Ngày hôm sau, lúc sáu giờ tối, Ân Mặc trở về biệt thự Lộc Hà.
Ánh đèn dịu dàng thắp sáng căn phòng khách.
Cô đang đợi anh.
Đôi môi mỏng gợi lên nụ cười sung sướng, cất bước đi vào.
Vừa vào phòng khách, Ân Mặc nhìn thấy cửa nhà bếp đang mở.
Phó Ấu Sanh đưa lưng về phía anh cắt rau, chiếc tạp dề ôm lấy thắt lưng, phác họa vòng eo tinh tế và thon thả, bên trong là chiếc áo tơ tằm màu xanh nhạt, phía dưới phối với chiếc váy ngắn màu trắng, để lộ đôi chân dài tuyết trắng ra bên ngoài, thậm chí còn trắng hơn so với màu váy.
Ân Mặc nhìn cô, nỗi hoài niệm dào dạt trong mắt anh như thể trở về lần đầu tiên anh gặp Phó Ấu Sanh.
Cô cũng ăn mặc như vậy, tuy nhiên khuôn mặt lúc ấy vẫn còn non nớt, bây giờ lại thành thục kiều diễm hơn rất nhiều, mọi nhất cử nhất động của cô đều làm anh rung động.
Phó Ấu Sanh hầm canh gà cốt dừa, khi cô đang cắt thịt, bỗng nhiên một hơi thở quen thuộc ập tới, tiếp đó là cái ôm từ sau lưng.
Người cô cứng đờ trong giây lát.
Vài giây sau, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến tai cô: “Sanh Sanh…”
Lúc người đàn ông gọi tên cô, dường như còn lưu luyến từng chữ khiến cô rung động không thôi.
Có điều, hiện tại thì… Phó Ấu Sanh vẫn bình tĩnh như nước.
Cô rũ mắt nhìn bàn tay người đàn ông đặt trên thắt lưng, lông mi khẽ run rẩy, sau đó nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Không đẩy anh ra, cũng không xoay người ôm anh.
Chỉ vỗ nhẹ mu bàn tay anh: “Em đang hầm canh cho anh.”
Giọng nói của người phụ nữ ấm áp, êm tai.
Ân Mặc buông lỏng eo cô, cằm anh dán vào chiếc cổ mềm mại, thờ ơ nhìn cô tiếp tục công việc.
Tầm mắt anh dừng trên món ăn, trong lòng hiểu được cô đang ám chỉ chiến tranh lạnh giữa hai người chưa chấm dứt hoàn toàn.
Bởi vì, món canh gà hầm cốt dừa này là món đầu tiên Phó Ấu Sanh nấu cho anh. Ngày đó anh bị cảm, cô chăm sóc anh, tìm hiểu trên mạng thấy có người nói uống canh gà sẽ khỏe hơn, sau đó cô học cách làm.
Sau đó nữa, họ ước định rằng mỗi khi chiến tranh lạnh, cô làm món này nghĩa là không tức giận nữa.
Một tay Ân Mặc ôm lấy cô, một tay anh nâng mặt cô lại gần, hôn lên khóe môi cô một cái: “Ngoan thật đấy.”
Phó Ấu Sanh biết anh còn muốn hôn nữa, cô nghiêng đầu né tránh: “Em đang nấu cơm.” Dứt lời, cô tránh sang một bên, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh: “Anh đi tắm trước đi rồi ăn cơm.”
Mặc dù hơn một tháng không làm nhưng Ân Mặc nghĩ không muốn làm bây giờ, anh càng muốn nói chuyện với Phó Ấu Sanh hơn.
Nghe giọng nói êm tai của cô, Ân Mặc kéo cà vạt xuống một một chút, ngón tay thon dài đặt trước cổ áo: “Được.”
Không cần vội vàng.
Họ còn một đêm cơ mà.
Ân Mặc cười nhạt, trước khi rời đi, anh cúi người nhẹ nhàng vuốt ve làn váy xếp ly của cô, nói một cách lưu loát: “Tối nay mặc như thế này, anh rất chờ mong.”
Bóng lưng Ân Mặc dần khuất, Phó Ấu Sanh cong môi, nhờ lớp gạch men sáng bóng phản chiếc, Phó Ấu Sanh có thể nhìn thấy trang phục của mình, anh cho rằng cô đang lấy lòng anh sao?
Play trong khuôn viên trường à?
Mơ đi.
Phó Ấu Sanh rũ mắt, bưng món canh cuối cùng lên.
Một bàn đồ ăn Trung Quốc, tất cả đều là những món Ân Mặc thích.
Hương vị đầy đủ, Phó Ấu Sanh ngồi vào vị trí thường dùng bữa, cô khẽ mím môi, chậm rãi nhắm mắt lại, nếu mình đã đưa ra quyết định thì đừng hối hận.
Đầu ngón tay cô mân mê túi giấy kraft mỏng đặt trên ghế ăn bên cạnh.
Đôi đồng tử dao động, dần dần khôi phục sự bình tĩnh.
Trên lầu, Ân Mặc vừa đến gần phòng ngủ, anh liền thấy hành lý ở cửa sổ sát đất.
Vali không lớn, màu trắng bạc, Ân Mặc cảm thấy quen thuộc.
Nhưng vali của Phó Ấu Sanh quá nhiều, đương nhiên anh sẽ không ghi nhớ những thứ vô nghĩa trong lòng, chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi đi vào phòng tắm.
Nước nóng vừa phải trong bồn, ngón tay thon dài của Ân Mặc trượt trên mặt nước, là nhiệt độ anh thường dùng.
Ân Mặc ném áo sơ mi vào rổ quần áo bẩn, tay đặt lên hông quần tây, bỗng nhiên dừng lại.
Anh lấy hộp trang sức tinh xảo ra khỏi túi quần. Suy nghĩ hai giây, Ân Mặc đặt hộp trang sức lên bồn rửa tay, chỉ cần Phó Ấu Sanh đi vào là có thể thấy nó, nửa tiếng nữa thôi.
Ân Mặc mặc một bộ đồ ngủ màu xám đậm xuống lầu, để lộ cơ ngực và đường cong quyến rũ, trên xương quai xanh tinh xảo còn có những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc anh.
Anh lấy khăn lau tóc, tuy tóc tai lộn xộn nhưng vẫn làm nổi bật ngũ quan tuấn mỹ của anh, lại càng tỏ vẻ lười biếng gợi cảm.
Phó Ấu Sanh nhìn thấy mái tóc ướt sũng, đầu ngón tay cô cuộn chặt, thay vì đi đến giúp anh lau tóc như mọi khi.
Hôm nay là lần vất vả cuối cùng, sau này anh muốn cô làm cũng không có cơ hội.
Tự tay múc cho Ân Mặc một chén canh gà: “Uống canh đi.”
—
Ân Mặc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Hôm nay chăm sóc anh như vậy à?”
“Không những chăm sóc, còn chuẩn bị món quà cho anh.” Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh cong lên: “Anh sẽ thích.”
Ân Mặc nhíu mày: “Quả thật là tâm linh tương thông.”
Phó Ấu Sanh nâng ly rượu lên trước, mỉm cười: “Chúc tương lai của chúng ta càng thêm tốt đẹp.” Mỗi người rồi sẽ ổn thôi. Ân Mặc cảm thấy đêm nay Phó Ấu Sanh kỳ quái, anh uống một ngụm rượu, cô không ngừng gắp rau ăn nên đã cắt đứt suy nghĩ của anh.
Cách cửa sổ sát đất trong suốt, màn đêm bên ngoài hoàn toàn xua tan đi ánh nắng, bầu trời tối đen như mực mang theo sự áp lực nặng nề.
Đến khi Ân Mặc ăn xong, đứng dậy muốn ngồi bên cạnh cô. Phó Ấu Sanh lập tức đứng lên: “Em vào phòng bếp lấy quà, do chính tay em chuẩn bị.”
Ân Mặc vẫn không ngồi xuống, nhìn bóng lưng cô rời đi như đang nghĩ điều gì đó.
Giây tiếp theo, anh nói: “Anh cũng có quà cho em.”
Ân Mặc lên lầu, nắm hộp trang sức trong lòng bàn tay, vốn định cho cô bất ngờ một lần nữa.
Ai biết được.
Vừa xuống lại phòng bếp, đột nhiên tầm mắt Ân Mặc dừng trên chiếc bánh ngọt Phó Ấu Sanh đang bưng. Mặt bánh phủ lớp kem màu hồng nude cùng với bốn từ “Ly hôn vui vẻ.”
Chữ viết rõ ràng, Ân Mặc đứng trên cầu thang càng thấy rõ hơn.
Lòng bàn tay người đàn ông nắm thành quyền. Ngay sau đó, đôi chân dài đi xuống lầu chỉ bằng hai đến năm bước, ngón tay dài buông lỏng, không để ý hộp trang sức rơi ra khỏi tay anh, lăn vài vòng trên mặt đất bằng phẳng, cuối cùng lăn xuống cạnh chân Phó Ấu Sanh.
Hộp trang sức tinh xảo mở ra, một chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu lấp lánh rực rỡ.
“Ly hôn vui vẻ.” Ánh mắt Ân Mặc âm u, anh gằn từng chữ một: “Sanh Sanh, đây là món quà em tặng anh sao?”
Phó Ấu Sanh khom lưng nhặt chiếc nhẫn lên.
Ngón tay trắng nõn vui đùa với chiếc nhẫn kim cương màu hồng, nó đẹp đến mức khiến tất cả phụ nữ đều mơ ước về nó.
“Vâng.” Giọng Phó Ấu Sanh mờ ảo, nhẹ nhàng, mơ hồ không nghe rõ rồi lại vang vọng bên tai anh: “Ân Mặc, em không muốn đánh mất bản thân mình khi yêu anh. Chúng ta… ly hôn đi.”
Ân Mặc không thèm liếc nhìn cái bánh ngọt, sự kiên nhẫn vốn có của anh gần như biến mất: “Phó Ấu Sanh, em coi hôn nhân là cái gì?”
Phó Ấu Sanh mím môi, rốt cuộc cô cũng ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt lạnh lùng: “Vậy anh coi tôi là cái gì?”
Bỗng nhiên cười một tiếng, đáy mắt không hề che giấu châm chọc: “Anh coi tôi như một sủng vật, lúc rảnh rỗi trở về sẽ trêu chọc tôi, còn không nhớ nổi trong căn biệt thự này còn có một người đang chờ anh.”
“Ân Mặc, anh chưa từng coi tôi là vợ, trông cậy vào tôi tôn trọng hôn nhân của chúng ta như thế nào đây.”
Phó Ấu Sanh cầm chiếc nhẫn kim cương, nhìn anh chăm chú: “Ân Mặc, chiếc nhẫn này, tôi không muốn nữa.”
“…Đinh.” Một tiếng giòn vang, nhẫn kim cương rơi vào ly rượu theo một đường thẳng, ly rượu mà cô chưa từng chạm tới.
Chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe, bọt nước vỡ vụn, thậm chí còn bay tới mu bàn tay trắng nõn của Phó Ấu Sanh.
Cơ bắp dưới lớp áo choàng tắm của người đàn ông căng chặt, cố đè nén sự tức giận, giọng điệu lạnh nhạt: “Em còn nhỏ, không phải lời nào cũng có thể nói ra được.”
Cô không chú ý sắc mặt anh đang trầm xuống, Phó Ấu Sanh mở túi kraft ra, lấy tờ giấy mỏng bên trong, đẩy tới trước mặt anh: “Cuộc hôn nhân này, tôi cho anh tự do.”
Từ chín năm trước, cô sống vì Ân Mặc, bây giờ cô sống vì bản thân.
Tay Ân Mặc cầm tờ giấy ly hôn, gân cốt trên mu bàn tay anh hiện rõ, một lát sau, anh ném bản thỏa thuận đã ký kia xuống đất.
Ngay cả lúc này anh vẫn muốn dỗ dành cô ở lại.
Anh nắm cổ tay mảnh khảnh của Phó Ấu Sanh, cố gắng đè nén âm thanh: “Sanh Sanh, anh chưa từng coi em như sủng vật.”
Là một người đàn ông, phải rộng lượng với người phụ nữ của mình.
Ân Mặc nhượng bộ một bước: “Anh có thể cho em những gì em muốn, duy chỉ có một điều là không thể rời khỏi anh.”
Phó Ấu Sanh bật cười.
“Anh chỉ muốn tôi chuyên tâm yêu anh, nhưng tôi không làm được.”
Cô gỡ tay người đàn ông ra khỏi cổ tay mình.
Ân Mặc nhìn bàn tay bị cô né tránh, anh châm một điếu thuốc lá, tàn thuốc đỏ thẫm bốc lên, giọng anh khàn khàn: “Muốn ly hôn thật sao?”
Phó Ấu Sanh dừng bước, sau đó lên lầu lấy hành lý.
Quyết tâm của cô được chứng minh bằng hành động, nhìn xung quanh, nhìn vào căn biệt thự sang trọng nhưng trống vắng, cô bắt đầu học đại học, sống ở đây hơn sáu năm, chưa bao giờ có cảm giác thuộc về nơi này, cuối cùng vẫn phải rời đi.
Thấy cô không quay đầu lại, Ân Mặc dập thuốc lá, nhanh chóng giữ chặt tay cô, kéo người phụ nữ vào ngực mình.
Mùi thuốc lá bạc hà xâm nhập vào hô hấp của cô.
Người đàn ông ôm cô, môi mỏng hôn vành tai cô, giọng nói trầm khàn: “Trẻ con, thu hồi những lời ly hôn lại, anh coi như tối nay chưa có gì xảy ra.”
Phó Ấu Sanh không từ chối anh, ngón tay khẽ chạm sợi tóc ngắn ẩm ướt của anh: “Sau này gội đầu xong thì nhớ sấy khô, nếu không về già sẽ bị đau đầu.”
“Anh đau dạ dày, nhớ phải ăn chút gì đó trước khi tham gia tiệc rượu.”
“Sau này nhớ đi ngủ sớm, không nên lúc nào cũng thức khuya, cũng không phải lúc nào cũng tăng ca, không thể làm hết công việc được.”
“…”
Phó Ấu Sanh nói rất nhiều, giống như cô muốn nhắn nhủ anh của tương lai.
Giống như… họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau trong cuộc sống mỗi người vậy.
Cô lên kế hoạch tỉ mỉ cho bữa tối nay là vì đặt một dấu chấm hết cho cuộc sống chín năm đau khổ.
Và… kèm theo một chút tâm tư. Sau này, anh sống với người phụ nữ nào ở căn biệt thự này, là người anh yêu hay đối tượng kết hôn cũng được, chỉ cần lúc anh về ăn tối, có thể nhớ tới cô, ít nhất là nửa đêm, trong đầu tràn ngập bóng dáng của cô.
Phó Ấu Sanh chậm chạp đẩy lồng ngực người đàn ông: “Em đi đây.”
Ân Mặc nặng nề cắn vành tai cô một cái: “Sanh Sanh, lòng dạ em thật tàn nhẫn.”
Không biết từ khi nào, bên ngoài đã bắt đầu mưa nhẹ.
Phó Ấu Sanh bước đi không ngoảnh mặt, mở cửa biệt thự.
Ân Mặc nhìn bóng lưng cô, sắc mặt càng thêm âm u như màn đêm.
Ánh mắt lạnh lùng, anh lại châm một điếu thuốc nữa.
Đi về phía cửa sổ sát đất, nhìn người phụ nữ đứng ở cửa, cô đang chờ xe.
Làn sương trắng mông lung làm anh choáng váng, cơn mưa dày đặc như sương mù, từng hạt mưa kết thành tấm màn mỏng buông xuống từ bầu trời.
Mười phút sau, Ân Mặc mở chiếc ô màu đen, đi ra ngoài.
Anh đứng trên bậc thang, ánh sáng mờ mịt của đèn đường hắt lên, cất bước về phía thân ảnh gầy gò, yếu ớt trong màn mưa: “Phó Ấu Sanh, rời khỏi anh, em sống được chắc?”
Tình cờ, một chiếc màu trắng bạc đậu bên đường.
Phó Ấu Sanh chống tay lên cửa xe, nghe được đại khái những lời anh nói, cô khựng lại một giây.
Cô xoay người nhìn anh, mỉm cười dịu dàng, trái ngược với nụ cười ấy là những lời nói sắc bén như lưỡi dao đâm thủng trái tim anh: “Ân Mặc, tôi chán rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT