Edit: Sam | Beta: Mây

Ai vậy?

Phó Ấu Sanh đột nhiên thoát ly ra khỏi mớ cảm xúc.

Cô nhìn về phía Ân Mặc bằng ánh mắt khiếp sợ.

Ân Mặc điềm đạm, kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Bà nội và mẹ đến rồi, đang ở bên ngoài chờ chúng ta.”

Nếu Thẩm Dục không có ở đây thì cô thật sự rất muốn bóp chết Ân Mặc.

Phó Ấu Sanh thở dài một hơi, sau đó cười với Thẩm Dục: “Tôi còn có việc, có cơ hội sẽ liên lạc sau.”

Thẩm Dục đứng thẳng người, không dám làm nũng nữa.

Cậu ta dõi theo Ân Mặc, đáy mắt xẹt qua tia cảnh giác, đối thủ lần này của anh cả rất mạnh.

Hơn nữa trông hai người có vẻ như đã làm lành, nếu không thì sao có thể gặp cha mẹ được.

Vậy mà anh cả còn chưa ra tay à.

Không được không được.

Chị dâu vừa đến tay như vậy lại để bay mất ư.

Cậu ta trơ mắt nhìn Phó Ấu Sanh lên xe Ân Mặc, Thẩm Dục nhanh tay lấy điện thoại, trốn sang một bên báo cho anh cả nhà mình tin dữ.

Này.

Em trai vì anh quá nhọc lòng rồi đó.

Lúc này, Phó Ấu Sanh ngồi trên xe, trừng mắt to mắt nhỏ với Ân Mặc: “Anh nói thật đi, có phải anh gạt tôi không?”

“Anh không muốn nhìn thấy tôi nói chuyện phiếm với Thẩm Dục.”

Ân Mặc nhìn cô, lời anh phát ra khác xa hoàn toàn so với biểu tình trên gương mặt, đó là lời mà Phó Ấu Sanh không thích nghe chút nào: “Thật đáng tiếc.”

“Là thật.”

Hai người nhìn nhau vài giây, sau đó anh lạnh nhạt lấy túi xách của cô trong rương hành lý.

Bên trong có hai giấy chứng nhận kết hôn: “Chúng ta lấy lại giấy chứng nhận kết hôn đi.”

Khó trách anh tìm không thấy, thì ra là do cô mang đi.

Đôi mắt Ân Mặc hơi nheo lại, màu mắt u tối nhìn hai quyển sổ đỏ thẫm trong tay cô.

“Đưa anh.”

Ân Mặc vươn tay, giọng điệu lạnh buốt.

Phó Ấu Sanh cảnh giác, cất giấy chứng nhận kết hôn trở về: “Không cho, chờ đến Cục dân chính rồi đưa.”

Ân Mặc hít sâu một hơi.

Anh cố gắng làm tâm trạng bồn chồn của mình bình tĩnh lại, ít nhất không thể làm trò trước mặt cô.

Miễn cho uổng phí tâm huyết của anh trong hai tháng này.

Anh thu tay, không hề cố chấp đòi hai quyển sổ đỏ kia. Thế nhưng, giọng nói của anh vô cùng nghiêm túc và chắc chắn: “Em đừng nghĩ đến chuyện ly hôn nữa, anh không đồng ý.”

“Ân Mặc, anh lại lừa tôi!” Đôi mắt Phó Ấu Sanh mở thật to, không thể tưởng tượng nổi, cô lấy hợp đồng bọn họ đã ký vào hai tháng trước trong túi xách: “Anh từng nói chậm nhất ba tháng sau sẽ ly hôn.”

Ân Mặc không thèm liếc bản hợp đồng một cái, phần còn lại của anh đã sớm cho vào máy nghiền giấy.

“Sanh Sanh, anh không lừa em.”

“Ba tháng là muốn cho em thời hạn, để em yêu anh lần nữa, chấp nhận anh.”

“Nhưng mà…”

Anh dừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: “Nhưng nếu em không chấp nhận anh, anh cũng không buông tay đâu.”

“Ân Mặc, tôi không thích anh, hà cớ gì cứ một hai phải kéo tôi.” Chân mày xinh đẹp của Phó Ấu Sanh nhăn lại, cô cảm giác bản hợp đồng màu trắng trước mặt có hơi chướng mắt.

Quả nhiên.

Đấu với một nhà tư bản máu lạnh vô tình và xảo trá, cô vĩnh viễn không có cửa.

Bỗng nhiên môi mỏng nhếch lên một nụ cười: “Sanh Sanh.”

“Chỉ khi nói dối, em mới nói không thích anh bâng quơ như vậy.”

Phó Ấu Sanh đối diện với cặp mắt u ám của người đàn ông như có thể nhìn thấu nội tâm người khác.

Cô muốn mắng người.

Ai thích anh.

Đúng là cái đồ không biết xấu hổ.

Tuy nhiên Ân Mặc không định thu lại cái vẻ không biết xấu hổ của mình, anh duỗi tay kéo Phó Ấu Sanh ngồi lên đầu gối.

Cằm đặt lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô: “Sanh Sanh, sau này anh sẽ đối xử tốt với em.”

“Chỉ cần em đừng rời bỏ anh.”

Nghĩ đến cái ánh mắt đầy vẻ chắc chắn của anh, có cảm giác như cô vẫn còn thích anh, thật là, quá coi thường người khác rồi.

Phó Ấu Sanh cố gắng kìm nén mới không để hốc mắt cô đỏ lên.

Lúc xuống xe, đuôi mắt cô đỏ ửng, không rõ lắm nhưng nếu không nhìn kĩ thì còn tưởng rằng cô trang điểm.

Đầu ngón tay Phó Ấu Sanh giữ chặt hai quyển sổ màu đỏ.

Ân Mặc xuống xe, thuận tay rút hai quyển sổ nhỏ khỏi tay cô.

Phó Ấu Sanh không thể nào từ bỏ việc ly hôn được. Cô không muốn bị Ân Mặc dẫn dắt, phản xạ có điều kiện đoạt lại quyển sổ: “Anh trả lại cho tôi.”

Giấy hôn thú mà bị Ân Mặc cầm đi, anh sẽ biến thái đến mức hủy nó, vậy bọn họ làm cách nào ly hôn đây!

“Hai đứa làm gì ở đây thế?”

Một giọng nói nhẹ nhàng, thoải mái của một người phụ nữ truyền đến.

Phó Ấu Sanh cứng đờ, túm lấy một góc giấy chứng nhận kết hôn. Vẫn do Ân Mặc nhanh tay lẹ mắt ném vào ghế xe rồi đóng cửa lại.

Anh nắm lấy tay Phó Ấu Sanh: “Mẹ, bà nội đâu rồi?”

“Bà nội ngồi ở trong.” Tầm mắt Ân phu nhân dừng trên cô gái xinh đẹp như búp bê sứ bên cạnh Ân Mặc.

Bỗng dưng bừng tỉnh, khó trách lần trước Ân Mặc chỉ vào nữ minh tinh trên TV. Hóa ra là cô.

Đây không phải lần đầu tiên Phó Ấu Sanh gặp người lớn. Dù sao lần trước cô đã từng gặp bà nội, cô đã từng hy vọng có thể gặp được người nhà Ân Mặc, muốn biết anh lớn lên trong gia đình như thế nào.

Muốn tìm hiểu quá khứ của anh.

Nhưng mà, Ân Mặc không cho cô cơ hội. 

Bây giờ cô không muốn, Ân Mặc lại dẫn cô đi gặp người thân của anh.

Từ bà nội anh và hiện tại là mẹ anh.

Ân Mặc dắt tay Phó Ấu Sanh, giới thiệu với Ân phu nhân: “Đây là con dâu của mẹ, tên là Phó Ấu Sanh, nhũ danh là Sanh Sanh.”

Sau đó nói với Phó Ấu Sanh: “Đây là mẹ chồng em, gọi mẹ đi.”

Phó Ấu Sanh không nói nên lời nhìn Ân Mặc.

Anh còn dám nói ra cơ đấy, có giỏi thì lấy giấy chứng nhận kết hôn cho mẹ anh xem thử.

Làm sao Ân Mặc không hiểu ý tứ Phó Ấu Sanh được chứ. Anh nhìn cô, ý rõ ràng: Chẳng phải do em à, là do em không chuẩn bị tốt thôi.

Lỡ như mẹ anh biết anh và cô kết hôn mấy năm nay. Mẹ anh sẽ không ép buộc bọn họ ly hôn, nhưng sẽ ép Phó Ấu Sanh sinh con, rời khỏi làng giải trí.

Ân Mặc hiểu rõ mẹ mình, mẹ anh là người nếu không đạt được mục đích tuyệt đối không bỏ qua.

Hoặc là Phó Ấu Sanh bị mẹ anh giày vò đến mức ly hôn, hoặc là theo ý mẹ rời khỏi làng giải trí. Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, đều không phải là thứ anh muốn nhắm đến.

Có một quán cà phê bên cạnh đoàn phim, bà nội chờ bên trong, bảo Ân phu nhân ra đón hai người. 

Kể từ lúc gặp mặt, Ân phu nhân rất hài lòng với dung mạo của Phó Ấu Sanh. Sau này ngoại hình cháu trai hay cháu gái xem như yên tâm.

Bà nội vẫn luôn nói bà sẽ thích đứa con dâu này.

Ân phu nhân dịu dàng nhìn về phía Phó Ấu Sanh, bà gấp gáp, cười nói: “Sanh Sanh đúng không, dì là mẹ Ân Mặc, gọi dì là được rồi.”

Trong lòng Phó Ấu Sanh thở phào nhẹ nhõm.

May quá, không bắt cô gọi bà là mẹ.

Cô mỉm cười lễ phép: “Chào dì ạ.”

Ân phu nhân nhìn dáng lễ nghi không có vấn đề gì của cô, nào có gia đình bình dân để con gái phóng khoáng được.

Bà cũng yên tâm thêm vài phần.

Điều bà vốn nghĩ đến là, nếu Ân Mặc thích cô gái nào đó, giá thế không phải là vấn đề.

Tóm lại sinh hoạt của con dâu và con trai. Bà chỉ quan tâm tương lai khi cháu trai ra đời.

Mọi người cùng nhau vào quán cà phê.

Phó Ấu Sanh nhìn bà cụ ăn mặc sườn xám như trước.

Lần này ra ngoài, trên mặt bà cụ còn mang theo chiếc kính râm rất ngầu, nhìn vậy mà chiếc kính râm và sườn xám rất xứng đôi.

Ân lão phu nhân hỏi: “Hôm nay bà nội ăn mặc thế nào?”

Cô cong môi đỏ cười: “Bà nội rất ngầu ạ.”

“Rất đẹp ạ.”

“Mắt nhìn của Sanh Sanh tốt thật đấy.” Lúc bà cụ nói lời này, còn liếc mắt nhìn con dâu bên cạnh một cái.

Trước khi ra cửa, con dâu còn nói bà phối như thế không đẹp.

Ân phu nhân đổi ly nước cho bà cụ: “Lượng đường trong máu của mẹ rất cao, không thể uống trà sữa được.”

Bà lão ở nước ngoài nhiều năm, tính cách cũng bị các bà lão bên kia ảnh hưởng.

Bà thích uống trà sữa, ăn mặc phong cách thời thượng, thích sườn xám, khi bà mặc sườn xám sẽ phối thêm vài phụ kiện theo trend khác nhau.

Ân phu nhân chuyển sang đề tài chính.

“Tuổi Ân Mặc không còn nhỏ, khi nào hai đứa tính toán kết hôn?”

Ân Mặc nhấp một ngụm cà phê: “Không vội, cô ấy còn nhỏ.”

Anh trầm ngâm: “Gần đây con bận công việc, không rảnh kết hôn.”

“Kết hôn thôi mà, sao lại không rảnh.” Ân phu nhân nhíu mày, sau đó nhìn Phó Ấu Sanh: “Sanh Sanh, con cũng không muốn kết hôn à?”

“Mẹ đừng hỏi cô ấy, cô ấy chưa tính tới đâu.” Ân Mặc tiếp tục: “Chờ qua hai năm nữa đi.”

Vừa nghe đến thời gian hai năm. Ân phu nhân nóng nảy: “Ân Mặc, có phải con chưa biết mình bao nhiêu tuổi đúng không?”

Người ta lớn tuổi như con, đứa bé cũng được mấy tuổi rồi, ngay cả việc kết hôn cũng không tính, muốn làm cho mẹ và bố con tức chết sao!”

Bao nhiêu tuổi? Chỉ là lão baby 30 tuổi thôi mà.

Phó Ấu Sanh chửi thầm.

Bàn tay nhỏ đặt trên đầu gối được Ân Mặc nắm lấy.

Ở trước mặt người lớn, cô vụng trộm véo lòng bàn tay anh một cái làm anh buông ra.

Ân Mặc không định buông tay cô.

Dường như anh không cảm thấy đau đớn.

Anh cười nhìn mẹ: “Con dâu không chạy thoát được, mẹ gấp cái gì?”

“Mẹ không đồng ý.” Ân phu nhân không muốn kéo dài tận hai năm.

Chờ hai năm dài đằng đẵng, khi nào người kế tục nhà họ Ân mới được sinh ra.

Hiện tại Ân Mặc ba mươi tuổi, người thừa kế thì chưa có, việc này sẽ tạo thành làn sóng rung chuyển cả công ty.

Ân phu nhân không cho phép.

Ân Mặc đã sớm đoán được cuộc đàm phán thất bại. Anh nháy mắt với bà nội.

Bà cụ tiếp nhận ý của anh, ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng đến lúc bà lên sân khấu.

“Được rồi, được rồi, người trẻ tuổi chúng nó còn muốn nói chuyện yêu đương nữa.”

“Việc kết hôn để sau này đi.”

“Đến lúc đó sinh con, ta giúp hai đứa nó trông nom, chắc chắn không gây thêm phiền toái.”

Ân phu nhân không tiếp nổi chuyện này.

Bà cụ nhíu mày: “Biết con dài dòng như vậy, mẹ sẽ không dẫn con ra ngoài.”

“Mẹ sẽ tự mình lén đi gặp cháu dâu.”

“Không mang con theo.”

Ân phu nhân bị bà cụ nói đến mức nghẹn họng.

“Mẹ không thể tự mình ra ngoài, rất nguy hiểm.”

Bà cụ: “Tương lai muốn ra ngoài chung với mẹ, đừng nhắc mãi chuyện này.”

Ân phu nhân: “…”

Gia đình đi ăn cơm trưa.

Thời khắc chia tay, Ân phu nhân nắm tay Phó Ấu Sanh: “Sanh Sanh, chuyện kết hôn không được nghe ý Ân Mặc, phụ nữ chúng ta đều cần hôn nhân mới có cảm giác an toàn.”

Phó Ấu Sanh cười nhạt như nghe thấy tiếng lòng của cô.

Trên thực tế… Phó Ấu Sanh cực kỳ muốn nói cho Ân phu nhân biết, hôn nhân không thể cho phụ nữ bất kỳ cảm giác an toàn nào.

Chỉ có bản thân mình mới tự gây dựng nên nó.

Trên xe, Ân Mặc chơi đùa hai tờ giấy hôn thú kia. Anh nhìn Phó Ấu Sanh: “Giờ đã biết vì sao anh không cho em gặp mẹ chưa?”

Phó Ấu Sanh phản ứng kịp thời, cô vô thức nhìn anh.

“Sanh Sanh.”

Đầu ngón tay Ân Mặc buông lỏng, đặt giấy hôn thú lên trung tâm điều khiển.

Anh than nhẹ một tiếng: “Không công khai hôn nhân của chúng ta cho mọi người, đúng là ý của anh.”

“Nhưng nể tình tất cả tâm tư đều bắt nguồn từ việc anh không muốn để em chịu thiệt thòi, tha thứ cho anh lần này được không?”

“Cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lần nữa.”

Phó Ấu Sanh im lặng nhìn anh.

Một lát sau, cô nhẹ nhàng nói: “Ân Mặc, anh chưa bao giờ coi tôi là người yêu có thể sánh vai với anh, cái gì cũng muốn tốt cho tôi, tới bây giờ chưa từng nghĩ đến chuyện cùng nhau thương lượng giải quyết.”

“Tình yêu là bình đẳng, ngang nhau chứ không phải là bảo vệ.”

Nói trắng ra là, Ân Mặc coi cô là một con chim hoàng yến nhu nhược cần phải dựa vào anh.

“Ân tổng đưa cho cô.”

Cuối cùng Văn Đình đã có cơ hội nói cho Phó Ấu Sanh biết chuyện đầu tư.

Khoảng thời gian trước, lịch trình quay phim đều bận rộn, dù là Văn Đình cũng khó có được thời gian trống của cô.

Khi Phó Ấu Sanh nghỉ ngơi tại nhà, anh ta mang hợp đồng đến.

Cô lật bản hợp đồng, ánh mắt dừng trên hàng số 0 không đếm xuể, đôi môi đỏ mọng mím chặt: “Không nhận đầu tư từ bất kỳ người nào.”

Văn Đình: “Phòng làm việc của chúng ta không đủ chi tiêu!”

Phó Ấu Sanh nhàn nhạt đáp: “Gần đây tôi có thời gian rảnh, nhận thêm mấy đại ngôn nữa đi.”

Thường ngày Phó Ấu Sanh nhận rất ít khi nhận đại ngôn.

Đặc biệt sau khi nhận TN, người phát ngôn ngày càng thiếu, bởi vì phải đi đường xa, không thể hạ thấp vị trí của mình được.

“Không phù hợp…” Văn Đình cảm thấy không ổn, thấy Phó Ấu Sanh hạ quyết tâm không cần nhận đầu tư, đành lấy iPad ra tìm kiếm.

Chọn đi chọn lại.

“Rảnh rỗi thì nhận một chương trình giải trí gì đó đi.”

“Có một chương trình giải trí rất hợp với cô, chẳng qua là một chương trình tình yêu giá cao.”

“Còn có một cuộc sống bình dân, ăn uống chơi đùa, coi như cô nghỉ phép đi tham quan cảnh non xanh nước biếc.”

“Nhận cái nào? Chương trình giải trí tình yêu.”

Văn Đình khoa tay múa chân một số kí tự.

Phó Ấu Sanh cụp mắt, giá này cao hơn so với quay một bộ phim.

Không tò mò lắm gần đây có nhiều diễn viên sẵn sàng quay các chương trình tạp kỹ. Dễ dàng hơn quay phim, thậm chí nhiều tiền hơn.

Phó Ấu Sanh nhìn hai chương trình tạp kỹ: “Tôi suy nghĩ đã.”

Tần Trăn biết được Phó Ấu Sanh muốn vào showbiz. Lập tức bắt nhịp: “Còn phải nói sao, đương nhiên là chương trình tình yêu! Ai lại ghét tiền nhiều chứ!”

Phó Ấu Sanh đã chỉ điểm tên nhà đầu tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play