Quần áo trên người giống như mới được lấy từ trong máy giặt ra, ướt sũng dán vào làn da, Tiêu Kì Huyên run rẩy vì lạnh trong lòng Lãnh Huỳnh Duệ. Nàng cứ vậy đi đường nên vốn không biết đến cảm giác lạnh băng, làn da sớm thích ứng với nhiệt độ của quần áo, cho đến khi Lãnh Huỳnh Duệ mở hai tay ra, đến khi lò sưởi 36 độ truyền đến hơi ấm thông qua vải dệt, đến khi hai gò má trở nên trắng bệch dán sát vào cổ Lãnh Huỳnh Duệ, Tiêu Kì Huyên mới biết được lạnh và ấm.
Một câu tôi nhớ em, nói ra tiếng lòng của Lãnh Huỳnh Duệ, lay động tâm linh Tiêu Kì Huyên, nước mắt trong suốt tràn mi, từng giọt từng giọt như trân châu rơi xuống. Tiêu Kì Huyên khóc, nàng khóc cho sự ủy khuất này; Tiêu Kì Huyên khóc, nàng khóc vì bị sự ấm áp này làm cho cảm động; Tiêu Kì Huyên khóc, nàng khóc vì nhìn thấy người khiến nàng nhớ nhung...... Chỉ một câu tơi nhớ em, ba chữ rung động lòng người.
Trong tưởng tượng, Tiêu Kì Huyên mong chờ Lãnh Huỳnh Duệ có thể xuất hiện trước mặt nàng, không quan tâm là kề vai sát cánh hay là đi ngang qua, chỉ cần đó là nàng; Trong tưởng tượng Tiêu Kì Huyên hy vọng Lãnh Huỳnh Duệ có thể mặt mày mỉm cười cùng nàng trò chuyện, không quan tâm đến tâm trạng của mình cũng được, chỉ cần đó là nàng; Trong tưởng tượng, Tiêu Kì Huyên mặc sức tưởng tượng, Lãnh Huỳnh Duệ có thể ôm lấy nàng, không quan tâm cái ôm đó thuộc phạm vi bạn bè hay không, chỉ cần đó là nàng...... Nhưng tưởng tượng chung quy cũng là tưởng tượng, mơ mộng hão huyền mà thôi.
Giờ phút này Tiêu Kì Huyên không còn tâm trạng để suy nghĩ, nàng thậm chí không hỏi Lãnh Huỳnh Duệ vì sao lại xuất hiện trước cửa tiểu khu, nàng không thèm nghĩ nữa, chỉ vì nàng không muốn suy nghĩ, giờ phút này, nàng chỉ nghĩ đến việc sa vào cái ôm ấm áo này, nếu đây là giấc mơ đẹp cũng tốt. Người đang yêu rất điên cuồng, con gái khi yêu cũng rất nhạy cảm, mong manh như tơ lụa.
Lãnh Huỳnh Duệ đau lòng vì Tiêu Kì Huyên chật vật, trong cách nhìn của nàng thì đó là một cái gai ngang nhạnh đâm vào cổ họng của mình; Lãnh Huỳnh Duệ đau lòng nước mắt của Tiêu Kì Huyên, trong cái nhìn của nàng thì đó như giọt sáp nóng làm tổn thương trái tim nàng; Lãnh Huỳnh Duệ đau lòng vì Tiêu Kì Huyên run rẩy, trong cái nhìn của nàng thì đó là từng đợt tiếng lòng vang vọng đến điếc tai...... Đôi tay dành để đàn dương kia nhẹ nâng cằm Tiêu Kì Huyên, Lãnh Huỳnh Duệ nhìn Tiêu Kì Huyên, trong ánh mắt tràn ngập trìu mến, mặt của nàng nhợt nhạt giống như màu vầng trăng mới lên, mắt của nàng đen láy sáng ngời giống như trân châu Nam Hải, môi của nàng căng mọng đẫy đà. Lãnh Huỳnh Duệ lấy tay xoa xoa đôi môi anh đào mê người kia, cảm xúc nhẵn mịn làm cho nàng nhịn không được tiến lên in một dấu hôn, lướt qua rồi rời đi.
Hai đôi môi chạm vào nhau, hơi thở như hoa lan, Tiêu Kì Huyên nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hai má nóng lên, cảm xúc mênh mông như bắt đầu những cơn sóng vỗ nhẹ chỗ nước cạn của nàng, mang theo tiết tấu, mang theo hy vọng. Trong một giây đó, thời gian tựa như dừng lại, tất cả đều mang theo sự kỳ diệu, tốt đẹp.
"Chúng ta lên lầu đi" mưa càng lúc càng lớn, nếu không nhanh chóng đi vào thì Tiêu Kì Huyên sớm muộn sẽ bị cảm, Lãnh Huỳnh Duệ nghĩ thôi đã thấy đau, nàng sẽ không bao giờ nhẫn tâm tổn thương Tiêu Kì Huyên nữa, nàng muốn nàng ấy thật khỏe mạnh.
"......" chỉ mới là nụ hôn xác định mối quan hệ, mặt Tiêu Kì Huyên đỏ càng thêm đỏ, cảm xúc tê dại kia gây tê lòng nàng, gây tê não nàng, làm cho nàng không rảnh để suy nghĩ, Tiêu Kì Huyên thừa nhận, nàng đã chìm đắm, nàng hoàn toàn thất bại bởi hai chữ tình yêu.
Lãnh Huỳnh Duệ nhìn ra tâm tư của nàng, trên mặt cũng đỏ ửng, cực ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, "Em cứ tiếp tục mặc đồ ướt như thế thì sẽ sinh bệnh" ngốc, không cần suy nghĩ tùm lum được không. Nói xong, Lãnh Huỳnh Duệ kéo Tiêu Kì Huyên một trước một sau đi vào dưới hàng hiên, đứng trước cửa chờ thang máy.
Quần áo bị thấm nước mưa, độ trong suốt được tăng nhiều, áσ ɭóŧ tơ tằm màu đen của Tiêu Kì Huyên xuyên thấu hiện ra. Mới đầu hai người ai cũng không phát hiện, các nàng đều đỏ mặt nắm chặt tay nhau, cảm xúc khác nhau. Tiêu Kì Huyên nhớ lại mình vừa rồi rất lúng túng, thậm chì còn tưởng tượng đủ thứ đầy màu sắc, tiểu thuyết sau này nên xem ít lại, không thể ghép mình vào tình tiết trong đó, giống như tình huống đau khổ vì tình khi nãy. Lãnh Huỳnh Duệ nhớ lại cảm xúc không khống chế được vừa rồi, có lẽ sẽ không xấu hổ như vậy nhưng cặp môi kia quá mức mê người, nghĩ lại liền liếc trộm một cái, một cái liếc mắt này vừa lúc liếc được một ông chú đáng khinh đang ăn đậu hủ của Tiêu Kì Huyên.
"Lưu manh mỗi ngày đều có, hôm nay đặc biệt nhiều. Nhìn những thứ không nên xem cẩn thận bị bệnh liệt dương!" Lãnh Huỳnh Duệ đem Tiêu Kì Huyên ôm trọn vào trong lòng, ánh mắt trợn trắng, hơi quá đáng.
"......" ông chú đáng khinh giơ ngón tay giữa lên, aiz, hàng có chất lượng, chính là hàng có chất lượng.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở, Lãnh Huỳnh Duệ chờ ông chú đáng khinh vào thang máy rồi mới kéo Tiêu Kì Huyên đi vào, người trong thang máy không nhiều, không gian coi như khá lớn, ít nhất nhét thêm ba bốn người cũng không thành vấn đề. Lãnh Huỳnh Duệ tìm đúng thời cơ, bước chân lui về phía sau, làm như đang di chuyển, nhẹ nhàng giẫm một cái, gót giầy xoay tròn, ông chú đáng khinh đau đến kêu cha gọi mẹ.
Một bác gái nhìn thấy cụng chậm rãi nói, "Ta nói ông anh này, anh không cần kêu được không, thời điểm mẹ anh qua đời cũng chưa nghe được anh kêu như vậy" Tiêu Kì Huyên cùng Lãnh Huỳnh Duệ che miệng, vụиɠ ŧяộʍ cười, thì ra bà lão này đã thấy qua không ít thể loại ông chú đáng khinh.
Thang máy dừng lại ở tầng năm, nhìn ông chú đáng khinh khập khiễng đi ra ngoài, bà lão thở dài, tiếp tục lải nhải, "Thằng nhóc này phải biết đây là chuyện không có tính người, hắn không nên làm. Chọc tức người khác, xin đểu kẹo của con nít, chuyện thiếu đạo đức nào hắn cũng làm, đôi mắt như dây lưng kia cả ngày chỉ biết ngắm con gái xinh đẹp, ai, thật sự không biết liêm sỉ, không biết liêm sỉ a".
Thang máy lại mở, bà lão cũng đi rồi, mấy người trong thang máy cuối cùng cũng trở về gia đình của mình, thang máy dừng lại ở tầng mười hai, hai người khách cuối trong thang máy lý cũng rời khỏi.
Cái chìa khóa kim loại xoay tròn hai lần, Tiêu Kì Huyên vặn tay nắm mở cửa phòng ra.
"Lãnh... ngô..." Tiêu Kì Huyên còn không kịp chào đón Lãnh Huỳnh Duệ vào nhà thì đã bị người ta lấy miệng chặn miệng. cánh môi mềm mại quấn lấy cánh môi lạnh lẽo, Tiêu Kì Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, hùa theo hành động. So với nụ hôn chuồn chuồn lướt dưới lầu kia, nụ hôn trong phòng này càng thêm kịch liệt triền miên.
Lãnh Huỳnh Duệ như bác sĩ chữa bệnh hôn thật sâu đôi môi Tiêu Kì Huyên, dính dính rời rời, Tiêu Kì Huyên đem hai tay vòng qua cổ Lãnh Huỳnh Duệ, nàng nhịn không được hùa theo, hai cánh môi như hóa khi hợp lại như được vuốt phẳng. Lãnh Huỳnh Duệ vươn đầu lưỡi hồng hào phác họa cánh môi Tiêu Kì Huyên, nhẹ nhàng vẽ vẽ theo nếp môi của nàng, cho đến khi Tiêu Kì Huyên hoàn toàn đón nhận.
Tiêu Kì Huyên đẩy Lãnh Huỳnh Duệ lui về phía sau, nàng tùy ý muốn làm gì thì làm, các nàng ôm, hôn. Lãnh Huỳnh Duệ vẫn chưa nhận thấy được sự khác thường, sự mềm mại trong miệng tách mở hai hàm răng chỉnh tề của Tiêu Kì Huyên, tìm hiểu mọi ngõ ngách trong miệng nàng, nàng nghe được hơi thở hỗn loạn của Tiêu Kì Huyên, nàng cảm nhận được cảm giác sô pha ở sau lưng, nàng bị Tiêu Kì Huyên áp đảo.
Lãnh Huỳnh Duệ mở to mắt cùng Tiêu Kì Huyên nhìn nhau, cái lưỡi trong miệng càng thêm tra tấn Tiêu Kì Huyên. Nụ hôn đầu của Tiêu Kì Huyên là bị người trên sô pha này cướp lấy, kỹ năng hôn môi của nàng gần như bằng không, chỉ dựa theo Lãnh Huỳnh Duệ, tùy tâm hôn. Nhưng không có được địa vị công quân, nàng sẽ không nhường ngôi, hôn môi chị có thể chủ động nhưng áp người thì không có cửa đâu.
Lãnh Huỳnh Duệ cũng không phải người ăn chay, nàng đưa tay xoa lên ngọn núi mềm mại của Tiêu Kì Huyên, trong phút chốc người nàng cứng ngắc liền xoay người đem nàng áp dưới thân, nụ hôn triền miên còn chưa dừng lại, hai người thở dồn dập không muốn dừng lại. Tiêu Kì Huyên không biết lấy năng lực siêu cường, chính cái gọi là lấy thân nhập đạo, còn trì một thân thân, chỗ tốt không thể cho một mình chị chiếm.
(thân nhập đạo, còn trì một thân thân: chỗ này tác giả hình như muốn nói người tu tiên sau khi nhập đạo thì chân thân còn ở lại - Ở đây linh hồn Tiêu thái hậu đã hòa vào nụ hôn thì còn thể xác không thể để bị ăn đậu hũ ấy mà)
Lãnh Huỳnh Duệ cảm thấy trước ngực lạnh lẽo liền mạnh mẽ lui lại phía sau, nụ hôn dài như thế chiến thứ nhất, rốt cuộc lúc này có thể chấm dứt, có cơ hội để thở, Tiêu Kì Huyên đẩy Lãnh Huỳnh Duệ ra, "Em muốn tắm rửa" đỏ mặt đi vào phòng vệ sinh, vừa mở cửa xong thì bị trượt chân, biểu diễn biểu diễn một màn bào lão chui ổ chân hoa hoa lê lệ.
Lãnh Huỳnh Duệ một bên cười ha ha, cầm lấy khăn tay lau son môi đi. Tiêu Kì Huyên ném một cái nhìn xem thường tới, đứng lên xoa mông, đến gần phòng vệ sinh. Nàng soi gương nhìn chính mình, lớp trang điểm đã sớm không còn, bên miệng hiện lên vài vết son môi đậm có nhạt có, nhớ tới nụ hôn dài vừa rồi cùng Lãnh Huỳnh Duệ, Tiêu Kì Huyên sắc mặt đỏ rực, nàng không tiếp tục soi gương nữa, xoay người cởi bỏ quần áo ướt sũng, mở vòi hoa sen, chỉnh nhiệt độ nước ấm, vắt đầu tắm rửa.
Tâm Tiêu Kì Huyên lạnh lẽo đã lâu, Lãnh Huỳnh Duệ biến mất ngay trước mặt nàng bao lâu, thời điểm Lãnh Huỳnh Duệ xuất hiện trở lại đem đến cho Tiêu Kì Huyên sự ấm áp. Tiêu Kì Huyên cong khóe miệng, tâm tình của mình đã không do mình nắm trong tay, Tiểu Lãnh Tử, chị đã trở lại, thật tốt. Đúng như nàng nghĩ, Lãnh Huỳnh Duệ thật sữ đã nghĩ thông suốt, hay là...... Tiêu Kì Huyên ngẩng đầu lên, để cho nước từ vòi hoa sen rơi xuống mặt mình.
Tắm sạch nước mưa, trên người ấm lên rất nhiều như lá trà sau cơn mưa, mặc áo tắm màu hồng vào, Tiêu Kì Huyên như con phượng hòa rực lửa dùng đôi chân dài đi ra. Nàng dùng khăn lông màu trắng bọc lấy tóc, quấn cao lên hoặc như một viên ô mai đường.
"Tiêu, uống cái này rồi sấy tóc đi" Lãnh Huỳnh Duệ chỉ chỉ cái ly trên bàn, hơi nóng hầm hập từ trong ly tỏa ra, trong ly là chất lòng màu nâu đỏ mang hương thơm gừng tươi.
"Nước đường đỏ?" Tiêu Kì Huyên nhớ không lầm nói, Lãnh Huỳnh Duệ này bình thường không biết nấu cơm, phòng bếp nhà nàng cái gì cũng không có.
"Hỏi nhiều như vậy làm gì, cho em uống thì em uống đi, nói nhiều ghê" Lãnh Huỳnh Duệ đỏ mặt nói, bỏ Tiêu Kì Huyên sang một bên tự mình vào phòng tắm.
"Này, đây là nhà của em đó!" mặc kệ nói thế nào, cảm giác có người đau lòng mình, tựa như ly nước đường đỏ này, cảm giác ấm áp thật tốt, Tiêu Kì Huyên đang cầm cái ly, thổi thổi, uống một ngụm, "Lãnh Huỳnh Duệ, chị muốn gϊếŧ người à, ngọt khé cả cổ em rồi!".
Lãnh Huỳnh Duệ đang tránh trong phòng tắm, dựa vào bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, nghe cô gái bên ngoài la hét, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.
Tiêu Kì Huyên vào phòng bếp nhìn thì dở khóc dở cười, gói đường đỏ to bị Lãnh Huỳnh Duệ dùng mất hơn phân nửa, cô gái phá sản này về sau còn phải dạy dỗ thật tốt.
hahahahaha, dính mưa bất thành "công"