Edit: Mây

Tuy rằng Ân Mặc không để cho cô đi theo, nhưng Phó Ấu Sanh vẫn không yên tâm.

Bạn nhỏ họ Ân vẫn luôn giãy giụa ở trong vòng tay anh, vô cùng háo hức muốn tìm mẹ.

Ân Mặc nhìn bạn nhỏ họ Ân lăn lộn ở trong lòng.

Nhỏ như thế, mềm như thế, yếu ớt như thế, không thể đánh không thể mắng chỉ có thể dỗ dành.

“Ngoan một chút.”

“Nếu không ngày mai sẽ không cho con gặp mẹ.”

Ân Mặc cụp mắt nhìn cậu bé, nói bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng.

Phó Ấu Sanh đi theo phía sau anh, vừa vặn nghe được lời này của anh, không nhịn được cười: “Anh nói lời này thằng bé có thể nghe hiểu sao?”

Còn nghiêm túc như vậy.

Nhưng mà…

Không biết là vì giọng điệu của Ân Mặc, hay là bạn nhỏ thật sự nghe hiểu, thế mà lại thật sự không giãy giụa nữa.

Thành thật bị Ân Mặc ôm đi vào trong phòng trẻ em.

Dì bảo mẫu chăm sóc cho Ân Đình Lễ là Ân phu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, tổng cộng có hai người, sớm muộn gì cũng sẽ thay phiên nhau trông coi bảo bối.

Kỳ thật buổi tối cũng không cần Phó Ấu Sanh tự mình chăm sóc con, nhưng mà Phó Ấu Sanh nhìn con trai bị Ân Mặc ôm đến phòng trẻ em, có chút không vui: “Nếu không để cho con ngủ cùng chúng ta được không?”

Lúc trước ở bệnh viện, bảo bối đều ngủ trên cái giường nhỏ ở bên cạnh cô.

Mỗi lần bạn nhỏ Ân Đình Lễ uống sữa đều vô cùng vội vàng, nếu như đói bụng, cần thiết phải cho bú ngay lập tức, chỉ cần chậm một giây thôi là sẽ bắt đầu gân cổ lên làm ầm ĩ.

Tính tình hấp tấp như vậy, đều không giống với Phó Ấu Sanh và Ân Mặc chút nào.

Bất quá hiện tại đường nét ngũ quan của bảo bối đã rõ ràng, nhưng thật ra vẫn có thể nhìn ra được đó là phiên bản thu nhỏ của hai vợ chồng bọn họ.

Lúc trước còn xấu xí, Phó Ấu Sanh không ghét bỏ, hiện tại đã trở nên đẹp hơn, Phó Ấu Sanh đương nhiên là càng vui mừng.

Sau này không lo tìm vợ cho con trai nữa.

Cô thật sự rất lo lắng cho bộ dạng đỏ đỏ hồng hồng như con khỉ nhỏ trước đây của con trai, sẽ phải sống một mình, đâu có một cô gái xinh đẹp nào sẽ thích một con khỉ nhỏ da đỏ chứ.

May mắn là, đã thay đổi rồi.

Nhìn đôi mắt ướt sũng của bảo bối, Phó Ấu Sanh có chút không nỡ.

Nghe thấy Phó Ấu Sanh nói, Ân Mặc nghiêng mắt liếc cậu bé một cái: “Em chắc chắn?”

“Đêm nay chúng ta sẽ ngủ muộn.”

Tính ám chỉ trong lời này quá mạnh, cho dù Phó Ấu Sanh muốn giả vờ nghe không hiểu cũng không thể giả vờ được.

Nhéo cánh tay anh một cái: “Ở trước mặt trẻ con, đừng có nói bậy bạ, cẩn thận thằng bé học thói xấu từ anh.”

Sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em mới hết ở cữ đó.”

Ân Mặc bỗng nhiên cười: “Bà Ân à, trong đầu em đang suy nghĩ cái gì vậy.”

Đối diện với đôi mắt trêu chọc của Ân Mặc, sắc mặt Phó Ấu Sanh cứng đờ, xù lông: “Em không suy nghĩ gì cả, tốt nhất là anh cũng đừng nghĩ!”

“Có nghĩ cũng vô dụng!”

Cẩu nam nhân!

Cẩu nam nhân!

Cho dù đã có con, nhưng vẫn chó như vậy!

Rốt cuộc Phó Ấu Sanh cũng phản ứng lại, anh cố ý nói nói như vậy để đánh lừa cô.

Bây giờ còn trêu chọc cô.

Thấy cô xù lông lên như vậy.

Ân Mặc dỗ dành con trai nhỏ xong, lại dỗ dành cô bé của anh: “Là anh nghĩ, không phải bà Ân nghĩ.”

“Ngoan ngoãn vào trong phòng chờ anh.”

Giọng điệu dỗ dành Phó Ấu Sanh còn dịu dàng hơn cả dỗ bạn nhỏ họ Ân.

Làm cho Phó Ấu Sanh muốn tìm phiền toái, cũng không tìm được lý do.

Cuối cùng chỉ khẽ hừ một tiếng, sờ s0ạng khuôn mặt nhỏ của con trai một chút: “Không phải mẹ không muốn đưa con đi ngủ, đều là lỗi của ba ba con.”

Lúc bạn nhỏ họ Ân không khóc không nháo, là một đứa trẻ vô cùng đáng yêu.

Lúc này mở to một đôi xinh đẹp mắt nhìn Phó Ấu Sanh, dáng vẻ giống như vô cùng hoang mang.

Phó Ấu Sanh thật sự không nỡ rời khỏi bảo bối.

Nhưng mà nghĩ đến tư thế ngủ bình thường của mình, hơn nữa phòng ngủ chính cũng không có giường nhỏ, đành phải từ bỏ.

Lỡ như không cẩn thận đè bẹp thằng bé.

Trong đầu Phó Ấu Sanh hiện ra một vài tin tức xã hội, bố mẹ của cùng con ngủ không ngon, sau đó bóp ch ết chính con mình, trái tim nhỏ run lên một chút.

Tình mẫu từ ban đầu không có chỗ phát huy rốt cuộc thu về lại.

Hơn nữa…

Buổi tối tiểu ma vương này tỉnh lại rất nhiều lần, gần đây cô không có công việc gì thì còn tạm được, Ân Mặc mỗi ngày sáu giờ sáng đã phải rời giường đi làm, Phó Ấu Sanh cũng không nỡ để anh mỗi ngày đều không được ngủ ngon.

Cung không thể có bảo bối thì mặc kệ chống được.

Sữa mẹ cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó cho bảo mẫu làm ấm một chút là có thể cho bảo bối uống ngay được.

Nếu không được, còn có sữa bột cho trẻ em mà mẹ chồng và mẹ cô đã chuẩn bị sẵn, giá trị dinh dưỡng đều rất cao, hơn nữa bạn nhỏ Ân Đình Lễ cũng thích uống, không kén ăn.

Không kén ăn, đây chắc chính là điểm đáng khen ngợi nhất của tiểu ma vương.

Phó Ấu Sanh cho con trai nhà mình một nụ hôn chúc ngủ ngon, sau đó nhanh nhẹn về phòng.

Cô cũng mệt mỏi.

Phó Ấu Sanh vừa lên giường, đã mơ màng sắp ngủ.

Cũng không biết Ân Mặc trở về từ khi nào, chỉ cảm thấy có một đôi bàn tay to lớn ấm áp chậm rãi ôm lấy cô từ phía sau.

Cô lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.

Giọng nói vẫn là có hơi mơ hồ: “Bảo bối ngủ rồi sao?”

Đã lâu rồi Ân Mặc không ngủ chung với cô, lúc trước khi ở bệnh viện, đều là đáng thương nằm ngủ trên sô pha bên cạnh giường.

Để để phòng lỡ như Phó Ấu Sanh hoặc là bảo bối buổi tối có chuyện gì, nếu anh ngủ ở bên ngoài, sẽ không kịp.

Lúc này đã lâu cùng chung chăn gối.

Phó Ấu Sanh còn có hơi không quen, đặc biệt là từ sau khi cô sinh con xong, làn da vô cùng mẫn cảm.

Người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở cực nóng bỏng phả vào làn da trên cổ cô, k1ch thích tầng tầng lớp lớp làm cho cô rùng mình.

Phía dưới chăn, Phó Ấu Sanh cảm giác được ngón tay mình bị Ân Mặc nắm lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Ngủ đi.”

Dưới ánh sáng ảm đạm, giọng nói của người đàn ông có thêm một chút lười biếng và khàn khàn, rất gợi cảm, cũng làm cho người ta rung động.

Nhưng mà…

Cũng chỉ là rung động mà thôi.

Cơ thể là không thể di chuyển.

Thấy bờ vai mảnh mai của Phó Ấu Sanh hơi co rúm lại, Ân Mặc ung dung chơi đùa với lòng bàn tay mềm mại của cô: “Ngoan, không chạm vào em.”

Cô vừa mới hết ở cữ, Ân Mặc cũng không cầm thú đến mức đó.

Ít nhất cũng phải để cho cô nghỉ ngơi thêm hai tháng nữa.

Phó Ấu Sanh nghe thấy Ân Mặc nói vậy, rốt cuộc cũng yên lòng.

Nhưng là sâu trong trái tim cô, không biết là vì sao, thế mà lại có một chút cảm giác thất vọng.

Phó Ấu Sanh bị suy nghĩ của mình dọa sợ.

Lập tức nhắm mắt lại: “Ngủ ngủ, ngày mai anh còn phải dậy sớm nữa đó.”

“Không vội.” Ân Mặc chậm rãi nói, “Đêm nay có thể em sẽ phải ngủ trễ một chút.”

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông nắm lấy tay cô, không biết từ lúc nào, mang theo bàn tay nhỏ của cô chạm vào làn váy ở trên đùi.

Cho dù là không cần thật, nhưng cũng có biện pháp.

Một tiếng sau.

Phó Ấu Sanh cảm giác mình đã tắm rửa sạch sẽ vô ích.

Ân Mặc bế cô từ trên giường lên, cùng nhau đi vào phòng tắm.

Phó Ấu Sanh dựa vào trên bồn tắm, lười nhác nhắm lại mắt, để mặc ngón tay thon dài của Ân Mặc nhẹ nhàng luồn vào trong từng sợi tóc của cô, động tác tự nhiên, không để tóc bị dính một chút nước.

Ân Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô: “Mệt?”

“Anh thử xem.” Phó Ấu Sanh mở mắt ra, giọng nói dễ nghe cũng có hơi khàn khàn.

“Thử qua rồi.” Ân Mặc mỉm cười, cũng đi theo vào bồn tắm, không nhanh không chậm nói, “Rất nhẹ nhàng, không hề mệt một chút nào.”

Tức giận đẩy vai người đàn ông một cái: “Khoe khoang cái gì.”

Nam nữ ở trên phương diện này, thể lực có chênh lệch rõ ràng.

Nhìn phần lưng mảnh khảnh trắng như tuyết của phu nhân nhà mình, ánh mắt Ân Mặc hơi tối sầm lại.

Mặc dù là mang thai, dáng người của Phó Ấu Sanh cũng không bị biến dạng.

Nhưng Phó Ấu Sanh lại không hài lòng, cô cúi đầu là có thể nhìn thấy thịt trên bụng mình, không nhịn được thở dài: “Bụng em cũng đã thành như vậy rồi, anh còn có hứng thú sao.”

Đó cùng là tình yêu đích thực.

Ân Mặc ôm người vào trong lòng, có lẽ là vì ở trong nước, khẽ vuốt tóc, lúc này da thịt dán sát vào nhau, dây thần kinh lại càng nhạy cảm hơn so với ngày thường.

Bờ vai Phó Ấu Sanh lập tức căng chặt lên.

Ân Mặc nhẹ nhàng hôn lên vai cô một cái: “Bất luận e có biến thành dáng vẻ gì, anh đều có hứng thú.”

“Hừ.”

Tuy rằng ngoài mặt Phó Ấu Sanh kiêu ngạo, nhưng trong lòng vẫn rất thoải mái.

Dù sao cũng đúng là Ân Mặc không có ghét bỏ phần thịt trên bụng cô, lại còn có vô cùng thích hôn……

Làm cho Phó Ấu Sanh có loại cảm giác được trân trọng.

Ân Mặc cho cô quá nhiều cảm giác an toàn.

Bất luận là ở phương diện nào.

Cho dù là sau khi có con, anh đều rất trân trọng cô, không hiểu sao, tim Phó Ấu Sanh đập rất nhanh.

Vốn là quay lưng về phía Ân Mặc ôm.

Bỗng nhiên cô xoay người lại, trượt xuống nước, vươn một bàn tay nhỏ ra vịn lên thành bồn tắm.

Giây tiếp theo.

Đôi mắt Ân Mặc từ trước đến nay luôn thâm trầm và u ám trở nên sâu thẳm như biển, hô hấp không khỏi nhanh hơn.

Ngón tay thon dài đặt trên bờ vai Phó Ấu Sanh, muốn đỡ cô từ trong bồn tắm lên: “Sanh Sanh, đứng lên.”

Phó Ấu Sanh nâng hàng lông mi bị nước làm ướt đẫm lên, Khẽ run hai cái: “Ân Mặc, em cũng muốn cho anh vui vẻ.”

Thiếu nữ xinh đẹp bước ra khỏi nước, giống như thủy yêu xinh đẹp quyến rũ, mái tóc dài đen nhánh ướt sũng dán lên trên làn da trắng như tuyết, đẹp đến mức khiến cho người ta lưu luyến, càng không nỡ buông ra.

Ân Mặc nhắm mắt lại, đáy mắt tối tăm khó lường lộ ra sự giãy dụa và trầm mê.

Không nỡ để cho cô làm như vậy, lại càng không nỡ đẩy ra.

……

……

Chờ đến khi một lần nữa đi ra khỏi phòng tắm.

Phó Ấu Sanh nhìn thời gian, đã là mười hai giờ.

Quả nhiên…

Ân Mặc không nói sai, đêm nay bọn họ ngủ muộn.

Phó Ấu Sanh nằm ở trên giường còn một chút tinh thần, chọc chọc vào lồ ng ngực người đàn ông: “Em muốn đi xem bảo bối.”

Giọng nói Ân Mặc khàn khàn, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô không buông tay: “Ngủ đi.”

Phó Ấu Sanh: “Em không muốn ngủ.”

“Không muốn ngủ?”

“Lại một lần nữa?”

Ân Mặc nhắm mắt nói.

Phó Ấu Sanh mím môi, đồng tác theo bản năng, làm cho cô không nhịn được kêu lên.

Cánh môi xinh đẹp, trong bóng đêm đỏ tươi như anh đào, hơi mím lại một chút, có hơi đau.

Nhất định là đã bị rách da.

Nếu ngay từ đầu là Phó Ấu Sanh chủ động, như vậy sau đó hoàn toàn không thể nào khống chế được.

Trong đầu hiện ra nước chạy đầy trong phòng tắm kia.

Cuối cùng Phó Ấu Sanh cũng im lặng nhắm mắt lại, lại một lần nữa, cô sợ chính mình lại phải đi bệnh viện mất.

——

Sáng sớm hôm sau.

Phó Ấu Sanh tỉnh dậy vì tiếng khóc của tiểu ma vương.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của quản gia: “Phu nhân, tiểu thiếu gia dậy rồi, muốn tìm cô.”

Tối hôm qua thật ra cũng tìm, nhưng mà đã dùng sữa dỗ đi ngủ.

Sáng sớm hôm nay dù có dỗ như thế nào cũng không thể dỗ được.

Phó Ấu Sanh giãy giụa suy nghĩ muốn mở mắt ra. Ngay sau đó vòng eo lập tức bị Ân Mặc ôm lấy một lần nữa nằm xuống, “Em ngủ tiếp thêm một lúc nữa đi, anh đi xem.”

Phó Ấu Sanh mơ mơ màng màng bò dậy từ trên giường: “Anh ôm thằng bé đến đây đi, em cảm thấy có hơi trướng sữa.”

Ân Mặc mím chặt đôi môi mỏng, nhìn thân hình nhỏ nhắn của Phó Ấu Sanh.

Phản ứng đầu tiên chính là, cai sữa, nhất định phải cai sữa.

Nhưng mà chuyện này không phải một lần là xong.

Cuối cùng Ân Mặc vẫn đi mở cửa ôm tiểu ma vương vào, nhét vào trong lòng Phó Ấu Sanh.

Tiểu ma vương vừa chui vào trong ngực mẹ ngửi mùi, lập tức ngừng khóc, tự động tìm thức ăn của mình.

Phó Ấu Sanh ôm cậu bé nằm nghiêng ngồi dựa vào trên giường, vẫn có hơi mơ màng buồn ngủ.

Ân Mặc đứng ở mép giường, nhìn hai mẹ con từ trên cao xuống.

Rõ ràng là hình ảnh rất ấm áp, nhưng mà sắc mặt của Ân Mặc lại vô cùng lạnh lùng.

Lạnh đến mức Phó Ấu Sanh cũng cảm giác được.

Theo bản năng mở mắt ra nhìn về phía anh: “Anh làm sao vậy, vẻ mặt như có ai thiếu anh vậy.”

Ân Mặc vòng hai tay, chờ đến sau khi Phó Ấu Sanh cho tiểu ma vương bú sữa xong, mới lại bế cậu bé lên.

Một lúc lâu sau, mới trả lời: “Anh ghen.”

Nói xong, Ân Mặc ôm nhóc con đã được ăn no mơ màng sắp ngủ ra khỏi phòng.

Để lại Phó Ấu Sanh còn đang ngơ ngác ngồi ở trên giường.

Một lúc lâu sau mới phản ứng lại, anh nói ghen là có ý gì.

Khuôn mặt nhỏ hơi ửng đỏ, vùi cả người vào trong chăn, thật là……

Cẩu nam nhân.

Lại có một chút vui vẻ.

Vài phút sau.

Ân Mặc một lần nữa trở về, dùng chiếc khăn mềm mại đã được giặt qua nước ấm lau người cho Phó Ấu San, sau đó hôn lên trán cô một cái: “Ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, anh đến công ty.”

“Được……”

Phó Ấu Sanh nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Đôi mắt trông mong nhìn người đàn ông rời đi.

Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ, một người đàn ông có tính cách như  Ân Mặc, khi dịu dàng, lại là như thế này.

Trước kia có vẻ như là một giấc mơ.

Hiện tại mới dần dần trở nên chân thật.

Ân Mặc vẫn thực hiện ước mơ của cô, bọn họ cùng nhau tạo thành một gia đình hoàn chỉnh.

Về sau thế giới của cô không hề chỉ có một mình cô, mà còn có Ân Mặc, có con trai, về sau bọn họ còn sẽ nuôi một con mèo con, rồi lại dưỡng một con chó, hoặc là ——

Sinh thêm một cô con gái, như thế nào cũng đều rất hạnh phúc.

Phó Ấu Sanh vùi khuôn mặt nhỏ vào trong chăn không nhịn được cười trộm.

Nếu vẫn luôn như vậy, thật là tốt biết bao.

Giống như tất cả những khó khăn, suy sụp cô phải nhận lấy của trước kia, đều là vì để gặp được anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play