Edit: Mây

Chuyện đầu tiên sau khi trở về Bắc Thành là, Ân Mặc tự mình đưa Phó Ấu Sanh cùng nhau đến bệnh viện làm kiểm tra.

Quả nhiên là đã có thai.

Hơn nữa đã được bảy tuần rưỡi rồi.

Phó Ấu Sanh thế mà ngay cả một chút cảm giác cũng không có.

Nhìn phiếu kiểm tra, thật ra cô có hơi hoảng hốt, sờ sờ cái bình nhỏ bằng phẳng, “Có phải em bé quá ngoan rồi không?”

Tuy rằng giai đoạn trước có thai có một vài thai phụ thể chất không có phản ứng cũng là bình thường, nhưng mà như Phó Ấu Sanh, một chút điểm khác thường cũng không có, ngược lại là rất ít.

Ông bố mới Ân Mặc đồng tình với phu nhân nhà mình nói: “Con của chúng ta, đương nhiên là ngoan ngoãn nhất.”

Hai vợ chồng vừa mới khen con ngoan ngoãn, sau lưng đã bắt đầu làm ầm ĩ lên.

Vào tối hôm đó lúc ăn cơm, đầu bếp cố ý hầm canh gà bổ dưỡng, dù sao thì hôm nay đi kiểm tra, nói Phó Ấu Sanh có hơi suy dinh dưỡng, cần phải bồi bổ nhiều hơn.

Đương nhiên là cũng không thể bồi bổ quá mức, nhưng cũng cái gì cần thì phải bồi bổ cái đó, nếu không đứa trẻ sẽ không thể phát triển tốt.

Nhưng mà…

Phó Ấu Sanh vừa bưng canh gà lên mặt đã trắng bạch, rõ ràng là hương thơm nhẹ nhàng làm cho người ta rất muốn ăn, nhưng mà cô vừa mới ngửi được cái ùi kia, bỗng nhiên cảm giác buồn nôn dâng lên.

“Phu nhân.”

Quản gia đứng ở bên cạnh thấy vậy lập tức rót một ly nước bưng đến.

Phó Ấu Sanh nhíu mày, tuy rằng cảm giác buồn nôn không phải quá mãnh liệt, nhưng mà cô vẫn không thoải mái lắm.

Nhẹ nhàng vuốt ngực cho xuôi: “Không sao đâu.”

Nói xong, nhận lấy ly nước.

Vừa vặn lúc này Ân Mặc đã nói chuyện điện thoại xong đi tới, vừa rồi anh ở sân thượng nhìn thấy được tình cảnh ở chỗ này.

“Không thoải mái ở chỗ nào?”

“Muốn nôn?”

“Hôm nay canh gà làm quá ngấy?”

Ân Mặc biết Phó Ấu Sanh không chịu nổi dầu mỡ, sau khi đi tới, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô, sau đó ánh mắt dừng ở trên bát canh gà trong vắt ở trên bàn.

Hoàn toàn không có chút cảm giác dầu mỡ nào.

Dù sao thì đầu bếp trong nhà cũng hiểu rõ khẩu vị ăn uống của Phó Ấu Sanh nhất, mặc dù là canh bổ dưỡng, nhưng cũng đều dựa theo khẩu vị thường ngày của Phó Ấu Sanh mà làm.

Huống hồ bây giờ cô còn đang có thai, phòng bếp bên kia ngược lại cũng không thể làm đồ ăn quá dầu mỡ.

Phó Ấu Sanh lắc đầu, bởi vì cảm giác buồn nôn vừa rồi, lười nhác dựa vào trong lòng ngực Ân Mặc: “Chắc là bắt đầu co phản ứng mang thai rồi.”

“Thật là uổng công khen.”

Ban ngày vừa mới khen đứa trẻ ngoan ngoãn, còn chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ đâu, nhóc con đã bắt đầu làm trò quỷ rồi.

Phó Ấu Sanh ngửa đầu nhìn Ân Mặc: “Đúng là không nên khen mà.”

Ân Mặc bị ánh mắt này của cô chọc cười: “Chờ sau khi sinh anh sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”

“Vậy cũng không được, nó vẫn là một đứa trẻ đó, làm sao có thể dạy dỗ được.” Phó Ấu Sanh lập tức trở thành người mẹ hiền từ bảo vệ con.

Cuối cùng bát canh gà kia lại rơi vào trong bụng Ân Mặc.

Phó Ấu Sanh yên ổn vượt qua bữa tối, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nghĩ rằng lần này buồn nôn chỉ là một lần mà thôi, đã trôi qua rồi.

Không bao giờ nghĩ rằng đây chỉ mới là sự khởi đầu.

Chuyện bọn họ đến bệnh viện hôm nay, cũng không cho phong tỏa tin tức.

Cho nên rất nhanh trên mạng đã xuất hiện hình ảnh bọn họ xuất hiện ở cửa bệnh viện.

Ngay lập tức, tin tức Phó Ấu Sanh có thai càng thêm xôn xao.

Tất cả mọi người đều chờ Phó Ấu Sanh đứng ra làm sáng tỏ.

Không bao giờ nghĩ tới, bất luận là Weibo của Phó Ấu Sanh, hay là Weibo của Ân Mặc, đều giữ im lặng.

Không làm sáng tỏ, cũng không công khai.

Mà ngược lại giống như là mặc định.

Nhóm quần chúng ăn dưa ban đầu còn kích động, bởi vì đối phương im lặng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Còn về phần các fan của Phó Ấu Sanh, bọn họ hầu như đều đã đoán được.

Chỉ là yên tĩnh như gà chờ nữ thần nhà mình công khai vào thời điểm thích hợp.

Mà Phó Ấu Sanh căn bản không nghĩ tới chuyện công khai chuyện này.

Chủ yếu là bởi vì.

Kể từ lần đầu tiên bắt đầu nôn nghén, chính thức mở màn cho quãng thời gian phản ứng mang thai của cô.

Lúc trước những người không hề phản ứng, nghiễm nhiên giống như là đứa trẻ trong bụng chưa kịp phản ứng lại. Sau khi kiểm tra ở bệnh viện  xong, hình như là đứa trẻ mới phản ứng lại, bắt đầu tra tấn mẹ ruột nó.

Ân Mặc cũng bị phản ứng nôn nghén mãnh liệt này của Phó Ấu Sanh làm cho choáng váng, đã rất lâu rồi không được nghỉ ngơi tốt.

Đương nhiên đối với những tin đồn trên mạng, không hề có một chút hứng thú nào.

Trực tiếp giao cho bộ phận quan hệ công chúng tự mình trao đổi với phòng làm việc của Phó Ấu Sanh rồi xử lý.

Sau khi bọn họ trao đổi với nhau đưa ra phương pháp xử lý chính là xóa sạch hot search, giữ im lặng.

Dù sao thì Ân tổng đối với chuyện phu nhân có thai, chỉ có thể là càng phải cẩn thận hơn, chứ nói gì mà đi phô trương khắp nơi.

*

Sáng sớm hôm sau, Phó Ấu Sanh vẫn nôn nghén.

Cầm lấy ly nước chanh trong tay Ân Mặc uống hết nửa ly, lúc này khó khăn lắm mới đ è xuống được phản ứng khó chịu này.

Nước mắt lưng tròng nhìn Ân Mặc: “Em hối hận rồi, mang thai thật sự là rất khó chịu.”

Lúc trước cô còn lăn lộn muốn có thai, nếu biết trước rằng mang thai là khó chịu như thế này, cô thà rằng muộn hơn một chút.

Muộn hơn một chút nữa!

Ân Mặc nhìn bộ dạng đáng thương của cô, càng đau lòng hơn.

“Chỉ sinh một đứa này, sinh xong không bao giờ sinh nữa.”

“Là con gái cũng không sinh sao?” Phó Ấu Sanh nghĩ đến ánh mắt mong chờ cháu trai của mẹ chồng, rất lo lắng mẹ chồng sẽ bảo cô sinh tiếp nữa.

Rốt cuộc trong nhà Ân Mặc thật sự có “ngôi vị hoàng đế” phải kế thừa……

Cô vẫn rất thích mẹ chồng, nếu bởi vậy mà sinh ra mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.

Ân Mặc ôm cô vào lòng: “Bất luận là con gái hay là con trai, về sau đều không sinh.”

“Yên tâm đi, mẹ sẽ hiểu thôi.”

Tuy rằng Phó Ấu Sanh vẫn là có hơi lo lắng, nhưng rất nhanh, đã được Ân Mặc dỗ dành.

Thời gian mang thai cô còn có một phản ứng nghiêm trọng hơn cả nôn nghén chính là suy nghĩ nhiều.

Ân Mặc chuyển đề tài: “Cho nên, nếu sinh con gái thì em sẽ không thích?”

Phó Ấu Sanh lập tức đánh anh một cái: “Em sẽ không như vậy!”

“Con gái là áo bông nhỏ tri kỷ, em thích con gái nhất!”

Sau này còn có thể mặc quần áo đôi xinh đẹp cùng với con gái.

Tưởng tượng đến những bộ sườn xám cô cất giữ, sau này cũng sẽ làm cho con gái một bộ sưu tập của trẻ em giống như đúc, sau đó hai mẹ con cô sẽ cùng nhau mặc đi ra ngoài, ánh mắt của Phó Ấu Sanh lập tức sáng lên.

Ân Mặc thấy cô cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, lúc này mới yên tâm hơn một chút.

Đúng lúc này.

Tiếng chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Vốn dĩ tưởng là mẹ chồng thúc giục bọn họ đi xuống ăn bữa sáng.

Từ sau khi Phó Ấu Sanh mang thai bị nôn nghén nghiêm trọng, Ân phu nhân cũng thường xuyên đến đây ở lại vài ngày với con dâu.

Không nghĩ tới.

Thế mà lại là Văn Đình.

Từ sau khi Phó Ấu Sanh mang thai, Văn Đình trên cơ bản đều từ chối hết tất cả lịch trình.

Mấy ngày nay cũng không hề nhận được điện thoại từ anh ta.

Phó Ấu Sanh nhận điện thoại.

Đối diện truyền đến giọng nói của Văn Đình: “Ngày mai ghi hình cho kỳ cuối cùng của chương trình giải trí cho các cặp đôi và vợ chồng, hai người không quên đó chứ?”

Giọng của Văn Đình rất lớn, Phó Ấu Sanh và Ân Mặc đều nghe được.

Hai vợ chồng liếc nhau.

Sau đó từ trong mắt nhau thấy được ý tứ  giống nhau —— quên mất.

Giọng điệu của Phó Ấu Sanh không thay đổi, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là tôi không quên.”

Văn Đình không tin, nhưng cũng không vạch trần cô: “Cho nên kỳ cuối cùng này hai người có muốn ghi hình không?”

“Không phải phản ứng nôn nghén của cô còn rất nghiêm trọng sao?”

“Ngày mai kỳ cuối cùng còn có phát sóng trực tiếp, đến lúc đó không cẩn thận để lộ ra chuyện cô có thai ở trên phát sóng trực thì làm sao bây giờ?”

Phó Ấu Sanh rất nghi hoặc: “Cũng không phải là tôi chưa kết hôn mà đã có thai, chính thức đăng ký kết hôn rồi mới chuẩn bị cho chuyện có thai sinh con, còn cần lén lút?”

Bị phát hiện thì bị phát hiện thôi.

“Hả, không phải là hai người không muốn công khai sao?” Văn Đình hoang mang.

Ý tứ trước đó của Ân tổng, còn không phải là không công khai sao, anh ta còn tưởng rằng nhà giàu bọn họ đều là như thế này.

Sinh con còn phải giấu diếm.

Phó Ấu Sanh theo bản năng nhìn về phía Ân Mặc.

Ân Mặc đã thuận thế nhận lấy điện thoại di động từ trong tay cô: “Ngày mai cứ ghi hình như bình thường.”

Văn Đình vừa nghe thấy giọng nói của Ân tổng, lập tức trả lời lại.

Chờ đến khi cúp máy, Phó Ấu Sanh mới hỏi: “Lời này của Văn Đình là có ý gì?”

Ân Mặc nói với cô chuyện khoảng thời gian trước bọn họ đến bệnh viện làm kiểm tra bị chụp được, lúc này Phó Ấu Sanh mới hiểu ra.

Không công khai chỉ là muốn thuận theo tự nhiên.

Nhắc tới ngày đó.

Bỗng nhiên Phó Ấu Sanh nhớ ra một chuyện.

“Ngày đó Sở Vọng Thư đỡ em ở lễ trao giải, anh ta nói là anh nhờ anh ta giúp đỡ?”

Không đoán được mạch não của phu nhân nhà mình thế mà lại chuyển tới nơi này.

Vẻ mặt  Ân Mặc có hơi cứng đờ, cuối cùng biểu cảm có thêm một chút bất đắc dĩ: “Đúng vậy.”

Vẫn thành thật trả lời.

An toàn của phu nhân nhà mình và sự ghen tuông của mình, Ân Mặc vẫn lựa chọn vế trước.

Ngày đó tình huống khẩn cấp, chỉ có Sở Vọng Thư là người thích hợp.

Rõ ràng là đã biết đáp án, nhưng nghe được câu trả lời mình muốn từ trong miệng Ân Mặc, tâm trạng của Phó Ấu Sanh vẫn vui vẻ.

“Bỗng nhiên cảm thấy mang thai cũng không khó chịu như vậy.”

“Dù sao thì cũng là bảo bối của chúng ta.”

Cô chủ động nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay Ân Mặc, mười ngón tay đan vào nhau cùng anh.

Ân Mặc cụp mắt, đã nhìn thấy được đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng của Phó Ấu Sanh.

*

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Phó Ấu Sanh tỉnh dậy, phát hiện người đàn ông bên cạnh mình đã thấy đâu nữa.

“Ân Mặc?”

Cô ngồi dậy từ trên giường, chuyện đầu tiên chính là tìm chồng.

Sau đó phát hiện, mình hôm nay thế mà lại không có cảm giác buồn nôn. Theo bản năng mò mẫm tìm ly nước chanh bình thường Ân Mặc đều chuẩn bị cho cô đặt trên đầu giường.

Ngay sau đó.

Một bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang mò mẫm của cô: “Cẩn thận ly nước rơi xuống trên giường.”

Nói xong tự mình cầm lấy ly nước, như thường ngày cho cô uống nước.

Phó Ấu Sanh nắm lấy cổ tay anh, uống ừng ực ừng ực hết một ly lớn.

“Sao lại không phải là nước chanh?”

Sau khi uống xong, cô mới ghét bỏ.

Ân Mặc lau khóe môi ướt át của cô: “Mỗi ngày đều uống chanh nước, sẽ sinh ra tính ỷ lại.”

“Nếu hôm nay không cảm thấy buồn nôn thì uống nước.”

Lúc này Phó Ấu Sanh mới nhìn thấy, trên tủ đầu giường không chỉ đặt một ly nước, còn có một ly chanh nước.

Cảm giác mình đã uống no rồi, ly nước chanh kia cô cũng uống không nổi nữa, đành phải thôi.

“Người của chương trình đã đến chưa?”

Liếc mắt nhìn đồng hồ, Phó Ấu Sanh nghĩ tới hôm nay có chuyện quan trọng phải làm.

Ân Mặc nhẹ nhàng trả lời: “Mấy ngày nay đều ở trong nhà bí bách, chúng ta đi giải sầu.”

“Đi giải sầu ở đâu?”

Phó Ấu Sanh nghĩ tới tiết mục mà đạo diễn đã sắp xếp trước đó cho cô, kỳ cuối cùng hình như là có thể tự mình lựa chọn nơi bọn họ muốn đi nhất.

Tốt nhất là nơi có những kỷ niệm rất quan trọng đối với bọn họ.

Ân Mặc bế cô đi về phía phòng tắm.

“Đến lúc đó em sẽ biết.”

Chậc.

Còn lén lút.

Phó Ấu Sanh ngoài miệng mắng chửi, nhưng trong lòng lại vô cùng mong chờ.

Chờ đến sau khi ngồi trên máy bay tư nhân của Ân gia, Phó Ấu Sanh nhìn thấy nhân viên công tác quen thuộc của chương trình, bỗng nhiên nghĩ tới một chỗ.

May mắn hôm nay trạng thái của Phó Ấu Sanh rất tốt, cũng không bị say máy bay.

Sự kích động trên mặt đạo diễn quả thật là như muốn tràn ra cả bên ngoài.

Toàn bộ quá trình hôn lễ lần trước của Ân tổng và Phó nữ  thần là ông ta ghi hình, Ân tổng cũng đồng ý có thể cắt nối biên tập lại rồi phát sóng một chút.

Với những kỷ niệm này, hiện trường ngày đó như được dựng lại.

Vốn dĩ đạo diễn không ngờ được Ân Mặc sẽ dễ dàng đồng ý như thế.

Không nghĩ tới ——

Ông ta cảm thấy điều làm cho Ân tổng động tâm chính là, chờ sau khi con của bọn họ chào đời, nhìn thấy bố mẹ ân ái như thế, được nhiều fan chúc phúc như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ.

Đây là để lại này cho đứa trẻ xem.

Phó Ấu Sanh nhìn hòn đảo nhỏ quen thuộc, lâu đài quen thuộc, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp hơi kích động ửng đỏ: “Là hòn đảo nhỏ chúng ta tổ chức hôn lễ.”

“Không phải vẫn luôn muốn quay lại xem sao.”

“Ở chỗ này cùng em thêm mấy ngày được không.” Ân Mặc ôm lấy cô từ phía sau, không thèm để ý đến những ống kính kia, cúi người thấp giọng nói.

Phó Ấu Sanh thậm chí còn không chú ý đến tư thế của Ân Mặc thân mật đến mức nào, chỉ nhìn xuống dưới qua cửa sổ của máy bay.

Nhìn thấy đỉnh lâu đài, đôi nước gợn sóng nước kinh ngạc: “Thật sự có thể chứ?”

Khó trách hôm nay lúc anh đi ra ngoài còn mang theo nhiều đầu bếp trong nhà như vậy.

Tuy rằng trên đảo nhỏ có người giúp việc và quản lý, nhưng là đầu bếp cũng không có người chuyên môn làm trong nhà, không biết được sở thích của Phó Ấu Sanh.

Phó Ấu Sanh là phụ nữ có thai, miệng chọn rất nhiều.

Cũng chỉ có đầu bếp có tài nghệ đẳng cấp làm được nhiều món như trong nhà mới có thể thỏa mãn được vị phu nhân kén ăn này.

Trong lâu đài.

Sau khi đạo diễn xin ý kiến được đồng ý, mở phát sóng trực tiếp.

Rốt cuộc lần phát sóng trực tiếp này là thỏa mãn fan.

Hiện tại chương trình sắp kết thúc, đương nhiên phát sóng trực tiếp không thể không có.

Đây là lần thứ hai Phó Ấu Sanh mở phát sóng trực tiếp.

Lần trước phát sóng trực tiếp là vì làm sáng tỏ xem cô có đủ tư cách làm cố vấn cho chương trình tuyển chọn tài năng hay không.

Mà lần phát sóng trực tiếp này, theo lời đạo diễn nói, chỉ đơn giản là để cho khán giả tận mắt nhìn thấy cuộc sống hằng ngày thật sự của vợ chồng nhà giàu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play