Edit: Mây

Giai đoạn đầu lúc mang thai của Phó Ấu Sanh thật sự vất vả, không ăn được gì, cả người cũng đã gầy đi không ít.

Khiến cho Ân Mặc đau lòng không thôi.

Thậm chí còn bỏ công việc sang một bên, đều ở nhà cùng cô mỗi ngày.

Hai bà mẹ cũng gần như là ở lại biệt thự Lộc Hà Công Quán cả ngày, còn lại hai người cha già trở thành người không có ai quản.

Cho đến khi Phó Ấu Sanh mang thai được ba tháng ổn định rồi, bỗng nhiên không còn buồn nôn nữa, cũng có thể ăn được.

Hai bà mẹ vui mừng đến nỗi đổi các phương pháp làm đồ ăn cho cô.

Trong khoảng thời gian một tuần ngắn ngủi, phần thịt Phó Ấu Sanh bị mất đi trong khoảng thời gian trước lại trở về một lần nữa.

Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy collagen, hoàn toàn không có cảm giác nhợt nhạt và tiều tụy của phần lớn phụ nữ mang thai.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Ấu Sanh khôi phục lại sự rạng rỡ và hồng hào, Ân Mặc rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng mà thay vào đó là bắt đầu thích ngủ.

Sáu giờ sáng, Ân Mặc chuẩn bị tỉnh dậy.

Đập vào mắt đầu tiên chính là khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ ngon lành của phu nhân nhà mình.

Cánh môi hồng hào hơi cong lên, rõ ràng là màu sắc kiều diễm ướt át, nhưng lại có một loại cảm giác non nớt.

Làm cho người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy đau lòng đến tận tim.

Ngón tay thon dài của Ân Mặc nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt mềm mại của cô một chút, xúc cảm ấm áp, mới yên tâm đi phòng tắm rửa mặt.

Tối hôm qua cô bị sốt nhẹ.

Là vì đang có thai, không thể tùy tiện uống thuốc, bây giờ nhiệt độ cơ thể đã khôi phục lại bình thường.

Sau khi Ân Mặc xuống lầu.

Đã nhìn thấy mẹ vợ mới sáng sớm đang bận rộn trong phòng bếp.

Bước chân hơi khựng lại.

“Mẹ, chào buổi sáng.”

Phó phu nhân vừa nhìn thấy Ân Mặc, ánh mắt dừng lại phía sau anh: “Buổi sáng tốt lành, hôm nay Sanh Sanh không nôn chứ?”

Đây là câu hỏi bắt buộc phải hỏi mỗi buổi sáng.

Mặc dù là Phó Ấu Sanh đã không còn nôn trong một tuần liền.

Ân Mặc thấy bà còn mang tạp dề, biết ngay là bà lại tự mình chuẩn bị bữa sáng cho Sanh Sanh.

Trong lòng khẽ thở dài, tuy rằng mẹ vợ yếu đuối không bảo vệ được con mình, nhưng tình yêu của bà dành cho con gái mình cũng rất chân thành.

Cho nên anh nguyện ý tôn trọng người mẹ vợ này.

Thấy Ân Mặc lắc đầu, Phó phu nhân lại hỏi: “Đã hạ sốt chưa?”

Giọng điệu Ân Mặc nhẹ nhàng: “Hạ rồi, người yên tâm.”

“Trong phòng bếp cũng có đầu bếp, sáng sớm người có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.”

Biết con rể là quan tâm bà, Phó phu nhân cười nói: “Từ trước đến nay giấc ngủ không sâu, đồng hồ sinh học cũng hình thành thói quen, hơn nữa nấu một ít cháo và một vài món ăn kèm cho Sanh Sanh mà thôi, cũng không mệt.”

“Khi còn nhỏ con bé thích mẹ tự tay làm.”

Mỗi lần ăn đều cười đến tít mắt.

Phó phu nhân nghĩ đến Phó Ấu Sanh khi còn nhỏ, hốc mắt của bà không kiềm chế được lại ửng đỏ.

Những ngày hạnh phúc nhất khi còn nhỏ của Sanh Sanh có lẽ chính là lúc không phải đi học nữa.

Sau khi lớn hơn, việc học cũng càng ngày càng nặng.

Rốt cuộc là từ khi nào, mà trên khuôn mặt con gái của bà không còn xuất hiện nụ cười đơn thuần và vô âu vô lo nữa.

Chỉ cần nghĩ lại, trong lòng bà thật sự rất chua xót.

Nhìn con rể cao lớn lại nho nhã ở trước mặt, Phó phu nhân khẽ thở dài một tiếng: “Con cũng là một đứa trẻ tốt, Sanh Sanh gả cho con, mẹ cũng rất yên tâm.”

Ân Mặc thấy mẹ vợ như thế, gật đầu đáp: “Người yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Sanh Sanh.”

Đúng lúc này.

Từ trên lầu truyền đến tiếng hừ nhẹ của Ân phu nhân: “Con dám đối xử không tốt với Sanh Sanh à.”

Ân phu nhân vừa đến, lập tức làm cho phòng khách vốn dĩ đang yên tĩnh như là sống lên vậy.

Bà đi đến kéo cánh tay Phó phu nhân: “Bà thông gia, tôi mới học được một món ăn thích hợp cho phụ nữ mang thai ăn từ trên mạng, chúng ta cùng nhau đi nghiên cứu thử.”

“Chờ Sanh Sanh dậy, có thể ăn ngay.”

Sau đó Ân Mặc trơ mắt nhìn mẫu thân nhà mình làm lơ mình, cùng mẹ vợ đi vào phòng bếp.

Ân Mặc bất đắc dĩ xoa xoa đuôi lông mày.

Lại không nhịn được thấp giọng cười ra tiếng.

Hai bà mẹ đều là thật lòng quan tâm đ ến Sanh Sanh.

Trong đầu hiện ra ngày mưa lớn ở trước cửa chính Phó gia.

Phó Ấu Sanh quỳ gối trên bậc thang, cả người ướt dầm dề, thân hình gầy gò nhưng thẳng tắp, lại cực kỳ giống như bị cả thế giới vứt bỏ.

Tuy rằng anh có thể cho Phó Ấu Sanh một gia đình mới, nhưng mà tình yêu của bố mẹ, là ai cũng không thể thay thế được.

Cho nên Ân Mặc sẽ không ngăn cản Phó phu nhân và Phó Ân Thầm đến thăm Phó Ấu Sanh.

Tuy rằng sau khi đến Phó Ân Thầm cũng không nói quá nhiều, bầu không khí giữa bố con hai người vẫn cứng đờ như trước, nhưng so với lúc trước vừa nhìn thấy mặt nhau là giương cung bạt kiếm thì giờ đã tốt hơn nhiều.

Sanh Sanh của anh, xứng đáng có được sự yêu thương của cả thế giới này.

Ân Mặc đứng ở giữa đảo bếp, ngón tay thon dài bưng ly thủy tinh rót đầy nước.

Độ ấm vừa phải.

Anh bưng cái ly xoay người.

Lọt vào tầm mắt chính là ánh mắt có hơi mờ mịt của Phó Ấu Sanh đang đứng đối diện ở lầu hai.

Đáy mắt xẹt qua một tia ảo não.

Tiện tay đặt ly thủy tinh lên trên mặt bàn, bước hai ba bước đi qua.

Đáy mắt Phó Ấu Sanh hiện lên một tầng hơi nước mỏng manh: “Tỉnh dậy không nhìn thấy anh đâu cả.”

Vừa mới tỉnh ngủ giọng nói còn có hơi khàn khàn còn có thêm một chút ấm ức.

Sau khi bị Ân Mặc ôm lấy, Phó Ấu Sanh chọc chọc vào ngực anh.

Ân Mặc nhìn cô đi chân trần, trực tiếp bế ngang cô lên ngay tại chỗ, mặc kệ những động tác nhỏ của cô: “Anh xuống lầu rót nước cho em.”

“Hôm nay sao lại dậy sớm thế?”

“Còn không mặc dép lê.”

Phó Ấu Sanh nghe được tiếng nhắc nhở dịu dàng của Ân Mặc, không nói được lời nào.

Chờ đến khi Ân Mặc bế cô trở về phòng ngủ đặt lên trên giường, lại phát hiện…… Người phụ nữ trong lòng đã lặng lẽ ngủ thiếp đi rồi.

Anh có hơi dở khóc dở cười.

Cơn buồn ngủ này đến cũng quá nhanh rồi, chỉ bước vài bước cũng có thể ngủ được.

Phó Ấu Sanh không ngủ say, sau khi được đặt lên trên giường, đã mơ mơ màng màng mở mắt ra, theo bản năng nắm lấy ngón tay Ân Mặc.

Lòng bàn tay mềm mại nắm chặt lấy ngón trỏ thon dài của anh: “Ngủ cùng em thêm một chút nữa, một mình em không ngủ được.”

Nhìn thời gian.

Cũng chỉ mới hơn sáu rưỡi.

Ân Mặc vuốt v e mu bàn tay cô, động tác rất nhẹ bỏ tay cô vào trong chăn: “Anh đi lấy nước mang lên đây trước, uống xong lại ngủ tiếp?”

“Anh ở cùng em?”

Mắt Phó Ấu Sanh cũng sắp không mở ra được nữa, nhưng vẫn cố gắng nhìn Ân Mặc.

Tâm trạng của phụ nữ mang thai rất yếu ớt, Phó Ấu Sanh rất cần Ân Mặc ở bên cạnh bầu bạn.

Mỗi ngày sáng sớm tỉnh dậy, đều phải nhìn thấy anh mới có thể yên tâm.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Ân Mặc chuyển hết tất cả công việc sang giải quyết ở nhà.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất, vẫn là không yên tâm về cô, cần phải tự mình quan sát mới có thể an tâm.

Lúc này nghe thấy cô nói như thế, Ân Mặc cúi người hôn lên khóe môi cô một cái: “Đã biết, tiểu tổ tông.”

Phó Ấu Sanh nâng mí mắt, đặt bàn tay của anh lên trên cái bụng nhỏ.

Mặc dù là cách lớp chăn, Ân Mặc vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng xúc cảm mềm mại đến tận xương tủy ở dưới lòng bàn tay.

Phó Ấu Sanh nghiêm túc nói: “Đây mới là tiểu tổ tông của anh.”

“Đều do nó quá dính người.”

Chắc chắn không phải là mình dính người, nhất định là bảo bối dính người.

Nói được hai câu, Phó Ấu Sanh tỉnh táo hơn một chút, ê ẩm nói: “Nhất định là con gái rồi, đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của cô, anh xem tiểu tình nhân này của anh còn chưa sinh ra đã cướp anh với em.”

Ân Mặc thấy đôi mắt cô mê mang dần dần tỉnh táo.

Cũng không vội vàng đi xuống, khom lưng nhéo chóp mũi tinh xảo của cô một cái: “Ai cũng không thể cướp được của em.”

Phó Ấu Sanh ôm lấy cổ Ân Mặc.

Kéo anh cúi xuống, sau đó chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh một cái, hừ một tiếng: “Đóng dấu, ai cũng không cướp được của em, tiểu tình nhân cũng không cướp được.”

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua khe hở từ bức rèm chiếu vào.

Có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của nhau ở trong mắt đối phương.

Chỉ có nhau……

Giống như là cho dù có con đi nữa, cũng không chen vào được bầu không khí giữa hai người.

Phó Ấu Sanh thì thầm ở bên tai anh: “Cho dù có bảo bối nhỏ, ở trong lòng anh em vẫn phải luôn xếp ở vị trí thứ nhất.”

Ân Mặc khẽ cười: “Được.”

“Em mới là bảo bối của anh.”

Bàn tay Ân Mặc ôm bên hông cô hơi di chuyển về phía trước một chút, lòng bàn tay dán vào trên bụng cô.

Chờ sau khi con chào đời, phu nhân nhà mình không tránh hỏi có cảm giác hụt hẫng, Ân Mặc quyết định phải đối xử với cô càng tốt hơn nữa.

Nhưng mà….

Ân Mặc không thể nào ngờ được.

Chờ sau khi con chào đời, người sinh ra cảm giác hụt hẫng không phải phu nhân nhà mình, mà là anh.

*

Ân Mặc là người sáng lập nên tập đoàn Thăng Cảnh, thỉnh thoảng nghỉ vài ngày còn được, nhưng mà mỗi ngày đều ở nhà giải quyết công việc thì hiển nhiên là không được.

Phó Ấu Sanh cũng không phải là người phụ nữ tùy hứng.

Tuy rằng luyến tiếc, nhưng vẫn phải thả Ân Mặc đi.

Ân Mặc nghĩ đến Phó Ấu Sanh từ sau khi ghi hình cho chương trình giải trí lần trước xong, cũng không còn đi ra ngoài, nghĩ đến bữa tiệc thương nhân tối nay, sẽ có rất nhiều người tham dự cùng phu nhân của mình.

Nhìn bộ dáng không có tinh thần gì của cô, bỗng nhiên mở miệng nói: “Buổi tối có bữa tiệc thương nhân, Ân Mặc có may mắn mời bà Ân làm bạn nữ không?”

Bữa tiệc thương nhân?

Đây không phải là lần đầu tiên Phó Ấu Sanh cùng Ân Mặc tham gia bữa tiệc thương nhân, nhưng mà vẫn là lần đầu tiên lấy thân phận bà Ân để tham gia.

Cô lập tức chạy đến trước gương toàn thân nhìn bộ dạng của mình lúc này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tiều tụy: “Bây giờ em xấu như thế này, đi chẳng phải là làm cho anh mất mặt sao.”

Ân Mặc đi đến phía sau cô, từ trong gương nhìn thấy bóng dáng của hai người lúc này.

Ân Mặc ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cô từ phía sau: “Xinh đẹp như thế, xấu chỗ nào.”

Phó Ấu Sanh kéo chiếc váy ngủ rộng thùng thình trên người.

Cái bụng nhỏ đã hơi nhô lên một chút.

Bốn tháng, cái bụng nhỏ cũng là có hơi thay đổi.

Nhưng mà khung xương người Phó Ấu Sanh mảnh khảnh, cái bụng nhỏ có hơi nhô lên này, giống như là cô ăn nhiều vậy.

Phó Ấu Sanh nhíu mày: “Mặc lễ phục sẽ không đẹp, em không đi.”

Từ sau khi bụng bắt đầu có sự biến hóa, Phó Ấu Sanh không còn mặc sườn xám lần nào nữa, càng không mặc những chiếc váy xinh đẹp trước kia của cô.

Mỗi ngày đều ở nhà, hoặc là mặc váy ngủ rộng thùng thình, hoặc là mặc váy lụa hai dây rộng thùng thình.

Thoải mái vẫn hơn, lại có thể che đi cái bụng nhỏ càng bắt đầu biến hóa.

“Lễ phục thích hợp cho tất cả các kích cỡ trong thai kỳ của em anh đều đã đặt xong, đi xem có được không?” Ân Mặc nắm tay Phó Ấu Sanh, đi về phía phòng để quần áo.

Từ sau khi không đi ra ngoài, Phó Ấu Sanh cũng không quá để ý đến trong phòng để quần áo có thêm quần áo gì nữa.

Lại không nghĩ rằng, Ân Mặc thế mà ngay cả quần áo cô mặc trong thời gian mang thai cũng cho người chuẩn bị hết.

Sau khi mở cửa phòng để quần áo màu champagne ra.

Ân Mặc dẫn cô đi thẳng vào bên trong.

Phòng để quần áo rất lớn, diện tích chiếm hết gần một trăm mét vuông, so với nhà bình thường ba phòng hai sảnh không khác biệt quá nhiều.

Chủ yếu là vì quần áo của Phó Ấu Sanh quá nhiều.

Cả tầng ngoại trừ phòng ngủ và thư phòng ra, tất cả đều bị phòng để quần áo chiếm hết.

Đi đến cuối.

Phó Ấu Sanh mới phát hiện, trên tường thế mà lại có thêm một cái tủ quần áo nữa.

Cũng không biết là làm từ khi nào.

Khi bấm nút mở ra, tủ quần áo tự động mở ra, ánh đèn rực rỡ chậm rãi sáng lên, trên mặt tường cũng có thêm một cái gương.

Phó Ấu Sanh nhìn từng hàng váy trong tủ quần áo, ngoại trừ lễ phục ra, còn có váy mặc hằng ngày, thậm chí trong ô vuông trong suốt bên cạnh, tất cả đều là giày đế bằng tinh xảo và xinh đẹp. Chỉ là nhìn là đã cảm thấy mềm mại và thoải mái.

Đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, theo bản năng cô nhìn về phía Ân Mặc: “Anh chuẩn bị mấy thứ này từ khi nào vậy?”

Không chờ Ân Mặc trả lời.

Cô đã lấy ra một cái váy.

Ướm thử ở trên người một chút.

Váy được thiết kế vô cùng đẹp, phù hợp với kích cỡ của dáng người hiện tại của cô.

Mặc dù hơi mỏng nhưng vẫn có thể che được cái bụng nhỏ kia có hơi nhô lên.

Phó Ấu Sanh tùy tiện cầm hai màu sắc mình thích nhất, phát hiện tất cả kích cỡ đều thích hợp với dáng người hiện tại của cô.

Ân Mặc: “Mới được đưa đến hôm qua.”

“Nhưng mà cũng đã cho người chuẩn bị từ lâu rồi, là căn cứ vào bài đánh giá của bác sĩ gia đình dự đoán kích thước bụng mỗi tháng của em, đặt trước.”

“Say này mỗi tháng đều sẽ đưa tới một nhóm, không phải em thích nhất đồ đặt riêng của phòng làm việc này sao.”

Tuy rằng không thể mặc sườn xám.

Nhưng mà có những chiếc váy xinh đẹp này, cô vẫn có thể mặc.

Nghĩ đến phu nhân nhà mình yêu cái đẹp như vậy, làm sao có thể bởi vì mang thai, mà không muốn bản thân mình trang điểm xinh đẹp đây.

Phó Ấu Sanh không nhịn được ôm lấy vòng eo thon chắc của Ân Mặc: “Ân Mặc, sao anh đối xử với em tốt như vậy chứ.”

Ân Mặc nhìn cảm tính của thai phụ đại nhân bùng nổ, bất đắc dĩ mà vỗ vỗ phía sau lưng cô: “Không đối xử tốt với em, còn có thể đối xử tốt với người khác?”

“Em không cho phép!” Phó Ấu Sanh ngang ngược ngẩng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng trừng anh, “Anh dám!”

“Không dám không dám, cho nên hôm nay bà Ân nể mặt anh được không?” Ân Mặc lịch thiệp đưa một tay về phía cô.

“Nể mặt bất ngờ này, được rồi.” Phó Ấu Sanh đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào trong lòng bàn tay người đàn ông ở trước mặt mình.

Giây tiếp theo.

Lập tức bị người đàn ông nắm lấy.

Thấy Phó Ấu Sanh rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần, Ân Mặc hôn lên cánh môi như hoa anh đào của cô, cúi người thấp giọng nói ở bên tai coo: “Đêm nay bà Ân nhất định đóa hoa đẹp nhất lấn át hết tất cả.”

Mỹ nhân cho dù là mang thai, cũng là thai phụ đẹp nhất.

Từ khi Phó Ấu Sanh mang thi đã hơn bốn tháng, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện ở trường hợp công khai, trong đầu tất cả mọi người đều hiện ra một câu như vậy.

Phó Ấu Sanh kéo cánh tay Ân Mặc.

Tuy rằng từ trước đến nay cô luôn tự tin về ngoại hình của mình, nhưng mà hiện tại bị tất cả mọi người dùng cái loại ánh mắt khiếp sợ này nhìn, vẫn cảm thấy kỳ quái.

Luôn cảm thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào cái bụng nhỏ của cô.

Cô đè thấp giọng hỏi Ân Mặc: “Em thật sự đẹp sao?”

Ân Mặc khẳng định: “Đẹp.”

Phó Ấu Sanh: “Có lệ.”

Ân Mặc: “……”

“Như thế nào mới xem như là không có lệ.”

Phó Ấu Sanh suy nghĩ hai giây, sau đó chọn một câu trả lời nghiêm túc: “Ít nhất viết một bài tiểu luận mười nghìn chữ khen ngợi vẻ đẹp của em, mới không xem như có lệ.”

Ân Mặc: “……”

Một tiểu luận mười nghìn chữ.

May mà bà Ân nghĩ ra biện pháp như vậy trị anh.

Nhưng mà không chờ Ân Mặc nghĩ ra được mười nghìn chữ.

Phó Ấu Sanh cũng đã nhìn thấy mấy phu nhân quen biết, sau đó chạy đi cùng người ta.

Nhìn bóng dáng cô rời đi, vẻ mặt Ân Mặc có hơi trầm xuống, muốn đuổi theo.

Thương Tông ngăn cản anh: “Yên tâm đi, phu nhân tôi sẽ trông chừng giúp cậu. Cậu ngàn vạn đừng đi, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, sau khi phụ nữ có thai tính tình đều rất kỳ quái, đặc biệt là không muốn bị đàn ông lúc nào cũng đi theo.”

“Lần trước lúc phu nhân nhà tôi có thai, tôi sợ cô ấy vao chạm phải gì đó, sau đó về nhà quỳ bàn phím hai tiếng đồng hồ.”

“Cậu muốn về nhà quỳ bàn phím?”

Vấn đề sinh tồn.

Bước chân Ân Mặc khựng lại trong một giây, sau đó nhìn về phía Thương Tông, vừa mới chuẩn bị mở miệng.

Đã nghe được Tiêu Trầm Nguyên đi tới cười tủm tỉm nói: “Trong nhà Ân tổng của chúng ta không quỳ bàn phím, quỳ sầu riêng.”

Phụt…

Người đi ngang qua sau khi nghe thấy được, không kiềm chế được bật cười ra tiếng.

Sau đó Ân Mặc lặng thầm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Mọi người lập tức che miệng lại: “Chúng ta không nghe thấy gì cả!”

Chuồn đi cũng rất nhanh, như là sợ chậm một chút thôi sẽ bị ông chủ Ân giết người diệt khẩu.

Chờ đến sau khi rời xa tầm mắt Ân Mặc, mới dám cười một lúc.

Sau đó đồng thời cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho bạn bè quen biết.

“Tôi nói một bí mật này với cậu, cậu ngàn vạn không được nói cho người khác biết, ha ha ha, chính tai tôi nghe được địa vị của ông chủ Ân ở nhà là quỳ sầu riêng.”

Sau đó lan truyền ——

Lan truyền thành mỗi buổi tối trước khi đi ngủ Ân Mặc phải quỳ sầu riêng hai tiếng đồng hồ để vận động.

Đương nhiên, đây là lời sau này.

Mà hiện tại, Ân Mặc nhìn ánh mắt trêu chọc của Tiêu Trầm Nguyên và Thương Tông, đi thẳng về phía phu nhân nhà mình, hơn nữa nói với Thương Tông một câu: “Cậu nói không sai.”

Thương Tông: “Cái gì?”

Đôi môi mỏng của Ân Mặc hiện lên một nụ cười nhạt: “Phụ nữ mang thai quả thật tính tình thay đổi, nhưng mà phu nhân nhà tôi trở nên vô cùng dính tôi, tạm thời tách khỏi tôi cũng không được.”

Thương Tông: “??!”

Khiếp sợ nhìn bóng lưng Ân Mặc rời đi, há miệng t hở dốc: “Mẹ nó đây chính là khoe khoang đúng không?”

Làm một người đàn ông từ trước đến nay luôn thể hiện sự bình tĩnh và lịch lãm chửi tục, Ân Mặc cũng rất lợi hại.

Tiêu Trầm Nguyên đồng tình vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Đây là khoe khoang, người anh em, chấp nhận đi.”

Quả nhiên, Ân Mặc khoe khoang là sự công kích rộng rãi.

Không chỉ riêng người chưa lập gia đình chưa có vợ bị đâm một nhát thật sâu, ngay cả Thương Tông đã có đứa con thứ hai cũng không thể tiếp nhận được sự công kích này.

Phó Ấu Sanh cũng không biết ông chồng nhà mình đã làm ra chuyện gì, đôi mắt mắt cong cong nghe các phu nhân khác khen ngợi vẻ đẹp của mình, cảm thấy ánh mắt của các cô ấy thật sâu sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play