nào? Bổn cung thật chờ mong" từ lúc suy nghỉ cẩn thận, cũng dứt ra được đấu tranh hậu cung, tâm tư cũng sáng hơn trước rất nhiều, nhìn một nhóm nữ nhân đấu đá hãm hại lẫn nhân, tranh giành với tình cảm của Hoàng Thượng, nàng chỉ thấy buồn cười cùng ngu muội.
"Nô tỳ không biết nhưng chắc chắn sẽ thắng thật xinh đẹp" Hàn ma ma là người từng chảy, đi theo Hoàng hậu nhiều năm, thường xuyên tiếp xúc với Hoàng Thượng, nàng đoán Hoàng Thượng có vài phần tình cảm với Ngọc Hiền Phi, trừ phi là phạm phải trọng tội, bằng không cũng chỉ sấm sét to mưa nhỏ mà thôi.

"Mẫu Hậu, Ngọc Hiền Mẫu Phi có khả năng như vậy sao, không phải chỉ mới vào cung vài tháng, căn cơ chưa vững sao?" Nhị công chúa đã sáu tuổi, lại đi theo Hoàng hậu học tập được nhiều thứ, hiện tại còn được nghe ngóng hậu cung chuyện, thật lòng tò mò vị này Ngọc Hiền Phi.

"Vào cung bao lâu không quan trọng, quan trọng là bản lỉnh của từng người, hậu cung chung, có người theo phụ hoàng của người từ Tiềm để, nhưng vị phân còn không bằng tân nhân, đó chính là một ví dụ, Ngọc Hiền Phi có bản lỉnh đến đâu, Nhan Nhi tự mình quan sát liền hiểu, nhớ kỷ, có đôi khi chính mắt nhìn thấy chưa chắc là thật, phải từ từ tìm hiểu kỷ càng, mới không bị người che mắt, cuộc sống mới dài lâu.
"Nữ nhi đa tạ mẫu hậu chỉ dạy".

Bích Tiêu Cung lại là một cái khác cảnh tượng, không khí có phần quái dị, bởi vì Đại Hoàng Tử muốn học Cầm, một ngày luyện nữa giờ, trong nữa giờ này thật là hành nhà lỗ tai của Bích Tiêu Cung trên dưới.

"Khang Nhi a... mẫu phi nghỉ ngươi nên theo lão sư học đi thôi, trong sách nói là không đáng tin cậy, đừng hành hạ tai của cung nhân nữa a".

"Hảo, Nhi thần đợi tìm được Cầm sư mới đánh đàn đi, nhi thần đi tập viết chữ tiếp đây, mẫu phi ăn xong bánh ngọt, trước nghỉ tạm".

"Ân, đừng quá mệt nhọc".

Đại Hoàng Tử gật đồng đồng ý, hướng thư phòng đi, Tiểu Hỉ Tử nhanh chân bước vào "Chủ Tử, Hôm nay Tiêu Vinh Tử đi nhận vài bồn hoa từ Hoa Phòng trở lại, trên đường trở về nghe cung nhân đồn đãi không tốt về chủ tử, nên nhanh chân trở về báo lại".
"Nói tiếp đi, lại có người nhảy nhót rồi?"

"Nói là... Nói chủ tử bất hiếu không nhận ruột thịt phụ thân, còn nói chủ tử vô tâm, Lâm Mỹ Nhân là ngài ruột thịt muội muội lại không giúp một tay, để đến bị sinh non kết cục" Tiểu Hỉ Tử càng nói đầu càng cuối xuống thấp.

Ân Niệm Yên biết chuyện nầy không chỉ đơn giản chỉ là lời đồn, nhất định kế tiếp còn cái khác hố đã đào sẳn cho nàng nhảy, nhưng hiện tại không thể nói gì, bởi vì Tri Họa còn ở đây.

"Thanh giả tự thanh, bổn cung không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ lời đồn đãi kia, nếu âm thầm nói thì cứ mặt kệ đi, ngươi cùng Bạch cô cô quản hảo cung nhân đừng ra ngoài nói bậy là được, bổn cung trước nghỉ tạm".

"Dạ, chủ tử".

Cẩm Họa cùng Tử Họa vào phòng hầu hạ Ân Niệm Yên, Tri Họa canh gác bên ngoài, bên trong yên tỉnh không tiếng động, Tri Họa lấy cớ ra ngoài, để lại Ngân Họa canh cửa.
"Người đã đi" Cẩm Họa nhỏ giọng nói.

"Người lập tức liền lạc bên ngoài, nói Phụ thân phải cẩn thận, sợ là Lâm gia cùng đối thủ muốn kéo Ân Gia xuống ngựa, nữa tháng nữa là Thi Hội bắt đầu, đại ca nếu thi đậu thì Ân gia lại tiến thêm một bước, sợ là tiền triều hậu cung cấu kết muốn diệt bổn cung, cùng kéo Ân gia xuống ngựa đi, ngươi đưa tai qua đây..." nói nhỏ kế hoạch của mình cho Cẩm Họa xong, nàng còn phải dặn dò Tử Họa.

"Thời gian này người thật mệt mỏi, ngực không thoải mái, sợ là có đi, các ngươi cẩn thận hơn thường ngày mới được, sau này vất vả các ngươi".

"Không vất vả, nếu thật là như vậy thì tốt quá, như vậy kế hoạch của chúng ta càng thành công hơn đâu, chủ tử nghỉ tạm đi, nô tỳ nhân lúc không ai để ý liền đi liên lạc bên ngoài, Tử Họa cẩn thận hầu hạ chủ tử" Cẩm Họa nói xong liền lấy lại dáng vẻ vốn có thường ngày, nhẹ chân ra bên ngoài, lấy cớ đi căn dặn Thiện Phòng thêm món ăn bữa tối, sau đó Hướng bên ngoài Bích Tiêu Cung đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play